Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo


Ăn theo thói quen một ngày ba bữa, Đường Thọ chẳng hề lề là quy củ của nơi này, Hùng Tráng Sơn cũng theo hắn, trên thực tế, chỉ cần hắn không nghĩ đến chạy trốn, y chuyện gì cũng sẽ chiều theo hắn.

Mới vừa dẹp bàn ăn, ngoài cửa đã có người gọi.

Đường Thọ có chút kì quái, hắn biết Hùng Tráng Sơn tại thôn quê không có nhân duyên tốt, cũng không thể nói là nhân duyên y không tốt mà chính vì tính tình y nên mọi người đều có mấy phần sợ sệt y, có thể trốn là sẽ trốn, sẽ không cố ý tới đây, càng không dám tìm cớ đến.

Ngày thường trong nhà cũng không có người dám tìm đến cửa, ngày ấy Hùng Tráng Sơn bị thương vào buổi tối cho nên cũng không có người đến thăm viếng y.

Song làm hắn kì quái chính là, sau buổi tối Trương a bà đi liền chưa từng quay lại, cũng không thấy những người khác trong gia đình y tới thăm.

"Ai sẽ đến a?" Đường Thọ kì quái nói.

Hùng Tráng Sơn sắc mặt ngưng trọng, đã đoán được người tới là ai.

Hẳn là hai người Hùng Thiết, Hùng Trụ, ngươi đi mở cửa cho bọn họ vào đi, ta có việc muốn nhờ bọn hắn hỗ trợ.

"Ồ."
Quả nhiên đứng ngoài cửa là hai huynh đệ Hùng gia.

"Đệ phu." Hùng Thiết câu lệ nói:" Ta và Tứ đệ tới xem nhị lang một chút."
"Vào đi, y cũng đoán được các ngươi tới."
"A, nha." Hai huynh đệ cẩn thận từng ly từng tý tiến vào, trong tay mang theo một cái rổ, rổ có nắp, không thấy rõ bên trong có cái gì.

"Cái này là mẹ bảo đưa cho nhị lang."
Đường Thọ cũng không nói thẳng là không muốn, nhận lấy để trên mặt đất, chờ huynh đệ bọn họ về đưa lại là được.

(Vậy chương trước mị dịch sai là Hùng Tráng Sơn không có huynh đệ tỉ muội rồi, cơ mà giờ cũng k biết chỗ nào mà mò, mọi người thông cảm cho mị nha, tại mị lười quá hì hì.yêu yêu ????????)
Không có Đường Thọ dẫn đường, hai huynh đệ Hùng gia cũng không dám vào nhà chính, dáng dấp kia giống huynh đệ một nhà....mới là lạ.

"Vào đi."
Nhìn thấy Hùng Tráng Sơn hai huynh đệ càng khẩn trương, ấp a ấp úng nửa ngày không nói được câu nào hoàn chỉnh.


Cuối cùng vẫn là Hùng Tráng Sơn nói:" Hai người ngồi bên giường đi, vừa vặn có chuyện nhờ hai ngươi." Hùng Tráng Sơn từ trong ngực móc ra một cái bao bố nhỏ, sau khi mở ra bên trong là mấy thỏi bạc vụn cùng ít tiền đồng đưa cho anh em nhà họ Hùng:" Ở trên trấn ta đã đặt làm một cái nồi sắt, cùng ước định với chủ quán là mai đến lấy, cũng đã giao tiền đặt cọc, ngày mai trong hai người các ngươi có ai không bận việc, giúp ta đến lấy nồi sắt, bạc vụn thì trả tiền nồi, còn mấy đồng tiền thì giúp ta mua chút nước tương, dấm cùng cà chua, trong nhà dầu hạt cải cũng đã hết, lại mua cho ta thêm một cân dầu."
Hai huynh đệ một bên đáp ứng, ở bên giường nhìn nhau một hồi không nói gì, thật sự ngồi không nổi nữa, lúc này mới đứng dậy cáo từ.

Đường Thọ đưa bọn họ cái rổ lúc đến bọn họ đem về, hai huynh đệ từ chối không chịu lấy.

Đường Thọ nói:" Là nhị lang đưa."
Hai huynh đệ nhất thời ủ rũ cầm đi.

Đi xa, Hùng Trụ đối đại ca mình nói:" Nhị ca còn không chịu tha thứ cho chúng ta."
Hùng Thiết nói:" Không oán Nhị lang,, chuyện năm đó là do chúng ta có lỗi, nhị lang vẫn nhận thức chúng ta coi như là đã thoả mãn."
"Ừm, đúng rồi, ngày mai ta sẽ lên trấn giúp nhị ca lấy nồi sắt, ngươi không phải bồi c dâu về nhà mẹ đẻ sao?"
Nhắc tới nhà mẹ đẻ tức phụ, Hùng Thiết sắc mặt liền trầm xuống.

