Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại


Sáng sớm hôm sau, Ôn Noãn gian nan đứng dậy đi làm.
Cố Thâm tự biết bản thân đuối lý nên đích thân đưa vợ đến công ty, chỉ là cả ngày cũng không được Ôn Noãn cho sắc mặt tốt.
Sau khi cả hai đi làm về, anh đưa tay sờ chóp mũi, chột dạ gọi: “Vợ ơi.”
Ôn Noãn vênh lên: “Đừng gọi em.”
Cố Thâm ôm lấy: “Không được, em là vợ anh, anh không gọi em thì gọi ai.”
Ôn Noãn: "..."
Có đôi khi cô không thể nào chịu nổi da mặt dày như vậy của Cố Thâm.
Cũng không biết từ khi nào da mặt người này càng ngày càng dày, càng ngày càng không có giới hạn trước mặt Ôn Noãn.
Cố Thâm thấy cô cười liền hôn một cái: “Còn tức không?’’
Ôn Noãn trợn lên: “Không tức, anh đi ra ngoài nhanh, để em còn rửa hoa quả.’’
“Không.” Cố Thâm giơ tay lấy một quả dâu tây đã rửa sạch, đút cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn không nói gì, há mồm ăn.
Hai người sến súa hồi lâu mới rửa xong dâu tây.
Buổi tối Cố Thâm tự giác nấu cơm.
Ăn cơm xong, Ôn Noãn với Cố Thâm xuống dưới đi dạo tiêu cơm.
Cuộc sống hai người hiện tại hầu hết đều là ngày qua ngày ở nhà như này, lãng mạn cũng có, nhưng nhiều hơn là những ngày sống bình dị sau kết hôn.

Cô cũng rất may mắn, từ khi bắt đầu tới bây giờ, Cố Thâm vẫn luôn chiều chuộng cô hết mực.
Mười ngón tay đan xen, Ôn Noãn đột nhiên cười lên.
"Cười cái gì?"
"Không có gì." Ôn Noãn ngước mắt liếc mắt ra ánh đèn phía xa, mắt sáng lên nói: "Ôi, kia là cái gì?"
Cố Thâm nhìn theo sang: "Chắc là concert của ai đấy."
Anh dừng một chút, đột nhiên nhớ ra mình cũng chưa bao giờ đi xem concert với Ôn Noãn bao giờ: “Muốn đi xem không?”
“Ai vậy?” Ôn Noãn cố nhìn sang: “Muốn chứ!”
Cố Thâm: "..."
"Nhưng bây giờ còn mua được vé không?"
Cố Thâm cười như không cười nhìn vợ mình: “Em nói xem.”
Ôn Noãn: "À ~ "
Cô quên mất, dù có hết vé rồi nhưng Cố Thâm mà muốn mua, cũng không khó.
Đi xem concert như này, Ôn Noãn lại hỏi: “Anh có muốn gọi thêm bọn Ngu Thư không?”
Ca sĩ này ra nhiều bài hát gắn liền với tuổi học trò của bọn họ, coi như là hoài niệm lại khoảng thời gian ấy.

Tuy rằng nghe qua rất nhiều bài hát của những người khác nhau, nhưng trong lòng họ không ai có thể thay thế được ca sĩ này.
Chắc là do ý nghĩa khác nhau.
Ôn Noãn thật ra rất thích ca sĩ này, nhưng cô không phải là kiểu người theo đuổi thần tượng hay nghệ sĩ, dù cho có thích thì cũng sẽ không chú ý từng tin tức của người ấy từng ngày từng giờ.
Chắc cô được coi như là fan bài hát thôi.
Cố Thâm suy tư một lúc: “Em hỏi đi, bao giờ rảnh cùng nhau đi.”

