Tuy hắn là chú Đường Đường nhưng hắn cũng là đàn ông hàng thật giá thật.
Người mình thích đến tận xương tủy đang nằm trong ngực, cách một tầng vải mỏng hắn cảm nhận được ngón tay của cô. Chân nhỏ nhắn như có như không cọ cọ lớp quần tây. Bàn tay chỉ cần véo một cái là có thể cảm nhận được vòng eo mềm dẻo, nhỏ gầy của Đường Đường.
Không có người đàn ông nào có thể chịu nổi dụ hoặc như vậy.
Gân xanh trên trán Minh Thiếu Diễm nhảy lên, đột nhiên cánh tay ôm lấy Đường Đường đem cô bế lên. Đá văng cánh cửa phòng ngủ đem Đường Đường đặt lên giường.
Đường Đường kinh hô một tiếng, lăn đến giữa giường ôm chặt chăn, lỗ tai có chút nóng lên. Cô đang muốn nói gì đó thì Minh Thiếu Diễm đã xoay người ra ngoài, bước chân có chút hấp tấp, chỉ trầm đục ném lại một câu, "Hôm nay cháu nghỉ ngơi ở đây đi."
Cô chỉ thấy bóng dáng rời đi hốt hoảng và tiếng đóng cửa không nhỏ.
Đường Đường:......
Đường Đường ngây ngốc ôm chăn, đột nhiên cô có cảm giác lấy sai kịch bản, không biết nên khóc hay nên cười.
Cô tựa như tên ác bá làm lũng loạn cuộc sống của dân lành, còn Minh Thiếu Diễm là tiểu thư bị cưỡng đoạt cướp sắc.
Bây giờ tiểu thư bị dọa chạy mất tiêu.
Nửa phút sau, ngoài cửa có động tĩnh, có người đến. Mười giây sau Tiểu Lâm sắc mặt hoảng sợ ôm quần áo và nước tẩy trang dè dặt mở cửa phòng ngủ.
"Cái kia... Minh đổng nói hôm nay em ngủ ở đây nên sai chị đem đồ đến cho em..."
Nhìn Đường Đường đang ngồi trên giường, lại nghĩ tới mái tóc hơi rối của Minh Thiếu Diễm. Trong đầu Tiểu Lâm chợt nảy ra vô số ý nghĩ sắc tình, nhưng cô không dám nghĩ nhiều.
Đây là ông chủ và cháu gái ông chủ đó!
Trợ lý Tiểu Lâm và một cô gái trong đoàn phim ở cùng một gian phòng. Căn phòng đó kế bên phòng ngủ của Đường Đường bên dưới. Vừa rồi cô đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại vang lên, một dãy số lạ.
Tiểu Lâm tưởng gọi lộn số nên lúc bắt máy giọng điệu không tốt lắm, kết quả vừa nghe được tiếng người đầu dây bên kia, cô sợ đến mức cả người nhảy dựng lên.
Là ông chủ tự mình gọi cho cô!
Minh Thiếu Diễm kêu cô nhanh chóng đến phòng Đường Đường, lấy quần áo ngủ và trang phục vào sáng mai đem lên phòng ngài ấy.
Vẻ mặt Tiểu Lâm hoang mang nhưng có cho cô mấy trăm lá gan cũng không dám hỏi Minh Thiếu Diễm vì sao. Tiểu Lâm dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước phòng Đường Đường, sắp xếp đầy đủ quần áo, sữa rửa mặt sau đó dựa theo mật mã phòng được Minh Thiếu Diễm gửi đến vào căn phòng xa hoa tầng 17.
Và rồi cô thấy Đường Đường đang ngồi phát ngốc trên giường.
Ánh mắt Đường Đường chậm rãi dừng trên quần áo Tiểu Lâm đang ôm trên người.
Được lắm, trực tiếp nhường cả phòng cho cô.
A a a rốt cuộc chú có phải đàn ông hay không!
Đường Đường muốn hỏng mất bọc chăn lăn trên giường hai lần, sau đó khôi phục lại bình thường. Mặt không cảm xúc đi xuống giường.
"Không cần đâu, đem về đi, em về phòng ngủ."
Nhìn Tiểu Lâm rối rắm, Đường Đường thở dài, "Em sẽ nói với chú ấy, chị đừng sợ."
Có câu này của Đường Đường, lúc này Tiểu Lâm mới yên tâm đem đống đồ về phòng.
Đường Đường gọi điện thoại cho Minh Thiếu Diễm, kết quả bên kia máy bận, cuối cùng là thật sự đang máy bận hay cố ý không bắt máy, Đường Đường cũng không biết.
Mang giày xuống giường, trước khi đi cô còn sắp xếp lại đống chăn loạn rồi gửi tin nhắn cho Minh Thiếu Diễm mới rời khỏi.
Minh Thiếu Diễm không nhận điện thoại của Đường Đường vì bận tiếp cuộc gọi khác.
Đêm khuya nhiệt độ giảm, còn có gió đêm thổi hiu hiu, tầng cao nhất của khách sạn là quán cà phê lộ thiên. Minh Thiếu Diễm đứng trên tầng cao nhất quan sát toàn bộ phố thị, cuối cùng mới đem cảm giác khô nóng trong người giảm bớt.
Tuy có vài hình ảnh thỉnh thoảng vẫn xâm nhập vào tâm trí hắn.
Hạ hỏa xong, lúc này Minh Thiếu Diễm mới hậu tri hậu giác bực bội.
Đường Đường học được mấy thứ này từ đâu?
Ngừng ngừng, không thể suy nghĩ nữa.
Uống một chút cà phê lạnh, lại ngồi trên tầng cao nhất tắm gió lạnh, Minh Thiếu Diễm gọi điện thoại cho đạo diễn của "Kẹo Kim Cương".
Đạo diễn bị dọa nhảy dựng, vội hỏi Minh Thiếu Diễm có chuyện gì.
"Bộ phim này", Minh Thiếu Diễm ngừng một chút lại nói, "Có vài cảnh hôn của Đường Đường?"
Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này...
Đạo diễn không hiểu lắm, nhưng cũng không gạt, "Tổng cộng có ba cảnh."
"Cắt hết."
Đạo diễn:......
Được lắm, bây giờ đạo diễn mới phản ứng kịp.
Ông không biết quan hệ của Đường Đường và Minh Thiếu Diễm. Trước đây Thánh Ngu đầu tư, hơn nữa hôm nay Minh Thiếu Diễm còn tự mình đến thăm ban mới làm đạo diễn và những người khác hiểu lầm quan hệ giữa hai người.
Có điều hơi khác với suy nghĩ của đạo diễn một chút, ban đầu ông nghĩ quan hệ giữa họ là bao nuôi, hiện tại có chút phát hiện ngoài ý muốn.
Minh Thiếu Diễm và Đường Đường giống đang yêu đương hơn.
Không yêu đường thì làm sao lại có tính chiếm hữu cao như vậy? Đến cảnh hôn cũng không cho quay!
Nhưng thật ra hai người yêu đương cũng rất tốt, trai tài gái sắc...
Khụ khụ, suy nghĩ chạy hơi xa rồi. Đạo diễn vội vàng phanh lại sau đó thê thảm nói với Minh Thiếu Diễm, "Minh đổng, mấy thứ như cảnh hôn này thật ra không cần phải để ý như vậy... Hơn nữa trong phim thiếu cảnh nhất định là không hoàn mỹ..."
"Vậy dùng thế thân", đối với chuyện này, Minh Thiếu Diễm thương lượng không chừa đường sống, "Không được nữa thì tá vị, tôi tin ông nhất định có cách."
Đạo diễn:......
Sau khi cúp máy, điện thoại hiện cuộc gọi nhỡ của Đường Đường, còn có tin nhắn của cô.
Đường Đường nói cô không ở lại, hắn có thể yên tâm về phòng rồi.
Tuy trên mặt chữ không có vấn đề gì, nhưng thoạt nhìn vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. Hơn nửa ngày Minh Thiếu Diễm mới phát hiện, bản thân sao lại chật vật như vậy?
Hơn nữa bây giờ về phòng mình, không hiểu sao hắn có cảm giác rất xấu hổ.
Khi đang ngồi uống cà phê, Jason gọi điện thoại đến.
"Minh đổng, hôm nay Nhan Nghiên cho người liên hệ với tôi. Cô ấy nói có chuyện quan trọng phải đích thân gặp ngài."
Nhan Nghiên?
Minh Thiếu Diễm nhíu mày. Hắn và Nhan Nghiên không có bất cứ quan hệ nào, ngoài trừ lần trước Nhan Nghiên tới nhận lỗi một lần thì không còn giao lưu nào khác.
Thêm nữa vì Nhan Nghiên vô cớ nhắm vào Đường Đường nên Minh Thiếu Diễm không có ấn tượng tốt với cô ta.
Nhan Nghiên muốn gặp hắn?
"Không gặp."
"Nhan Nghiên nói chuyện này có liên quan đến Đường tiểu thư, còn nói chuyện này cấp bách, hy vọng có thể sớm gặp Minh đổng."
Biểu cảm Minh Thiếu Diễm khẽ động, có liên quan đến Đường Đường?
Im lặng một lát, Minh Thiếu Diễm hít sâu một hơi, "Biết rồi, đặt vé máy bay đêm nay về."
Tuy cô ta nói ngài về sớm một chút nhưng đâu cần phải về sớm vậy. Jason uyển chuyện nói không cần gấp như vậy, sáng mai về cũng được mà.
"Nói nhiều."
Được rồi, Jason lập tức câm miệng.
Đường Đường trở lại phòng mình, tắm rửa xong lên giường ngủ, điện thoại thông báo có tin nhắn, Minh Thiếu Diễm.
[ Chú có chuyện quan trọng phải về thành phố S trước. ]
Đường Đường:... Thật sự bị cô dọa chạy sao?
[ Chuyên tâm đóng phim đi, quay xong sẽ có quà cho cháu. ]
Quà?
Cô không thiếu quà nhà.
Với quà của Minh Thiếu Diễm cô còn chưa đưa cho hắn.
Nghĩ đến đây lại gửi tin nhắn cho Mễ Việt, hỏi Mễ Việt khi nào xe tới.
[ Biết cậu sốt ruột, tôi đã hối thúc người ta nhiều lắm rồi. Mấy ngày nữa là đến. ]
Cuối cùng cậu ta mới làm được việc cô vừa lòng.
Nói chuyện xong, Đường Đường nằm trên giường nhớ lại lời nói và hành động của Minh Thiếu Diễm.
Tuy Minh Thiếu Diễm nói hắn từ chối nhưng trong lời nói vẫn thừa nhận hắn có thích cô. Nguyên nhân không thể đồng ý chỉ vì huyết thống của hai người.
Cũng vì như vậy nên Đường Đường không cảm thấy quá sốt ruột hay lo lắng.
Hôm sau đến đoàn phim, không biết vì sao, ánh mắt đạo diện nhìn cô có chút quái lạ, như muốn nói gì đó. Tiếc là Đường Đường đợi hơn nửa ngày, đạo diễn vẫn không nói mà chỉ thở dài một cách khó hiểu.
Sau đó bảo Đường Đường đi hóa trang.
Mà Minh Thiếu Diễm bên kia, tối muộn vừa trở lại thành phố S, sáng hôm sau đã tới Thánh Ngu làm việc như ngày thường.
Thời gian Jason hẹn Nhan Nghiên là 9 giờ rưỡi sáng.
Nhan Nghiên đột nhiên xuất hiện tại Thánh Ngu, phàm là người ở Thánh Ngu thấy Nhan Nghiên đều khiếp sợ. Đợi đến khi thấy Jason tự mình mời Nhan Nghiên lên lầu, nghị luận càng sôi nổi hơn.
Vì sao Nhan Nghiên lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa còn là trực tiếp đi gặp Minh đổng.
Còn cô gái đi cùng Nhan Nghiên là ai? Là người mới? Hình như chưa từng gặp qua.
Nhan Nghiên vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ trên môi, quay đầu dịu dàng an ủi cô gái phía sau không phải sợ. Cô gái kia cảm kích nhìn Nhan Nghiên một cái, nhìn dáng vẻ rất thân với Nhan Nghiên.
Jason dẫn hai người đến văn phòng của Minh Thiếu Diễm, ý bảo hai người ngồi trong phòng tiếp khách phía trước văn phòng, "Chờ một lát, Minh đổng đến ngay."
"Được, cảm ơn" Nhan Nghiên nở nụ cười khéo léo.
Cô gái vẫn luôn đi bên cạnh Nhan Nghiên, ánh mắt cô có chút sợ hãi nhìn Nhan Nghiên hào phóng khéo léo nói chuyện với người khác, càng nhìn càng cảm thấy Nhan Nghiên quả là xứng với danh xưng nữ thần quốc dân.
Dù trước đây đã xảy ra một ít chuyện không tốt.
Có điều quen biết Nhan Nghiên một thời gian, Bặc Cốc Ngưng thấy chẳng những Nhan Nghiên có vẻ ngoài xin đẹp, còn hiểu biết nhiều, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, rõ ràng là một minh tinh nhưng không hề làm giá.
Từ nhỏ cô không có ai quan tâm, sau khi quen Nhan Nghiên mới biết cảm giác người khác đối xử với mình tốt là như thế nào.
Nhan Nghiên dẫn cô đi ăn món ngon cô chưa ăn bao giờ, còn giúp cô tìm được người thân ruột thịt. Chị ấy nói hôm nay là có thể gặp chú của cô, trong lòng Bặc Cốc Ngưng vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, nhưng lại vô cùng chờ mong.
Nhan Nghiên nói chú ruột của cô là người có quyền nhất tòa nhà lớn này. Bặc Cốc Ngưng cẩn thận đánh giá xung quanh.
Không gian rất lớn, trang hoàn tinh xảo, chú nhỏ của cô hình như là người rất có tiền.
Đang miên man suy nghĩ, tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, Bặc Cốc Ngưng ngẩng đầu lên. Người đàn ông cao gầy mặc bộ tây trang màu xám xuất hiện trước mắt cô, cả người đầy khí thế và quý khí làm Bặc Cốc Ngưng từ nhỏ đến lớn đều sống trong thị trấn nhỏ khiếp sợ.
Minh Thiếu Diễm liếc mắt một cái liền chú ý cô gái ngồi bên cạnh Nhan Nghiên.
Không phải vì cô có vẻ ngoài xinh đẹp mà là vì khuôn mặt kia thật sự quá quen mắt.
Cô gái trước mắt này và anh trai Minh Thiếu Phạn của hắn giống nhau bảy phần.
Nhan Nghiên nói lý do hôm nay cô ta đến đây có liên quan đến Đường Đường, mà sau khi thấy cô gái này, Minh Thiếu Diễm lập tức đoán được Nhan Nghiên muốn nói chuyện gì.
Nhịp tim bỗng chốc nhanh hơn.
"Minh đổng", Nhan Nghiên áp chế hưng phấn trong lòng, khéo léo chào hỏi Minh Thiếu Diễm, "Hôm nay tôi tới tìm Minh đổng chủ yếu là vì, tôi ngẫu nhiên phát hiện ra một chuyện."
Mắt Minh Thiếu Diễm tối đen như mực, lúc này bên trong như nổi gió kết mây.
Nhưng tiếng nói vẫn bình tĩnh như cũ, "Có chuyện gì?"
"Chuyện này có thể anh không tin nhưng đây chính là sự thật", Nhan Nghiên hơi mỉm cười, "Đường tiểu thư thật ra không phải cháu gái anh. Anh và cô ấy không hề có quan hệ huyết thống."
- --
Vì hôm nay Nhan Nghiên đã chuẩn bị hơn hai mươi ngày!
Minh Thiếu Diễm quen Đường Đường lâu như vậy, nếu cô cứ nói thẳng cho hắn biết chân tướng, lời nói của cô sẽ không đáng tin. Cho nên cô nhất định phải tìm được Bặc Cốc Ngưng, bởi vì cô ta rất giống anh trai Minh Thiếu Diễm.
Cô sai trợ lý ra ngoài tìm cho bằng được Bặc Cốc Ngưng, sau đó đến nơi ở của cô ta, lại dùng hơn hai mươi ngày bồi dưỡng tình cảm với cô ta.
Mục đích chính của cô là để Minh Thiếu Diễm vứt bỏ Đường Đường, đồng thời bồi dưỡng tình cảm với Bặc Cốc Ngưng, có lẽ sau này bản thân sẽ chiếm được vài chỗ tốt.
Cô phải lật đổ Đường Đường, Đường Đường nhờ có Minh Thiếu Diễm mà bây giờ thậm chí còn bò lên đầu cô.
Vừa nghĩ tới đây, Nhan Nghiên liền tức muốn chết.
Vì chuyện trước đây mà hình tượng của cô chịu ảnh hưởng lớn, nhưng cũng may chỉ mới trong nước, người ngoại quốc không biết chuyện này nên Nhan Nghiên vẫn nhận được một hợp đồng làm người phát ngôn cho một nhãn hiệu xa xỉ nước ngoài.
Kết quả hợp đồng sắp tới tay, người phụ trách bên kia lại đột nhiên không thảo luận tiếp.
Sau này mới biết được, Đái Na của Thánh Ngu đã giành lấy hợp đồng này cho Đường Đường.
Đường Đường là một người mới, xuất đạo chưa đến một năm, ngay cả một tác phẩm cũng không có lấy tư cách gì để tranh hợp đồng với cô chứ?
Nhan Nghiên thậm chí cảm thấy rất nực cười.
Nhưng sự thật là như vậy, sau này hỏi thăm mới biết được, người phụ trách nhãn hiệu này có quan hệ rất tốt với Minh Thiếu Diễm. Trong một lần hai người gặp mặt, Minh Thiếu Diễm thuận miệng nói một câu hợp đồng đã không cánh mà bay.
Nói cho cùng, thật ra chỉ là xem mặt mũi của Minh Thiếu Diễm.
Vốn Nhan Nghiên định qua mấy ngày nữa mới phanh khui chuyện này. Quen biết Bặc Cốc Ngưng hơn hai mươi ngày, cô gái này không tính là rất thông minh nhưng có lẽ do hoàn cảnh ảnh hưởng nên cô ta rất biết nhìn người.
Nhan Nghiên sợ không thân được với Bặc Cốc Ngưng, nhưng lại càng sợ hợp đồng chạy mất hơn, vì vậy Nhan Nghiên chỉ có thể tới gặp Minh Thiếu Diễm.
Không còn chướng ngại vật là Minh Thiếu Diễm nữa thì Đường Đường cũng như con kiến trước mặt cô.
Cô đã chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác, đặc biệt là nếu Minh Thiếu Diễm hỏi cô vì sao biết Đường Đường và hắn không có quan hệ huyết thống. Nhan Nghiên đã chuẩn bị rất kỹ tất cả các tình huống, kết quả không ngờ, Minh Thiếu Diễm không hề hỏi tới.
Nhan Nghiên có chút kinh ngạc, nhưng lại nghĩ đến tính cách của hắn. Minh Thiếu Diễm là người chỉ cần kết quả, không xem trọng quá trình, cũng không thích truy cứu nguyên nhân. Vậy nên Nhan Nghiên cảm thấy không quá kỳ lạ.
Uổng công cô còn lo lắng giải thích sẽ không rõ ràng khiến Minh Thiếu Diễm không tin.
"Tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ không muốn thấy Minh đổng bị lừa bịp", Nhan Nghiên nói, "Tôi chỉ mong Minh đổng có thể đoàn tụ cùng người nhà chân chính, hy vọng Minh đổng không tức giận."
Minh Thiếu Diễm nhìn cô một cái, bên môi giương lên nụ cười nhợt nhạt, "Không, đương nhiên tôi sẽ không tức giận. Minh Thiếu Diễm tôi vô cùng cảm ơn cô đã đến đây."
Nhan Nghiên nhoẻn miệng cười, "Không dám nhận, tôi cũng chỉ muốn tốt cho Minh đổng."
Tầm mắt Minh Thiếu Diễm lại nhìn về phía Bặc Cốc Ngưng lần nữa, "Tôi tin Nhan tiểu thư sẽ không lừa tôi, nhưng liên quan tới vấn đề gia tộc, mời Bặc tiểu thư đến bệnh viện làm giám định huyết thống với tôi."
Nhan Nghiên sợ Bặc Cốc Ngưng ngay lúc mấu chốt lại không làm nên chuyện, không ngờ lần này Bặc Cốc Ngưng thông minh, nghe Minh Thiếu Diễm nói xong liền gật đầu, "Không thành vấn đề!"
Minh Thiếu Diễm gật đầu, "Tôi sẽ sai thư ký đi sắp xếp."
Mục đích đã thành, Nhan Nghiên vừa lòng đứng lên, "Nếu đã đưa Cốc Ngưng về đúng chỗ của mình, vậy tôi cũng nên đi rồi."
Minh Thiếu Diễm kêu Jason tiến vào, "Thay tôi tiễn Nhan tiểu thư."
Jason gật đầu dẫn Nhan Nghiên ra khỏi phòng. Bặc Cốc Ngưng nắm chặt nắm tay theo phía sau Minh Thiếu Diễm, do dự một lát sau đó nhỏ giọng kêu, "Chú nhỏ."
Bước chân Minh Thiếu Diễm chững lại một nhịp.
Đáy lòng lập tức tràn đầy sự bài xích.
"Gọi tôi là Minh tiên sinh đi."
Bặc Cốc Ngưng sửng sốt, tuy vừa rồi thoạt nhìn Minh Thiếu Diễm luôn không hữu hảo, nhưng giờ phút này Minh Thiếu Diễm lại làm cô vô cớ sợ hãi. Trong lòng Bặc Cốc Ngưng khó chịu, "Nhưng mà..."
"Chúng ta vẫn chưa làm giám định", Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt nói, "Hơn nữa, dù tôi và cô có quan hệ huyết thống, tôi cũng nghĩ cô nên gọi tôi là Minh tiên sinh."
Bặc Cốc Ngưng ngơ ngác, "... Vì sao..."
Minh Thiếu Diễm có chút phiền.
Lần đầu tiên gặp Đường Đường, Đường Đường không hề dây dưa không dứt như vậy. Tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, vì sao lại kém nhiều như vậy.
Nhưng nghĩ lại, không phải vì Đường Đường không giống người thường nên hắn mới có thể thích như vậy sao?
Minh Thiếu Diễm không muốn giải thích, chờ Jason tiễn Nhan Nghiên trở lại, hắn liền nói, "Chiều nay mang cô ấy đến bệnh viện lấy máu rồi đưa đi làm giám định. Còn bây giờ đưa cô ấy đến biệt thự bên Nam Hồ đi."
Jason gật đầu, sau đó ra hiệu bảo Bặc Cốc Ngưng đi theo mình.
Bặc Cốc Ngưng quay đầu nhìn Minh Thiếu Diễm nhưng Minh Thiếu Diễm đã xoay người vào trong phòng làm việc, cô chỉ đành đi theo Jason.
Đi được một hồi, Bặc Cốc Ngưng mới nói, "Nam Hồ... là nơi Minh tiên sinh ở sao?"
Cô nghe Nhan Nghiên nói, lúc trước Minh Thiếu Diễm đã đưa cô Minh tiểu thư giả kia về nhà chú ấy đang ở.
Jason không nói gì, Minh Thiếu Diễm không có phép mở miệng, một chữ anh cũng không nói ra. Mang Bặc Cốc Ngưng đến thẳng bệnh viện trước, sau khi ra khỏi bệnh viện mới đến Nam Hồ bên kia.
Nam Hồ đương nhiên không phải nơi Minh Thiếu Diễm ở.
Khu biệt thự này tương đối xa, nhưng thắng ở hoàn cảnh tốt. Lúc trước Minh Thiếu Diễm và đám người Thẩm Minh Vũ mua được, sau đó xây dựng thành khu biệt thự.
Minh Thiếu Diễm rất ít tới đây, chỉ là ngẫu nhiên cùng bạn bè đến một hai lần, phòng ở vẫn luôn để không.
Xe chậm rãi đi vào, đúng lúc gặp chiếc xe vàng chóe, Thẩm Minh Vũ nhìn qua một cái liền thấy Jason.
Đây không phải là thư ký của Minh Thiếu Diễm sao?
Còn cô gái nhỏ phía sau là ai?
Thẩm Minh Vũ tò mò, tò mò thì đi hỏi. Đáng tiếc lân la chào hỏi được hai câu Jason đã tìm cớ đi trước.
Lại nói gần đây hắn ta có chút bực bội, lần trước bị Minh Thiếu Diễm hố một phen, ăn đánh không nói, khổ nhất là gần hai tháng không được chạm vào phụ nữ.
Sống hai mươi ba năm, hắn ta chưa từng bị nghẹn như vậy.
Tuy không dám tìm Minh Thiếu Diễm tính số, nhưng trong lòng vẫn ghim hắn sâu sắc.
Lúc này trong đầu Thẩm Minh Vũ nảy ra suy nghĩ.
Phải làm Minh Thiếu Diễm không thoải mái mới được.
Giám định huyết thống làm rất nhanh, hối thúc kịch liệt thì chỉ cần sáu tiếng đồng hồ.
Buổi chiều, trước khi tan tầm, kết quả giám định đã có mặt trên bàn Minh Thiếu Diễm.
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm bình tĩnh nhìn phong bì, ngồi yên như tượng cả buổi trời, rốt cuộc cũng mở phong bì ra.
Ngay cả hắn cũng không phát hiện tay cầm giấy hơi run rẩy.
Mức độ tương đồng huyết thống giữa chú cháu.
27.8%
Xác định có quan hệ huyết thống.
Minh Thiếu Diễm nắm kết quả giám định trong tay, thân thể căng cứng lại thả lỏng.
Hắn tựa lưng vào ghế, lần đầu tiên, từ sâu thẳm trong lòng, hắn muốn cười.
Không ai biết, giây phút này nội tâm Minh Thiếu Diễm có bao nhiêu ức chế khó kìm nén.
Nhan Nghiên tới tìm hắn, nói Đường Đường không phải cháu gái ruột của hắn. Khi đó hắn không dám nghĩ nhiều, lúc đưa huyết dạng đến bệnh viện hắn cũng khống chế bản thân không được nghĩ nhiều.
Có đôi khi hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Hôm nay chính là ngày khó khăn nhất trong đời Minh Thiếu Diễm.
Hiện giờ xem kết quả xong, Minh Thiếu Diễm cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
- --
Thẩm Minh Vũ vì "Trả thù" Minh Thiếu Diễm nên cứ nhìn chằm chằm vào biệt thự bên kia, kết quả đến hôm sau mới thấy Minh Thiếu Diễm xuất hiện ở đó.
Thẩm Minh Vũ vui vẻ, lần trước phát hiện, hình như Đường Đường rất quan tâm chuyện kết hôn của Minh Thiếu Diễm, vì thế lần này hắn lập tức gọi điện thoại cho cô.
Đường Đường không quá muốn nhận điện thoại của Thẩm Minh Vũ. Lần cọ chân dưới gầm bàn lần trước làm cô dị ứng đến vài ngày, vì thế Đường Đường làm bộ không nghe thấy. Điện thoại rung một hồi, sau đó Thẩm Minh Vũ không gọi điện thoại nữa mà chuyển sang gửi Wechat.
[ Tiểu Đường Đường à, tôi phát hiện chú gần đây chú nhỏ của cháu hình như lại tìm thím nhỏ cho cháu đó. ]
Tay cầm điện thoại của Đường Đường run lên.
Thím nhỏ?
Điện thoại reo lên lần nữa, Đường Đường do dự một lát mới nhận, Thẩm Minh Vũ cười đê tiện, "Bây giờ chịu bắt máy rồi sao?"
"Ban nãy không nghe thấy."
Thẩm Minh Vũ cũng không vạch trần cô, hắn ta vừa quen thói đùa giỡn Đường Đường vài câu vừa thêm mắm dặm muối nói Minh Thiếu Diễm mang theo một cô gái, còn cho cô ấy sống ở biệt thự tư nhân.
"Hắc, mỗi ngày đi đâu cũng có nhau, gắn bó keo sơn."
Đường Đường:...
Sau khi cúp máy, Đường Đường hít sâu một hơi.
Cô đương nhiên không tin lời Thẩm Minh Vũ nói, nhưng Thẩm Minh Vũ không giống đang nói giỡn, hơn nữa không có lý do gì để hắn ta nói bừa như vậy.
Còn gắn bó keo sơn gì gì đó...
Nghĩ đến từ này, Đường Đường liền cảm thấy lòng ngực khó chịu, nhất định là giả!
Nhưng cô gái... Nói không chừng có thật.
Có khi nào Minh Thiếu Diễm bị cô bức cho nóng nảy nên muốn tìm một đối tượng kết hôn không?
Đường Đường gấp gáp, một giây cũng không chịu nổi nữa, im lặng vài phút cô liền tim đạo diễn xin nghỉ, nói có chuyện quan trọng phải về thành phố S.
Gần đây thái độ làm việc Đường Đường tích cực, đêm qua phải quay cảnh đêm, hôm nay lại quay ban ngày, giờ giấc nghỉ ngơi cũng chỉ có ba giờ. Bây giờ cô xin nghỉ, dù không xét đến thái độ, đạo diễn cũng không là khó Đường Đường.
Ông còn tri kỷ hỏi cô muốn nghỉ nhiều thêm hay không.
Đường Đường nghĩ nghĩ, "Đến lúc đó lại tính tiếp."
Trước tiên cô phải biết rốt cuộc có chuyện gì mới được.
Thành phố B đến thành phố S mấy hai giờ đi máy bay, thật ra Đường Đường rất mệt nhưng trong lòng có chuyện không ngủ được, lúc xuống máy bay cô đến thẳng Thánh Ngu.
Jason thấy Đường Đường liền hoảng sợ. Không phải Đường Đường đang ở thành phố B đóng phim sao, anh cũng không nghe Minh đổng nói cô sẽ về.
Nhưng nhiều năm kinh nghiệm, Jason vẫn rất bình tĩnh bảo Đường Đường đến phòng nghỉ đợi Minh Thiếu Diễm. Hiện tại Minh Thiếu Diễm đang mở họp cùng vài vị đổng sự ở phòng họp nhỏ.
Đường Đường gật đầu, sau đó quen cửa quen nẻo đến phòng nghỉ. Đi phòng vệ sinh rửa mặt xong cô trở về ngồi lên giường, thấy bì thư trên tủ đầu giường nên thuận tay cầm lấy.
Rửa mặt là để giữ tỉnh táo, kết quả vừa cầm thư, đôi mắt cô đã bắt đầu đánh nhau.
Chờ Minh Thiếu Diễm xử lý công việc xong mới nghe Jason báo Đường Đường đã trở lại, giờ cô đang ở phòng nghỉ. Minh Thiếu Diễm không chút suy nghĩ, lập tức đến phòng nghỉ.
Thật ra hắn muốn đến thành phố B gặp cô, chẳng qua công việc bận rộn, hắn không thể đi được.
Không ngờ Đường Đường đã đến đây trước.
Từ khi xác nhận hắn và Đường Đường không có quan hệ huyết thống, Minh Thiếu Diễm hận không thể lập tức nhìn thấy cô, bây giờ cuối cùng cũng gặp được.
Trong tay cô cầm phong thư, nhưng đôi mắt đã nhắm lại, cơ thể thon dài cuộn tròn lại, không phát hiện hắn đã vào.
Giờ phút này, tim Minh Thiếu Diễm như nhũn ra.
Đã mệt như vậy sao còn trở lại.
Minh Thiếu Diễm sợ đánh thức cô nhưng lại nhịn không được muốn chạm vào cô. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chân mày đang nhăn lại của Đường Đường.
Động tác rất nhẹ nhưng cô vẫn tỉnh.
Đường Đường mở mắt liền thấy Minh Thiếu Diễm, có lẽ mới tỉnh ngủ, lại có lẽ nhớ tới lý do lần này trở về, đột nhiên Đường Đường cảm thấy ủy khuất.
Minh Thiếu Diễm cách cô gần như vậy.
Mơ màng đưa tay ôm cổ Minh Thiếu Diễm, đem người kéo xuống. Trong cơn buồn ngủ, cô nghĩ có lẽ Minh Thiếu Diễm lại muốn chạy trốn đây.
Nhưng lần này, Minh Thiếu Diễm không chạy, gương mặt hắn thuận thế cách cô càng ngày càng gần, cuối cùng đặt một nụ hôn trên trán cô. Sau đó cô bị ôm vào lòng ngực ấm áp.
Cái ôm vô cùng chặt.
Chặt đến mức làm người ta hít thở không thông.
+++
Em gái editor: Haizz, cuối cùng hai người cũng yêu nhau rồi! *tung bông* *tung hoa*
Edit mòn mỏi hai người mới yêu nhau, đúng là khổ tận cam lai mà!!!
Bà chị beta: Tôi cũng đợi mãi mà. Hôm nay search google, tôi thấy truyện nhà tôi bị reup các bạn ạ. Haizz, nên vui hay buồn đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...