Hùng Trụ nhanh chóng nói sang chuyện khác:" Nhắc tới cũng lạ, nhị ca như thế nào muốn mua nồi sắt, mất một số tiền lớn, dùng bình đất cũng tốt a? Nước tương cùng dấm chua cũng không phải đồ vật tiện nghi, đều là đồ lang quân, nương tử thế gia chú ý, gia đình như chúng ta mấy nhà dám mua.

Nhất là dầu hạt cải, nhà đại ca có mỡ động vật tiện nghi, sao với dầu hạt cải ăn ngon hơn, sao đại ca còn muốn ăn dầu hạt cải."
Hùng Thiết vội vàng khoát tay nói:" Tam đệ, về nhà đừng nói gì, miễn cho mẹ lại ghét bỏ đệ phu.

Nhị lang đã hai mươi tám, thật vất vả kết hôn, đừng khiến mẹ không thích phu lang của y, nhà chúng ta cách khá xa, mẹ cũng không thường xuyên qua đó, sẽ không biết."
Hai huynh đệ Hùng gia về đến nhà, Hùng mẫu cùng Hùng phụ vội vàng tới hỏi:" Thương tổn của nhị lang thế nào rồi?"
Hùng Trụ nói:" Nhìn không có gì đáng ngại, người cũng rất có tinh thần, a phụ, mẹ yên tâm đi."
Hùng phụ:" Vậy thì tốt."
Lòng dạ nữ nhân mẫn cảm, nghĩ đến thương thế của con trai, bà tuy sốt ruột nhưng lại không thể tùy tiện đến thăm, tâm lý rất khó chịu, liền sịt sùi khóc.

"Mẹ, đang yên lành sao mẹ lại khóc."
"Trong lòng ta không dễ chịu, thôi, A Sơn còn dặn dò các ngươi cái gì?"
Hai huynh đệ liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra sự tình không ổn.

Hùng Trụ lại chỉ có thể ăn ngay nói thật:" Mẹ, đại ca có đồ vật không thể đi lấy về liền bảo ta đi lấy về giúp.

Y nói mọi thứ đều tốt, để các ngươi không cần lo lắng, trên đường tuyết trơn trượt, không cần qua thăm y."
Trương a bà chảy xuống nước mắt:" A Sơn đây là hoàn toàn ghi hận ta."
Sau khi lấy được nồi sắt, Đường Thọ cảm thấy mới lạ, nhịn không được nhìn thêm mấy lần.


Thấy hắn yêu thích như vậy Hùng Tráng Sơn cũng rất cao hứng, dù mất nhiều tiền cũng cảm thấy cam lòng.

"Có nồi sắt tốt, ta sẽ có thể làm thêm nhiều đồ ăn ngon, đáng tiếc gia vị trong nhà không đủ, nếu không ngược lại ta có thể làm thịt dê." (Chỗ này ý của a thọ là nếu có đủ gia vị a thọ có thể chế biến các món thịt dê chứ k phải có mỗi món luộc, ây, thịt dê luộc, nghe có vẻ hơi mùi nhỉ, vì bình thường dê có mùi hơi nặng.) Làm thịt dê cần thiết có gừng, tỏi, tiêu để khử mùi, những thứ này trong nhà đều không có.

Tỏi được sử dụng vào thời Tần-Hán, lịch sử Dục Triều giống với thời Tống, đã lưu hành tỏi.

Ngươi muốn đồ gia vị gì cứ nói với ta, mấy ngày nữa chân ta tốt lên ta sẽ vào trấn mua."
Đường Thọ lắc đầu nói:" Không được, trong nhà đã không còn tiền." Ngày hôm qua hắn thấy Hùng Tráng Sơn lấy ra bao tiền nhỏ cũng còn lại chẳng bao nhiêu, nhiều nhất là hai lượng bạc, ngày tháng khó khăn còn dài, không dám tiêu lung tung.

"Ngươi không cần để ý chuyện tiền nong, mấy bao đồ gia vị ta mua được, chờ chân ta tốt lên, đi lên trấn làm hai chuyến sinh ý là đủ rồi."
Giết dê, bò cũng phải trả công hai đồng tiền, hai chuyến cũng được bốn văn (chỗ này chắc là giết cho nhiều nhà) Có thể đồ gia vị Đường Thọ muốn mua bốn văn cũng không đủ.

Xem ra, kiếm tiền vẫn phải đặt nên hàng đầu.

