Chương 4: Chúng ta cần phải sống cùng nhau.
Editor: Bonnie
Sau khi cúp điện thoại, Tả Minh Nhiên lấy điện thoại lướt Weibo.
Bởi vì nó không liên quan đến mạch truyện chính, phần trí nhớ cô nhận được cũng không có chuyện mâu thuẫn với nữ số 2 nên khi Thời Song Hạ nhắc nhở cô mới thấy có ấn tượng mơ hồ.
Để đề phòng, Tả Minh Nhiên quyết định sẽ lên mạng tra một phen, tránh cho lúc đó xảy ra sự cố gì nữa.
Mấy phút đồng hồ sau, Tả Minh Nhiên vừa lấy điện thoại làm rõ chân tướng, đau khổ che mặt.
Bây giờ cô hối hận còn kịp không?
Mâu thuẫn trong giới giải trí, nói đi nói lại cũng chỉ có hai chuyện, một là tài nguyên hai là thứ tự vai diễn.
‘Tả Minh Nhiên’ đã ra mắt được bảy năm, từ năm 19 tuổi khi tham gia bộ phim truyền hình đầu tiên, từ "bình hoa" chưa bao giờ bị rời khỏi người cô.
Trong thế giới luôn nhìn mặt của giới giải trí, có số ít người diện mạo bình thường, lại có thể dùng kỹ thuật diễn của mình mở đường máu, mà ‘Tả Minh Nhiên’ thì hoàn toàn tương phản, cô dùng hành động để chứng minh chỉ có dáng vẻ xinh xắn không thể muốn làm gì thì làm.
Từ khi ra mắt đến nay, ‘Tả Minh Nhiên’ vẫn chưa từng lấy được một tác phẩm tiêu biểu nào, ngược lại những từ dính trên người cô, ngoại trừ bình hoa ra, còn có thêm một cái chính là người giàu có.
Thời Song Hạ là người đại diện hiển nhiên biết cái này có ý nghĩa gì, trong thời đại lưu lượng, một ngôi sao vừa có nhiều fan, vừa có lưu lượng, một khi có ngôi sao giống ‘Tả Minh Nhiên’ xuất hiện, độ hot trên người cô rất nhanh sẽ bị phân ra. Mà thực tế thường phũ phàng, một khi mất độ hot, sẽ không còn ai tìm kiếm đến người này nữa.
Cải thiện kỹ năng diễn xuất là điều không khả thi, để thay đổi tình trạng hiện tại, Thời Song Hạ chỉ có thể tìm cách khác, cô đã giúp ‘Tả Minh Nhiên’ nhận một bộ phim về nam chính.
Tiêu điểm chủ yếu của bộ phim này đều nằm trên người mấy diễn viên nam, ngay cả trong trailer chính thức cũng không có quá nhiều bóng dáng của nhân vật nữ, lý do khiến Thời Song Hạ nhận bộ phim này rất đơn giản --- đánh bóng tên tuổi cho ‘Tả Minh Nhiên’.
Đội ngũ sản xuất của bộ phim này nổi tiếng là có tâm với nghề, đạo diễn cũng là người có tiếng, Thời Song Hạ tốn không ít công sức mới có thể nhét ‘Tả Minh Nhiên’ vào bộ phim này.
Nhưng bởi vì là phim về nam chính, nên vai diễn của nữ diễn viên có chút lúng túng, ‘Tả Minh Nhiên’ và nữ diễn viên Ôn Phỉ Phỉ trong đoàn, đại khái là phần diễn giống nhau, thậm chí thời gian lên sân khấu cũng tương đương nhau, biên kịch không thể đắc tội với bên nào, bí mật nói là có hai nữ chính, nhưng ai cũng biết là không phải như thế, dù sao cũng là phim về nam chính, hai nam chính còn có thể hiểu được, hai nữ chính là tình huống gì.
Cuối cùng, vẫn là Thời Song Hạ xuất sắc hơn, giúp ‘Tả Minh Nhiên’ giành được vai nữ chính. Lần này triệt để châm ngòi cho cuộc xung đột □□, cái khác dù sao cũng có thể nhịn, nhưng thứ tự vai diễn nhất định một bước cũng không nhường.
Tuy ‘Tả Minh Nhiên’ nổi tiếng, nhưng không có kỹ thuật diễn là chuyện mọi người đều biết, mà Ôn Phỉ Phỉ đúng lúc lại tương phản với cô, xuất thân chính quy, là sư muội đồng môn với ảnh đế ảnh hậu, mới ra mắt đã nhắm đến giải nữ phụ xuất sắc nhất, từng được quảng bá là kỹ năng diễn xuất bùng nổ.
Đặt hai người như vậy cùng một chỗ, cũng không biết đoàn phim muốn tự tìm khó chịu đến mức nào.
Đổi lại là người khác, có thể chụp một bức ảnh nhóm và tung lên Weibo, mặc kệ là thật lòng hay giả bộ, ít nhất cũng chừa mặt mũi cho nhau để sau này còn gặp lại.
Nhưng hai người này rõ ràng không hề đi theo con đường bình thường, từ khi vào đoàn đã mâu thuẫn không ngừng, không có tương tác bên ngoài, trong lúc đó fan xảy ra đủ loại giẫm đạp, chỉ thiếu điều đăng lên Weibo để nói cho cả thế giới biết rằng hai người bọn họ thật sự chẳng ai vừa mắt ai.
Mà sự kiện Thời Song Hạ nói kia, là ở lễ chúc mừng đoàn phim kết thúc quay phim, mâu thuẫn của hai người lên đến đỉnh điểm, suýt chút nữa đã đánh nhau trước mặt một đám nhân viên công tác. Mặc dù bọn họ đều nhanh chóng bị người đại diện của mình tách ra, nhưng nhiều người nhiều miệng, chuyện này bị truyền ra ngoài, tạo ra náo động không nhỏ trên mạng.
Có một cục diện rối rắm như vậy, ước mơ làm phú bà vừa mới dấy lên của Tả Minh Nhiên đã lập tức bị đánh tan một nửa, cũng không còn tâm trạng mua sắm gì nữa, sau khi ăn cơm xong thì trở về nhà.
Cũng giống như trước khi rời đi, căn phòng rộng lớn trống rỗng, nếu không có ánh đèn vàng ấm áp, sẽ không thể tưởng tượng được rằng có người sống ở đây.
Tả Minh Nhiên đứng ở cửa sửng sốt một chút, xác định mình trước khi ra ngoài đã tắt hết đèn rồi, yên lặng tháo giày cao gót cầm trong tay, đồng thời gọi điện thoại cho Thời Song Hạ.
Điện thoại đổ chuông hai lần thì có người bắt máy, cùng lúc đó, một bóng dáng cũng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Yến Vân Dương, là ông chồng hợp pháp của cô.
Hơn mười mấy tiếng trước, bọn họ ngồi đối mặt với nhau để ký vào đơn thỏa thuận ly hôn. Sau đó đối phương rời đi, lần gặp gỡ ngắn ngủi đó còn không đến năm phút đồng hồ.
Tả Minh Nhiên đã nhìn rất kỹ căn hộ này, mặc dù trên danh nghĩa đây là nơi ở kết hôn của hai người, nhưng hiển nhiên ở đây không có dấu vết sinh hoạt của người thứ hai, thậm chí ngay cả ‘Tả Minh Nhiên’, cũng bận rộn công việc không ở được mấy ngày, toàn bộ ngôi nhà trống trơn, không có ai ở.
Yến Vân Dương hiện tại xuất hiện ở đây, quả thật có chút khiến người cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy không biết ý định của đối phương là gì, nhưng Tả Minh Nhiên vẫn buông hung khí giày cao gót trong tay xuống, nói vào điện thoại một câu “Không có việc gì” rồi cúp điện thoại.
Yến Vân Dương nhìn động tác của cô, không nói cái gì, chỉ đi đến phòng bếp rót nước, rồi bưng hai ly nước đi ra.
"Cảm ơn." Tả Minh Nhiên nhận ly nước, khẽ cảm ơn.
Yến Vân Dương: "Không cần khách sáo.”
Rõ ràng là vợ chồng mới cưới một năm, nhưng bầu không khí giữa hai người giống như hai người không quen biết nhau mà mạnh mẽ sáp vào, mặc dù là diễn trò, nhưng cũng không đủ tiêu chuẩn, trách không được hai người không bao giờ cùng lúc xuất hiện ở nơi công cộng, chắc là sợ bị người ta phát hiện ra.
Miên man suy nghĩ một hồi, Tả Minh Nhiên ngồi xuống ghế sofa, hỏi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ trở về, là có chuyện gì sao?"
Hiển nhiên Yến Vân Dương không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp như vậy, động tác uống nước ngừng lại, nhưng vẫn gật đầu, trả lời: “Mẹ tôi ba ngày sau sẽ về nước, ước chừng muốn ở lại trong nước một thời gian.”
Tả Minh Nhiên nhanh chóng hiểu ra, người biết chuyện kết hôn giả này không nhiều lắm, trừ hai người họ, chỉ có Thời Song Hạ là vì mối quan hệ công việc không thể không biết. Mà trước kia cha mẹ Yến Vân Dương ly hôn, mẹ anh sống ở nước ngoài đã lâu, gần hai chục năm không về, ngay cả lúc trước khi hai người kết hôn, bà cũng chỉ nhờ người tặng cô một bộ trang sức có giá trị.
Hiện giờ mẹ Yến đột nhiên trở về Trung Quốc, không nói đến mục đích gì, ít nhất cuộc hôn nhân giả của họ không được bại lộ.
Nhớ tới lúc mình đổi dép nhìn thấy tủ giày xuất hiện thêm mấy đôi giày, trong lòng Tả Minh Nhiên có một dự cảm không lành, “Ý của anh là?”
Yến Vân Dương mặt không đổi sắc nói: “Trong khoảng thời gian tới, có thể chúng ta cần phải sống cùng nhau.”
Dự đoán trở thành sự thật, Tả Minh Nhiên "Hmm" một tiếng, tựa vào lưng ghế sofa, cười như không cười hỏi: “Cho nên, hiện tại anh đến bàn bạc với tôi? Hay là tới để thông báo cho tôi những chuyện đã được quyết định?”
Yến Vân Dương không nghĩ tới phản ứng của cô lại như vậy, sự hiểu biết của anh về Tả Minh Nhiên chỉ nằm trong phần văn bản điều tra, bối cảnh trong sạch, không có chỗ dựa, chỉ có một gương mặt đẹp, lúc trước chọn cô làm đối tượng kết hôn, cũng là vì nghĩ đến những điểm này. Từ sự việc trước mắt, có vẻ sự thật hơi sai lệch rồi.
Nhớ tới dáng vẻ cầm giày cao gót đề phòng vừa rồi của Tả Minh Nhiên, Yến Vân Dương nở nụ cười, anh vốn dĩ đã đẹp trai, đoán chừng là do ở vị trí lãnh đạo nên trên người có khí thế không giận mà tự uy, lúc nghiêm mặt, làm người ta cảm thấy khó ở chung.
Ngày hôm qua chưa nhìn kỹ, lúc này Tả Minh Nhiên mới phát hiện Yến Vân Dương có một đôi mắt rất đào hoa, lúc nhìn về phía người khác sóng mắt lăn tăn, nhất là khi cười rộ lên, tự dưng lại sinh ra vài phần đa tình, đáng tiếc là nụ cười này không chạm tới đáy mắt nên có nhiều hơn mấy phần lạnh nhạt.
“Đây là một phần của hợp đồng.” Quả nhiên, Yến Vân Dương một bước cũng không nhường, "Vào lúc cần thiết, tôi và Tả tiểu thư đều phải hi sinh.”
Tả Minh Nhiên nhìn gương mặt Yến Vân Dương vì nở nụ cười nên đã nhu hòa đi không ít, thầm nghĩ không biết từ hi sinh này dùng lên người ai thích hợp hơn.
“Phòng của tôi đã được sắp xếp riêng nên Tả tiểu thư không cần phải lo lắng.”
Đã nói đến mức này, Tả Minh Nhiên cũng không có lý do từ chối, dù sao thì hiệu lực pháp luật cũng còn đó, Yến Vân Dương cũng không yêu cầu cô làm gì cả, chẳng qua chỉ là xuất hiện thêm một người bạn ở chung phòng mà thôi. Tả Minh Nhiên nhún vai, thản nhiên chấp nhận hiện thực.
Căn hộ có diện tích rất lớn, có tổng cộng hai tầng, lầu một là phòng khách, nhà ăn, phòng bếp, phòng trà và phòng tập thể dục, tầng 2 là không gian riêng tư, phòng làm việc và phòng ngủ, ban công nhỏ.
Phòng của Yến Vân Dương và Tả Minh Nhiên nằm ở hai đầu hành lang, ngăn cách nhau bằng cầu thang và ban công, từ cấu trúc của căn phòng cũng đã khẳng định rằng nước giếng không phạm tới nước sông.
Sáng sớm hôm sau, Tả Minh Nhiên bị liên hoàn CALL của Thời Song Hạ đánh thức. Ngày mai bắt đầu lễ tuyên truyền, là nữ chính, hôm nay Tả Minh Nhiên cần phải đi mặc thử lễ phục và phong cách trang điểm, đồng thời cũng phải làm thử một số quy trình.
Tả Minh Nhiên vất vả đứng dậy khỏi giường, mới vừa mở cửa, mùi cơm đã xộc thẳng vào xoang mũi. Tả Minh Nhiên sửng sốt, lúc này mới nhớ tới trong nhà có thêm một người.
Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy Yến Vân Dương là người biết nấu ăn nha.
Ôm một bụng nghi hoặc, Tả Minh Nhiên dựa vào lan can và nhìn xuống. Tuy phòng bếp là kiểu nửa hở, nhưng vị trí hơi lệch, muốn thấy rõ không phải là chuyện dễ, vô tình phần lớn cơ thể của Tả Minh Nhiên đã nghiêng ra ngoài.
Yến Vân Dương lấy bánh bao ra khỏi lồng hấp, mới vừa quay đầu lại, đã thấy Tả Minh Nhiên đứng trên lầu hai làm động tác nguy hiểm.
Mí mắt nhảy lên, sợ mình phát ra tiếng động sẽ dọa sợ đối phương, Yến Vân Dương đi đến nói Tả Minh Nhiên có thể nhìn thấy anh, mới ngẩng đầu nói: "Đừng nằm úp sấp ở trên lan can, nguy hiểm."
Tả Minh Nhiên “Ồ” một tiếng, rụt người lại, ánh mắt rơi vào bánh bao trên tay Yến Vân Dương.
“Anh làm bữa sáng?”
Kỳ thực mắt thường cũng có thể thấy được, mấy lời này quả thật là mấy câu nói nhảm xàm xí nhất. Yến Vân Dương không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Trong tủ lạnh có mấy cái làm sẵn.”
Chắc là do trợ lý mua để đó, Tả Minh Nhiên không phải là người có thể nấu ăn, việc duy nhất cô có thể làm là cho đồ ăn vào lò vi sóng và hẹn giờ, để tránh việc cô bị đói chết khi ở một mình, trợ lý thường chuẩn bị một số thực phẩm đông lạnh làm sẵn để trong tủ lạnh.
Mùi thơm nồng nàn hấp dẫn cái bụng đói của Tả Minh Nhiên kêu vang, hiển nhiên Yến Vân Dương không chỉ hấp bánh bao, Tả Minh Nhiên trơ mắt nhìn đối phương bưng hai chén cháo và hai quả trứng luộc kia từ trong bếp đi ra.
. . . Từ từ, hai chén?
Não Tả Minh Nhiên vẫn còn chưa tỉnh táo vì mới ngủ dậy, trong phút chốc không hiểu gì, Yến Vân Dương đặt đồ ăn xuống, cực kỳ tự nhiên gọi cô: “Đi xuống ăn sáng đi.”
Suy nghĩ của tác giả:
Mọi người ơi mình chặt tay rồi, giờ dùng từ jio để đánh chữ.
Ăn mặc sao đúng mùa đúng thời tiết, mọi người nhất định phải bảo vệ cơ thể… Bài học đến từ tra tác giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...