Ở phương diện này, Cố Thâm vẫn rất hào phóng.
“Được.”
Ngày tiếp theo, cả đám đã chốt hẹn cùng nhau đi concert.
Cũng vừa đúng tổ chức hôm thứ bảy, trùng vào ngày nghỉ nên rất rảnh, cũng là một ngày gặp mặt đầy đủ khó có được của bọn họ sau khi tốt nghiệp.
May mắn trùng hợp cũng gặp nhau khá nhiều nhưng hẹn gặp đúng nghĩa như này thì lại rất ít.
Chốt lịch xong, Ôn Noãn kích động đến không ngủ được.
Cố Thâm nhìn người đang ầm ĩ trong lòng, đau đầu đỡ trán: “Mai còn phải đi làm đấy, em không mệt hả?”
Ôn Noãn mở mắt nhìn anh, hôn lên khóe môi: “Không mệt, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Cố Thâm nhướng mày: “Không mệt thật hả?”
Không hiểu vì sao Ôn Noãn vừa nhìn anh nhướng mày đã hiểu luôn ý tứ của anh, run lên vội vàng nói: “Em… Em mệt em mệt em mệt!!!”
“Không, em có mệt đâu.” Cố Thâm cúi đầu tìm môi cô hôn xuống.
Giọng anh trầm xuống, hơi khàn: “Đã không mệt thì tí ngủ tiếp nhé.”
...
Đêm tối như mực, không khí trong phòng ái muội không thể tả.
Sau khi kết thúc, Ôn Noãn rất là mệt.
——
Bởi vậy, Ôn Noãn rút ra kết luận, về sau không thể nào nói mình không mệt được, đi ngủ thì phải ngoan ngoãn mà ngủ.
Không thì thảm lắm…
*
Mấy hôm sau, công việc Ôn Noãn bận rộn hơn, còn phải tăng ca mấy hôm.
Cố Thâm rất có ý kiến với công việc này của Ôn Noãn, rất bóc lột sức lao động.
Nhưng bất đắc dĩ là Ôn Noãn lại thích không khí nơi đó nên dù có, trong lòng Cố Thâm khó chịu thì cũng không dám nói gì cả.
Hôm nay Cố Thâm đón Ôn Noãn tan làm đã là chín giờ tối.
Anh gọi điện cho Ôn Noãn: “Đã xong chưa.”
Ôn Noãn a lên: “Anh đợi em ở bãi đỗ xe vài phút nhé.”
Cố Thâm: "...!Ok."
Anh xuống xe, đi vào siêu thị phía đối diện.
Đợi sau khi Ôn Noãn xuống dưới, Cố Thâm nhíu mày: “Gần đây sao lại bận như vậy?”
“Có hạng mục mới á.” Ôn Noãn vui vẻ nhìn anh: “Em đói.”
Cố Thâm đưa cho cô một cái hộp nhỏ: “Ăn tạm tí đi, về nhà anh nấu nữa cho ăn.”
Ôn Noãn mắt sáng lên cười: “Cảm ơn anh.”
Cô bóp bóp cái bánh rán trên tay, rồi lại mỉm cười.
“Tiền lương của mấy em thì không cao, mỗi ngày lại bóc lột thế này…”
Cố Thâm rất là bất mãn: “Ông chủ của các em không nói gì hả?”
Ôn Vãn dở khóc dở cười, cắn mấy miếng nói: "Nói cái gì ạ? Lúc bọn em không có việc thì cũng rảnh lắm mà."
Vừa mới nói xong đã bị Cố Thâm trừng mắt.
Ôn Noãn không nói gì, an ủi người đàn ông bên cạnh: “Ôi dào, anh đừng có lo, công việc như này em thấy ổn mà, anh đừng có coi em là cô gái nhỏ yếu đuối nữa được không, mấy cái này chả bõ bèn gì đâu, em làm được mà.”
“Anh biết.”

Trình độ của Ôn Noãn, Cố Thâm vẫn luôn hiểu rõ.
Cô giỏi như thế nào, từ thời học sinh anh đã biết rồi.

Nhưng biết là một chuyện, đau lòng lại là chuyện khác.
Ôn Noãn cười, vỗ vỗ vai anh: “Đi dạo chút rồi hẵng về.”
Thật ra bây giờ cô rất vui, cuộc sống ổn định, công việc lại đúng ngành mình đam mê, còn có cả người yêu lâu năm bên cạnh, thế nào còn không vừa lòng được.
Sau khi về, Cố Thâm tự giác nấu cho cô ăn.
Mấy cái bánh bao kia chỉ là cho đỡ trống bụng thôi.
Ôn Noãn chưa ăn hết hai cái, tuy đói nhưng mà cô vẫn muốn ăn đồ Cố Thâm làm hơn.
Ăn khuya xong, cuối cùng Ôn Noãn có thể thả lỏng đôi chút.
Hai người nhắm mắt lại tán gẫu, mỗi một buổi tối, trừ khi quá mệt, hai người đều sẽ tâm sự, nói chuyện ban ngày xảy ra chuyện gì, bọn họ không làm việc cùng một chỗ nên thời gian dành cho nhau cũng có hạn, vì vậy dùng cách này để hiểu nhau rõ hơn, mỗi ngày gặp phải chuyện gì đều sẽ chia sẻ cho người kia biết.
“Chỗ em làm có một người rất trẻ đang mang thai.”
Cố Thâm: “...!Xong sao nữa?”
Ôn Noãn chớp mắt: “Không có sau đó, em chỉ muốn kể với anh thôi, người kia còn nhỏ hơn em á.”
Cố Thâm nhíu mày: “Trẻ vậy sao? Người kia chắc phải thích trẻ con lắm.”
Ôn Noãn dạ: “Đúng thế, cô ấy nhẹ nhàng ấm áp lắm.”
Cố Thâm làm bộ không hiểu Ôn Noãn ám chỉ: “Ừm.”
Ôn Noãn: "???"
Cô quay đầu, nhìn sang Cố Thâm: “Anh không phản ứng gì hả?”
“Phản ứng như nào cơ?”
Ôn Noãn cạn lời: “...!Dạo gần đây bố không gặp anh à?”
Cố Thâm nhíu mày: “Gặp, ông cũng gặp em?”
Anh dừng một chút rồi lập tức nói: “Đừng có nghe ông ý nói linh tinh, không muốn sinh thì chưa cần sinh ——”
Còn chưa nói hết câu Ôn Noãn đã cắt ngang.
“Em đâu có không muốn sinh.” Cô liếc sang Cố Thâm: “Là anh mà.”
Cố Thâm: "..."
Cố Thâm quả thật không thích trẻ con cho lắm.
Nếu phải nói ra, thì anh thật ra vẫn thích, nhưng chỉ là thích chơi với con nhà người ta thôi.

Còn bây giờ, anh vẫn muốn tận hưởng thế giới hai người ngọt ngào của đôi vợ chồng son.

Hơn nữa nghĩ đến sự đau đớn vất vả khi có con nên anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.
Chỉ là Ôn Noãn lại thích.
Bất đắc dĩ là Ôn Noãn lại thích có con, có thể là do hồi nhỏ thiếu tình thương, giờ dù là nhìn con người ta hay là mấy đứa trẻ ở cô nhi viện.


cô đều rất thích.
Cố Thâm nghĩ rằng, nếu Ôn Noãn thật sự thích thì đợi vài năm rồi sinh cũng được.
Lại không nghĩ tới bố sẽ tìm họ hỏi chuyện này.
Trước đó Cố Thâm từ chối bố, nói tạm thời chưa muốn sinh, ai ngờ người này còn chạy đi tìm Ôn Noãn.
Nghĩ vậy, Cố Thâm nhìn Ôn Noãn: “Đừng áp lực, chúng ta thuận theo tự nhiên.”
"Thật sự?"
Ôn Noãn kinh ngạc nhìn hắn: "Bây giờ anh muốn sinh rồi hả?"
Cố Thâm: "...!Thật ra vẫn chưa muốn, nhưng là em sinh thì chắc phải thích thôi."
Ôn Noãn bật cười, gật gật đầu: "Thật ra em rất thích làm một bà mẹ trẻ nóng bỏng."
"Được." Cố Thâm bất đắc dĩ đồng ý: "Vậy sinh đi."
"Ừ ừ."
Sau ngày hôm nay, quả thật hai người thuận theo tự nhiên.
Ôn Noãn đã muốn thì dù là sao trên trời, Cố Thâm cũng phải hái cho cô, chứ đừng nói gì chỉ là một đứa con.
*
Concert hôm nay kín người.
Ôn Noãn với Cố Thâm đi theo hàng người rồng rắn vào trong, tay còn cầm băng đô cho mỗi người một cái.
“Được đeo hả?” Ngạc Thiên Thiên hòi.
Ôn Noãn ngạc nhiên, cô còn chưa bao giờ đi concert: “Không được đeo á?”
Ngạc Thiên Thiên cười: “Có mấy ca sĩ không cho đâu, nhưng để xem tình huống như nào đã, trước đấy tớ đi hai cái concert cái thì được cái thì không, bên trong có chuẩn bị sẵn lightstick á.”
Ôn Noãn: “...!Đi thôi, không được thì để ngoài thôi.”
“Ok ok.”
Concert này không ngờ dễ tính vậy, cho phép mang vào.
Tám người ngồi với nhau, trước bốn sau bốn, rất là ồn ào, sôi động.
Ôn Noãn với Cố Thâm ngồi bên nhau, cạnh đó là Hoắc Du và Đan Lễ.

Trước là Ngạc Thiên Thiên ngồi cùng Vương Gia, Ngu Thư với Trình Hữu Hạn.

Tám người sôi nổi tám chuyện, concert còn chưa bắt đầu nên rất thoải mái.

(Beta sửa lại tên cho mình)
Ngu Thư cảm khái: “Lâu lắm rồi không có vui vẻ thoải mái như này.”
Ngạc Thiên Thiên cười: “Tớ cũng thế, nói thật là trước đấy đi concert cũng không vui như hôm nay.”
Vương Gia gật đầu: “Chuẩn chuẩn, mấy người bọn mình tốt nghiệp xong đây mới là lần đầu tụ hội như này đấy.”
Trình Hữu Hạn cũng đáp lời: “Này còn phải cảm ơn Ôn Noãn nhé.”
Ôn Noãn dở khóc dở cười: “Cần gì cảm ơn, là tớ nhớ các cậu mà.”
Mọi người: "...!"
Tám người vừa nói vừa cười, không khí rất tốt.
Thời thanh xuân trẻ trung có những hồi ức vui vẻ nhất, chắc là do có bạn thân, lại có người trong lòng để hoài niệm.
Mấy người Ôn Noãn từ cấp ba rồi lại tốt nghiệp đại học, chơi đến bây giờ cũng khá hiếm thấy.
Concert bắt đầu, mọi người bắt đầu phiêu theo không khí buổi diễn, Ôn Noãn cũng không nhịn được hát theo, rất vui vẻ.
Cố Thâm cúi đầu, mặt mày ấm áp nhìn người bên cạnh, ngắm nhìn ánh sáng trong mắt cô, cảm thấy cuộc đời mình thật không uổng.
Có một người như này trải qua quãng đời còn lại, những gì thiếu thốn trước kia, đều được lấp đầy
Ôn Noãn ngước mắt, lại nhìn thấy ánh mắt anh đặt trên người mình.
"Mau hát cùng nhau."