Trước mắt mà nói hắn cũng biết một vài nghề có thể kiếm bộn tiền, vấn đề là tiền vốn rất lớn, bây giờ trong nhà lại thiếu rất nhiều tiền, chỉ có thể nghĩ nghề nào ít vốn, nghề ít vốn...có thể làm cái gì?
Đường Thọ nghĩ đi nghĩ lại bất giác ngẩn người.

"Làm sao vậy phu lang? Ngươi yên tâm, trong nhà có tiền, thật sự không thiếu mấy đồng mua gia vị."
"Ta nghĩ làm việc gì có thể kiếm tiền?".

Hùng Tráng Sơn nói:" Đây là việc của ta, ngươi không cần lo lắng."
"Làm sao chuyện kiếm tiền lại là của ngươi, ta không phải một thành viên trong nhà này?"
Hùng Tráng Sơn không dám nói việc kiếm tiền đều là trách nhiệm của tráng hán trong nhà, y luôn cảm thấy Đường Thọ chẳng hề coi mình là song nhi, luôn cho mình là hán tử.

Y không muốn vì một câu nói mà khiến Đường Thọ sinh khí nên không lên tiếng.

Bỗng nhiên, ánh mắt Đường Thọ sáng lên:" Đúng rồi, ta sẽ làm điểm tam, chúng ta có thể mang ra ngoài bán."
"Ngươi biết làm điểm tâm? Nếu làm tốt, xác thực có thể mang lên trấn bán."
Đường Thọ suy nghĩ một hồi, nảy ra mấy món ăn đơn giản lại ngon:" Ta biết khá nhiều, trước tiên ít vốn chúng ta làm một ít bánh đậu xanh, bánh quế ngọt, bánh gạo, bánh xốp..."
Có cái tên Hùng Tráng Sơn đã nghe qua, có cái thì chưa từng nghe qua.


Đường Thọ hưng phấn đỏ mặt:" Chính là trong nhà không có nguyên liệu, nếu không hiện tại ta có thể làm.

Yên tâm, mùi vị ta làm ra tuyệt đối ngon, nhất định có thể kiếm tiền, chắc chắn sẽ không thiệt thòi ngươi."
Hùng Tráng Sơn cũng không để ý, kì thật trong lòng y căn bản không coi chuyện này là chuyện đáng kể gì, giờ khắc này y hoàn toàn không ý thức được, y bỏ ra hai lượng bạc mua về không chỉ là một tiểu phu lang, mà còn là một thần tài gia.

Toàn bộ Hạnh Hoa thôn, thậm chí cả Ngọc Lâm trấn vì hắn mà xảy ra biến hoá long trời nở đất.

Hiện tại Hùng Tráng Sơn chỉ cưng chiều tiểu phu lang của y thôi.

Hắn muốn làm điểm tâm liền cho hắn làm, bán không được thì để chính mình ăn, cũng không tính là lãng phí.

Không kịp đợi đến ngày mai, Đường Thọ liền đi thỉnh hai anh em Hùng gia giúp hắn đem các nguyên liệu cần thiết mua về, đường, mật ong, bột gạo nếp, tính qua loa bảo Hùng Tráng Sơn phỏng chừng sáu trăm văn đồng tiền.

Đường Thọ hí ha hí hửng cầm tiền muốn chính mình đi qua Hùng gia tìm người lại bị Hùng Tráng Sơn cản lại.

"Ngươi ở nhà chờ, ta đi."
"Chân ngươi vẫn còn đang bị thương, đi làm sao được, ngươi không yên lòng ta liền không làm." Đường Thọ rầu rĩ không vui lên tiếng.

"Ta không đi, ta nhờ hàng xóm đi qua nói cho một tiếng."
(Anh vẫn sợ em bỏ đi ????????)
Hàng xóm nhìn thấy Hùng Tráng Sơn chống mộc côn được Đường Thọ dìu đến liền sợ hết hồn, nghe Hùng Tráng Sơn nhờ vả liền lập tức đáp ứng.

Vị hàng xóm này gọi là Thái Học, thời điểm gã đi đến Hùng gia, Hùng Thiết đang bồi hai đứa bé và tức phụ về nhà mẹ đẻ, Hùng Trụ ở nhà.

Hùng Trụ không nghĩ tới, Thái Học là do Hùng Tráng Sơn nhờ vả, không nghĩ tới Trương a bà cũng ngồi nghe nói chuyện.

Trương a bà vừa nghe Đường Thọ muốn làm điểm tâm, lại muốn mua đồ đắt tiền như vậy, đó là đường a, là mật ong a, đó là thứ nông gia tầm thường ăn được sao? Nhất thời liền không vui, nếu không phải Hùng Tráng Sơn cùng bà không thân cận, bà rất muốn tìm đến cửa.

Hùng Trụ sợ mẹ mình nói cái gì không êm tai truyền đến tai nhị ca, chọc y không vui, liền đưa Thái Học đi ra ngoài.

Khi trở về đụng phải đại ca cùng hai đứa nhỏ ủ rũ trở về, chẳng hề thấy đại tẩu đâu.

Hùng Trụ thở dài nói:" Lại bị Triệu thẩm dạy dỗ?"
Triệu thẩm trong miệng Hùng Trụ là mẹ đại thẩm hắn.

Triệu gia không ở Hạnh Hoa thôn, cách Hanh Hoa thôn một canh giờ là Tiểu Nam thôn, thôn dân Tiểu Nam khá là giàu có, vì thôn bọn họ có nghề canh cửi, vào thời điểm nông nhàn, trong nhà nuôi tằm canh cửi hàng năm đều có thể kiếm được không ít, không giống Hạnh Hoa thôn, xung quanh mười tám dặm đều nghèo.
Nghề canh cửi.


Hùng đại tẩu là trưởng nữ Triệu gia, Triệu gia có điều kiện, nữ nhi tất nhiên không lo không người lấy, song có thể là do Triệu gia có điều kiện, người trưởng nữ này ánh mắt lại cao, chọn tới chọn lui cũng không hài lòng ai, cưa chọn như vậy đến mười sáu tuổi.

Hùng gia nghèo, lại ít ruộng, hàng năm vào thời điểm thu hoạch cũng phải đi thu hoạch giúp người khác, năm ấy nhờ thôn dân hỗ trợ tìm việc, tìm được Triệu gia.

Làm ở đó ba ngày, Hùng đại tẩu liền vừa mắt Hùng Thiết, nhất định phải gả.

Triệu gia nguyên bản là không đồng ý, ghét bỏ Hùng gia nghèo, mà không cưỡng được nữ nhi muốn chết muốn sống đòi gả, thêm vào hỏi thăm được tuy Hùng gia nghèo, nhưng Hùng Thiêt nhân phẩm được, thành thật chịu khó, cân nhắc đến nữ nhi cũng đã mười sáu, liền sắp quá tuổi (ế) cuối cùng gật đầu đồng ý.

Quà cưới cái gì? Căn bản Hùng gia không bỏ ra nổi, ngược lại Triệu gia cho nhi nữ không ít đồ hồi môn, như vậy Hùng gia trước mặt thông gia thấp hơn một đoạn.

Sau Hùng đại tẩu gả tới, mới phát hiện Hùng gia thật nghèo, cơm ăn không đủ no, về nhà khóc lóc mấy lần, Triệu mẫu lại càng đau lòng, liền cấp nhi nữ mang về một chút đồ lương thực ăn, không quản nhiều ít, cứ về là có.

Bởi Hùng gia không ở riêng, đồ ăn Hùng đại tẩu mang về không thể ăn một mình, đều một đại gia đình cùng ăn, khiến Hùng gia trước mặt thông gia không ngóc đầu lên được.

Mà Triệu gia cũng ghét bỏ Hùng Thiết không có bản lĩnh, không nuôi nổi tức phụ mình.

Nhân gia đều là cô nương xuất giá trợ giúp nhà mẹ đẻ, còn Hùng đại nương xuất giá còn muốn bòn rút nhà mẹ đẻ.

Triệu mẫu trước mặt Hùng đại tẩu nhắc tới Hùng Thiết không có bản lĩnh, thời gian dài Hùng đại tẩu cũng trách Hùng Thiết không có bản lĩnh, xem thường một nhà Hùng gia.

Hùng Thiết thành thật, cũng biết một nhà mình nghèo, thật vất vả nói với tức phụ, không dám cùng Triệu gia làm tung lên.

Mỗi lần đến Triệu gia rất mất mặt, mỗi lần đến Triệu mẫu đều không cho hắn sắc mặt tốt, cũng không coi trọng hai ngoại tôn.

Hùng Thiết không muốn đi nhưng Hùng đại tẩu nhất định muốn ở lại.

Nàng ở tại Hùng gia đã mấy tháng không được ăn thức ăn mặn, thèm không chịu được liền về nhà mẹ đẻ.

Mà trong nhà có hai đệ đệ đều đã có tức phụ, sẽ không ăn cơm trắng, Hùng đại tẩu mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều sẽ ở lại ít thì ba ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng.

Trương a bà là một người mạnh mẽ, biết nhà nghèo, sợ tức phụ con trai cả bỏ chạy, con lớn sẽ phải độc thân, cho nên đối với việc con dâu về nhà mẹ đẻ cùng việc con trai ở Triệu gia bị trách cứ cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

______
14:50"
14/5/21
Chường này có vẻ ngắn nhỉ, chỉ có 2777 từ ????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui