Chương 14: Có chuyện đã xảy ra
Editor: Bonnie
Nơi ăn trưa không phải nhà hàng Tây hay gặp trong tiểu thuyết, mà là một quán ăn địa phương bình thường.
Nơi này đương nhiên là do Liễu Thanh Hà chọn, nhưng điều Tả Minh Nhiên không nghĩ đến chính là, trước khi đi Liễu Thanh Hà còn hỏi qua ý kiến của cô.
Tả Minh Nhiên trong vấn đề ăn uống không có yêu cầu gì lớn, chỉ có tiêu chuẩn duy nhất là món ngon, Liễu Thanh Hà nói với Yến Vân Dương đang lái xe địa chỉ, quay đầu lại cười nói với Tả Minh Nhiên: “Quán đó ngày xưa mẹ hay ghé lắm, chủ quán là một cặp vợ chồng trẻ, chẳng qua bây giờ chắc cũng không khác tuổi mẹ bao nhiêu đâu, đầu bếp chính là người chồng, tay nghề rất tốt, khi đó mẹ và bạn bè rất hay đến đó liên hoan.”
Tả Minh Nhiên nhớ tới tài liệu mình vừa xem, Liễu Thanh Hà là người địa phương của thành phố B, từ nhỏ đã lớn lên ở đây, sau khi ly hôn mới ra nước ngoài định cư.
Đại khái là do đã quá lâu không ăn thức ăn có hương vị quê hương, lúc này nhắc tới, Liễu Thanh Hà hứng thú bừng bừng nói chuyện với Tả Minh Nhiên, “Thời gian lâu như vậy rồi, cũng không biết quán kia còn mở cửa không.”
Liễu Thanh Hà vừa dứt lời, Yến Vân Dương không nói lời nào đột nhiên lên tiếng, “Còn mở, chủ quán vẫn là cặp vợ chồng kia.”
Liễu Thanh Hà có chút kinh ngạc, "Thật sao? Mẹ còn tưởng rằng con không nhớ.”
Yến Vân Dương “Ừ” một tiếng, hết sức chuyên chú lái xe, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Tả Minh Nhiên nhìn anh, lại nhìn Liễu Thanh Hà, trong lòng mơ hồ hiểu được một việc, ngạc nhiên nhìn Yến Vân Dương ở trước mặt mẹ bày ra thuộc tính ngạo kiều, nhịn không được cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười.
Quán cơm không nằm ở khu vực phồn hoa, thậm chí xung quanh còn có thể gọi là quạnh quẽ, Tả Minh Nhiên nhìn xung quanh, nơi này bình thường không hề tồn tại trong phạm vi hoạt động của cô và Yến Vân Dương, song khi Liễu Thanh Hà nói đến, Yến Vân Dương lại có thể lập tức nói ra tình hình gần đây, trên đường cũng không có biển chỉ dẫn, có thể thấy được là vô cùng quen thuộc nơi này.
Đôi mẹ con này, ngoài miệng nói mười mấy năm không gặp quan hệ đơn bạc, trên thực tế toàn là miệng cứng lòng mềm, thật sự là mẹ con liền tâm.
Trong giờ ăn cơm, công việc buôn bán của quán rất tốt, chủ quán vẫn còn nhớ rõ Liễu Thanh Hà, nhìn thấy bà thì hỏi vài câu, cười hì hì nói: “Bà có gần hai mươi năm không tới rồi nhỉ? Nhớ ngày đó lúc mấy bà học đại học, nửa đêm thường xuyên gọi điện thoại đến.”
Nhắc tới chuyện cũ, Liễu Thanh Hà cũng có chút hoài niệm, kéo tay Tả Minh Nhiên nói chuyện phiếm: “Khi đó bọn mẹ thường xuyên làm thí nghiệm đến nửa đêm, đành phải ra ngoài mua chút đồ ăn, sau đó dùng rổ kéo lên trên, lúc đó không có nhiều quán ăn khuya giao tận như bây giờ, cũng chỉ có quán ăn này giao hàng lúc nửa đêm, còn chịu nghe điện thoại của nhóm mẹ, còn đi từ xa đến để giao đồ ăn.”
Đợi một hồi, chủ quán dọn một phòng riêng cho bọn họ, bởi vì đang ở nơi công cộng, Tả Minh Nhiên vẫn còn đeo kính râm và khẩu trang, mặc dù có Yến Vân Dương che chắn thay cô, nhưng vẫn có không ít người nhìn qua chỗ cô.
Chủ quán nhịn không được hỏi: “Em gái, cô gái nhỏ này là con gái em hả? Theo tôi nhớ thì không phải em chỉ có một đứa con trai thôi sao?”
Liễu Thanh Hà chỉ chỉ Yến Vân Dương, “Nó chính là con trai em, còn đây là con dâu của em.”
Chủ quán “Ui chao” một tiếng, cười nói: “Vậy thì em có phúc quá rồi.”
“Vâng.” Liễu Thanh Hà cười nói: “Món ăn vẫn đưa lên như cũ đi.”
Ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau đưa Liễu Thanh Hà về nơi bà ở.
Mặc dù đã mười mấy năm không trở về, Liễu Thanh Hà vẫn còn nhà cửa ở thành phố B, lần này quyết định muốn trở về, cũng đã cho người đến dọn dẹp trước. Đưa người vào trong nhà, bọn họ cũng không ở lại lâu, uống xong ly trà là đi ngay.
Tả Minh Nhiên ngồi ở ghế kế bên tài xế, vừa thắt dây an toàn, vừa cười trêu ghẹo Yến Vân Dương, “Quan hệ của anh với mẹ anh rất tốt mà, còn hại tôi lo lắng một hồi lâu.”
Động tác Yến Vân Dương dừng một chút, chậm rì rì hỏi: “Lo lắng cái gì?"
Tả Minh Nhiên cười hì hì nói: "Đương nhiên là lo lắng dì không thích tôi rồi, lỡ đâu vừa mới gặp mặt dì đã nói sẽ cho tôi một ngàn vạn để tôi rời khỏi anh thì tôi sẽ gặp một pha khó nghĩ rồi!”
“Cô toàn suy nghĩ chuyện gì không vậy?” Yến Vân Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Tả Minh Nhiên nói: "Vậy anh nói xem tôi phải nhận một ngàn vạn đó như thế nào mới tự nhiên nhất?”
Yến Vân Dương lộ ra biểu cảm khó hiểu, anh hỏi Tả Minh Nhiên, “Cô cảm thấy tôi chỉ đáng giá một ngàn vạn?”
Tả Minh Nhiên: "... Đây là trọng điểm sao?"
Yến Vân Dương khởi động xe, nhẹ giọng nói: “Bộ trang sức mẹ tặng cho cô khi kết hôn, giá tổng cộng không chỉ một ngàn vạn.”
Tả Minh Nhiên bị nước miếng của mình làm sặc, xe vừa chạy ra khỏi tiểu khu, cô quay đầu nhìn lại, giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, mở miệng nói: “Dì cực kỳ thích anh.”
Yến Vân Dương không nói chuyện, Tả Minh Nhiên lười biếng dựa vào lưng ghế, thAn Kỳ nói: "Bằng không, anh cảm thấy vì sao dì lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
“Cô rất tốt, mẹ tôi bà cực kỳ thích cô.”
Chớp chớp mắt nhìn anh, Tả Minh Nhiên khẽ thở dài một cái, "Thật ra anh cũng hiểu mà, làm gì có ai vừa gặp đã thích đối phương, dì thích tôi, chẳng qua là vì anh.”
Tả Minh Nhiên nói đến đây thì dừng, cũng không quản Yến Vân Dương có nghe được hay không, nói xong liền thay đổi chủ đề, hỏi anh buổi tối ăn gì.
Kể từ khi sống chung, cơm sáng hay chiều gì cũng đều do Yến Vân Dương làm, còn Tả Minh Nhiên thì tự động nhận trách nhiệm cho chén dĩa vào máy rửa chén. Ngoại trừ lúc ăn cơm, hai người một người đi chạy show, một người đi làm, thời gian có thể gặp nhau không nhiều lắm, cũng coi như là hòa hợp.
Về đến nhà, Tả Minh Nhiên tiếp tục trở về đọc kịch bản, bộ phim truyền hình mới sắp bắt đầu, trước giờ cô hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, tuy có vài ký ức ban đầu, nhưng ngẫm lại diễn xuất của ‘Tả Minh Nhiên’, cũng biết là không có tác dụng gì lớn.
Dùng bút highlight đánh dấu lời thoại của mình trong kịch bản, Tả Minh Nhiên nghiêm túc nghiền ngẫm tâm lý trạng thái của nhân vật này.
Hiện tại cô không xác định mình có thể làm được đến mức độ nào, dù sao cô cũng không phải là người có xuất thân chính quy, cũng chưa từng tiếp xúc đến nghề nghiệp này. Nói gì thì nói ‘Tả Minh Nhiên’ cũng đã lăn lộn trong cái nghề này bảy năm, diễn xuất dở là sự thật, nhưng tối thiểu ‘cô’ có thể quay xong bộ phim mà không gặp trở ngại gì, mà hiện tại cô lo ngày đó có khi nào cô vì cười tung nóc mà liên tục NG hay không.
Xoa xoa tóc, Tả Minh Nhiên nằm ngửa lên thảm trải sàn, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Đây là một bộ phim truyền hình hiện đại, về một nữ cường nhân ở nơi công sở, trên thực tế vẫn không thoát khỏi lời nguyền tình yêu, trong cốt truyện vô cùng cẩu huyết đều là sự tiếp xúc giữa nam nữ chính, may mà khả năng gắn kết của cốt truyện cũng coi như không tệ, một vài mô tả nơi công sở cũng nằm trong phạm vi hợp lý, cũng không bởi vì nó là kịch bản của phim truyền hình nên quá phi lý.
Chỉ cần ở giai đoạn hậu kỳ đoàn phim không quá hố người khác, thì ít ra bộ phim này cũng nằm trong phạm vi đạt tiêu chuẩn.
Nhưng nói đến nét bút hỏng nào, có thể là phải nói đến nữ chính Tả Minh Nhiên không đáng tin.
Kịch bản được cải biên từ một quyển tiểu thuyết đang hot, Tả Minh Nhiên nằm ngửa trên thảm trải sàn, ngẫm nghĩ một lát, mò mẫm lấy điện thoại tải trang web APP, đăng ký tài khoản, tìm kiếm tiêu đề và nhấp vào.
Kiếp trước cô là tác giả toàn thời gian, so sánh với kịch bản, Tả Minh Nhiên càng nghĩ mình có thể tìm kiếm linh cảm từ tiểu thuyết hơn.
Phim truyền hình sắp khởi quay, tin tức về bản quyền của tiểu thuyết cũng được lan truyền ra ngoài, nhiều người trong khu vực bình luận đang bàn luận xem nhà biên kịch sẽ thay đổi cốt truyện như thế nào, dù sao đầu năm nay cải biên tiểu thuyết thành phim quá nhiều, không ít bộ đổi đến nỗi mẹ ruột còn nhận không ra, fan nguyên tác từ chối xem, fan phim không thỏa mãn, fan hai bên ‘xé’ nhau là chuyện bình thường.
Mà lần này màn ‘xé’ nhau còn sớm hơn những lần trước, bởi vì hơn nửa tháng trước đoàn phim đã công bố nữ chính, fan nguyên tác vón ngóng trông từ khi có tin tác giả được tham gia sửa kịch bản lại như nuốt phải ruồi bọ, bắt đầu chạy đến Weibo đoàn phim yêu cầu nhà đầu tư đổi nữ chính, nếu không sẽ không cống hiến tỉ suất người xem.
Đổi nữ chính là không có khả năng, vì Tả Minh Nhiên mang tiền vào đoàn, cũng là một trong những nhà đầu tư, thậm chí cô còn có quyền quyết định diễn viên trong đoàn.
Fan nguyên tác yêu cầu đổi nữ chính không được, dứt khoát trực tiếp chỉa mũi nhọn vào Tả Minh Nhiên, liệt kê những vai diễn hay kịch bản tốt đã bị ‘Tả Minh Nhiên’ phá hủy, cứ như vậy, fan Tả Minh Nhiên mài dao soàn soạt gia nhập vào cuộc chiến, hai nhà ‘xé’ nhau đến bây giờ vẫn chưa có kết quả, cũng nhờ hành động mấy hôm trước Quan Tâm Nhị làm ra, hấp dẫn thêm không ít sức chiến đấu cho bộ phận fan của Tả Minh Nhiên.
Tình huống không có nhiều fan như trên Weibo, fan nguyên tác ở đây chiếm đa số, tránh không được muốn châm chọc lựa chọn chọn nữ chính của đoàn phim.
Tả Minh Nhiên cũng không để ở trong lòng, dù sao người ta nói cũng đúng sự thật, nếu tác phẩm cô thích mà tìm một diễn viên diễn nát bét đến diễn, chỉ sợ cô cũng có thái độ giống fan nguyên tác.
Không thể không nói, tiểu thuyết quả thật không tệ, kịch bản tóm gọn được đa số cảnh chính của tiểu thuyết, Tả Minh Nhiên xem mấy chương đầu, đột nhiên rời khỏi APP, mở trang web tìm kiếm, gõ vài cái tên vào đó.
Sau vài lần không có kết quả, Tả Minh Nhiên yên lặng đứng dậy, tựa vào bên giường ngẩn người.
Vừa rồi cô tìm mấy quyển tiểu thuyết kiếp trước cô đã viết, cũng không có gì ngạc nhiên khi không có kết quả, nói cách khác, tác phẩm của cô cũng không có xuất hiện trên thế giới này.
Tả Minh Nhiên vui sướng một hồi, nếu là thế, vậy thì cô có thể đem mấy quyển tiểu thuyết kiếp trước đã viết viết ra, kiếp trước cô là một tác giả cũng khá nổi tiếng, tuy độ nổi tiếng vẫn còn thua rất nhiều đại thần, nhưng mỗi quyển cũng có vài vạn lượt mua, có thể nói là chất lượng vẫn tốt.
Hơn nữa, trí nhớ của cô cũng khá tốt, không thể viết lại toàn bộ chi tiết trong tiểu thuyết nhưng cũng có thể viết lại bản thảo và tình tiết nhân vật không khác lắm, có thể tiết kiệm được một nửa công sức có thể nói là làm chơi mà ăn thật.
Tâm động không bằng hành động, Tả Minh Nhiên trở mình bật dậy từ mặt đất, mở máy tính muốn đi đăng ký bút danh, điện thoại để trên đất bỗng nhiên vang lên.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, là Thời Song Hạ, trước tiên Tả Minh Nhiên nghĩ lại xem gần đây mình có gây chuyện gì không, nhớ mình hôm nay ra ngoài, cô nghĩ lúc ở ngoài chắc đã bị chụp lén.
Nhận điện thoại, Tả Minh Nhiên còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Thời Song Hạ trầm trọng nói: "Đã xảy ra chuyện."
Chuyện đăng ký bút danh để sang một bên, Tả Minh Nhiên mở Weibo lên, vừa xem hot search đứng đầu, vừa nghe Thời Song Hạ nói chuyện.
“Bây giờ bên kia có thể lấy ra một ít lịch sử trò chuyện, chị chưa tra ra là ai, phòng quan hệ xã hội đang khẩn cấp chuẩn bị phương án, nhưng mà điểm mấu chốt chính là em và Yến Vân Dương.”
Nhìn vô số tin tức hot không ngừng của mình, Tả Minh Nhiên bình tĩnh nói: “Không cần tra đâu, em biết là ai làm.”
Giọng Thời Song Hạ đột ngột ngừng lại, Tả Minh Nhiên hỏi chị ấy, “Quan Tâm Nhị gần đây có hoạt động gì không?”
Thời Song Hạ bất đắc dĩ nói: "Chị cũng không phải là người đại diện của cô ta, làm sao chị biết được."
Tả Minh Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười nói, “Chị Hạ, nếu em nói em muốn cô ta biến mất khỏi giới này, chị thấy có thể làm được không?”
Thời Song Hạ trầm mặc một hồi, cuối cùng cho cô một câu trả lời chắc chắn, "Có thể."
"Vậy là tốt rồi." Tả Minh Nhiên di chuyển ngón tay, “Đưa em mật khẩu tài khoản Weibo đi, để em cho cô ta biết cái gì là sự tàn nhẫn của xã hội.”
Suy nghĩ của tác giả:
Bởi vì chỉ số thông minh của nhân vật phản diện là do tác giả quyết định, mà các người là đồ bỏ đi của tác giả đương nhiên chỉ số cũng không phải là cao rồi / Mặt khác
…
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...