Cố Thâm chiều theo ý cô: “Được.”
Đã gần hết concert, hai tiếng trôi qua nhưng không khí vẫn rất náo nhiệt, ca sĩ cũng vẫn hùng hục mạnh mẽ mười phần.
Đến bài hát cuối cùng, tất cả mọi người đều hát theo, đứng lên cùng nhau, Ôn Noãn với Cố Thâm mười ngón tay đan xen, nhìn ca sĩ trên sân khấu, cũng là giọng hát đã từng làm bạn đi qua thời thanh xuân cùng họ.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, may mắn là người trong lòng thuở đầu vẫn luôn bên cạnh.
Sau buổi biểu diễn, Ôn Noãn và Cố Thâm lại trở lại nhịp sống bình thường của họ.
Điều khác biệt là, cuối năm, Ôn Noãn mang thai.
Vừa biết mình sắp phải lên chức, Cố Thâm vô cùng nóng vội, như thể người chưa từng trải sự đời.

Bất chợt, Ôn Noãn muốn đi đâu, anh cũng như một cái đuôi nhỏ đi theo, chỉ sợ cô gặp phải chuyện gì không may.
Cứ vậy vài tháng sau, mọi người xung quanh đều muốn sụp đổ tinh thần.
Cũng may là những ngày tươi đẹp sắp đến, Ôn Noãn chuẩn bị sinh.
Lúc mới mang thai, Ôn Noãn rất thích đứa bé này, nhưng giờ chuẩn bị sinh lại bắt đầu sợ hãi.
Cố Thâm rất kiên nhẫn, từ sau khi Ôn Noãn mang thai lại càng kiên nhẫn hơn không biết bao nhiêu lần, ngay cả Ngu Thư cũng nói Cố Thâm dường như nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Ôn Noãn không thấy sự thay đổi đó, nhưng cô vẫn biết người này rất quan tâm cô.
Cô nhìn Cố Thâm theo chân mình vào bệnh viện, cười: “Đừng lo lắng, chỉ là sinh một đứa bé thôi mà.”
Cố Thâm nhìn vào mắt cô: “Trước tiên em cũng đừng run tay rồi hẵng nói tiếp.”
Ôn Noãn bật cười: “Được rồi, đúng là em có hơi khẩn trương, nhưng anh còn nặng hơn so với em.”
Cố Thâm dạ: “Anh hồi hộp thật.”
Anh không phủ nhận chút nào.
Người phụ nữ anh yêu nhất đời chuẩn bị sinh, lại còn là con của hai người họ, anh sao không hồi hộp cho được.
Nửa đêm, Ôn Noãn đau đẻ.
Sau khi được bác sĩ cho phép, Cố Thâm ở trong phòng sinh một đêm cùng Ôn Noãn.
Ánh nắng bình minh ló rạng, đứa bé ra đời.
Một tiếng khóc thét vang lên xé tai mọi người, nhìn tiểu hỗn đản mới sinh xong, Cố Thâm ngất luôn.
Sau khi tỉnh lại, anh nhìn Ôn Noãn một bên mắt nhắm mắt mở, một bên là bảo bối nhỏ.

trong lòng vốn đang trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy.
Cố Thâm cúi đầu, hôn lên trán Ôn Noãn, khàn khàn nói: “Vất vả rồi, anh yêu em.”
Ôn Noãn mở mắt ra, mệt mỏi cười nhìn anh: “Đứa bé đâu rồi anh?”
"Ở bên kia."
Hai người quay đầu nhìn qua, nhìn nhau cười.
Ôn Vãn cầm tay Cố Thâm nói: "Cố Thâm, em thỏa lòng quá."
Đến tận bây giờ đúng là thật sự thật sự thỏa mãn.
Cố Thâm nhẹ nhàng đáp lời: "Anh cũng vậy."
Tương lai chúng ta một nhà ba người bên nhau, vốn anh/ em chẳng có nhà, là em/anh cho anh/em.
Cho nhau một mái ấm, một chốn để về.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Truyện bây giờ đã xong hết rồi, cảm ơn cả nhà đã ủng hộ suốt thời gian qua.
Bộ tiếp theo “My years with you” đã có hơn ba mươi nghìn từ, mọi người take a look nha.
Mọi người tiện tay đánh giá cho tôi nhé, cảm ơn mọi người,......!(nói chung là lời cảm ơn cho các độc giả thân quen của tác giả)
- ---------oOo----------
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận