Tiểu hài nhi được gửi nuôi ở nha môn, Hùng Tráng Sơn cũng không có mang về, việc tiếp theo sẽ được nha môn xử lý, y cũng không tiện nhúng tay.
"Còn hơn hai mươi ngày nữa là tới Tết." Trước mặt Đường Thọ là tô hạch đào chưng, đây là món điểm tâm các tiểu lang quân đến từ Đông Kinh rất thích ăn, ban đêm đói bụng, vừa lúc bò dậy có đồ ngon ăn.
"Ân." Hai mắt Hùng Tráng Sơn yên lặng nhìn Đường Thọ, bên trong lập lòa cảm xúc phức tạp, trong lúc nhất thời Đường Thọ cũng không thể phân biệt được, nhưng ánh mắt kia lại khiến cậu hoảng loạn.
Cậu ổn định tâm tình nói:"Súc vật trong hậu viện chúng ta đều làm thịt hết sao?"
"Đúng vậy, cũng đã nuôi một năm, lúc này có thể bán được với giá tốt nhất, đặc biệt là thịt dê, bán trên trấn Ngọc Lâm là cung không đủ cầu.
Chờ tới đầu xuân, ta lại đi lên núi bắt về mấy con dê con cùng heo con."
"Da dê có thể giữ lại, chúng ta có thể khâu vá thành đệm giường, nằm cũng rất thoải mái."
"Được."
"Cũng đã sắp cuối năm, nhà chúng ta cũng nên lưu trữ chút thịt, dù sao nhà chúng ta hiện tại cũng không thiếu chút tiền này, liền lưu lại một đầu heo, một đầu dương, có thời gian đi trấn trên lại đi mua thêm chút thịt bò trở về, ngươi xem có thể chứ?"
Nhà mình? Hai chữ này vào tai Hùng Tráng Sơn, trong lòng như có dòng suối nhỏ ấm áp chảy qua, hai tay y đang mài dao bầu hơi dừng lại, rồi lại như không có việc gì tiếp tục mài dao.
"Không đủ ăn, lưu lại hai đầu heo."
Ai, quên mất, con gấu đại dốt nát này một lúc có thể ăn năm cân thịt, xem ra năm nay, mọi đồ dùng để ăn Tết cũng phải tăng thêm về số lượng.
Vừa vặn trước mắt cậu có thể đi thêm một chuyến hàng nha hương, một chuyến giày vải, hai thứ ấy trên dưới có thể kiếm lời bốn trăm lượng, bỏ lại hai trăm lượng tiền vốn, trong tay bọn họ còn hai trăm lượng có thể dùng.
Mà sau khi nhóm Kim Cẩn Trình đi rồi, cậu có thể kiếm lời hơn một trăm lượng, tiền vốn cũng chỉ hai, ba mươi lượng.
Năm nay xem ra là một năm không tồi, chờ đầu xuân năm sau, sinh ý nha hương vẫn có thể tiếp tục, nhưng sinh ý đế giày vải và giày bông sẽ kém đi, như vậy đồ thủ công cũng phải xuống giá, cậu quá giữ quy tắc cũng là không nên.
"Đúng rồi, Nhị lang, chờ gieo trồng vụ xuân xong, chúng ta đem phòng ở giỡ bỏ, dựng nhà mới đi."
Hùng Tráng Sơn dừng mài dao nói:"Phòng ở này là ta mới làm cách đây năm năm, khi đó ta mới trở về, hiện tại vẫn còn mới, giờ giỡ bỏ thì rất đáng tiếc, nếu ngươi cảm thấy không đủ dùng, chúng ra có thể dựng nối thêm."
Trong thôn phòng ở không có hỏng hóc gì mà phá bỏ, quả thực chính là phá của, nhà nhà đều dùng hình thức tu bổ (hỏng đâu sửa đó).
Nếu có cưới vợ sinh con, thêm nhân khẩu mới, cũng chỉ xây thêm một gian phòng nhỏ mới sau phòng lớn, loại chuyện phá bỏ này cũng may là Đường Thọ nói chỉ có Hùng Tráng Sơn nghe, nếu đổi thành nhà khác tất nhiên sẽ bị nam nhân trong nhà ấn xuống đất đánh cho một trận, việc này không thể dùng hành vi phá của để hình dung.
"Không phải, ta là dự định đem nhà mình đổi thành hình thức nhà trọ dân." Nhà trọ dân ở đời sau rất lưu hành:"Chính là nhà ta dựng một tòa tiểu lâu hai tầng, không cần quá lớn, cả tòa tiểu lâu chỉ cần hơn bốn trăm bình phương là được.
Lầu một xây đại sảnh chiêu đãi khách nhân, đồng thời cũng tiến hành buôn bán, cũng có thể để cho khách nhân đến nhà nghỉ ngơi.
Lầu hai là nơi chúng ta ở, khách hàng không được đi lên."
Kiến trúc tiểu lâu hai tầng không phải là không có, ở trấn Ngọc Lâm có rất nhiều cửa hàng hai tầng, ở Đông Kinh còn có những cửa hàng cao hơn, nhưng cũng không quá lưu hành.
Các nông dân nơi thôn dã không phải là không biết đến tửu lâu hai tầng, chủ yếu vẫn là vấn đề tiền bạc.
Mà nếu Đường Thọ đề nghị, Hùng Tráng Sơn cũng không có một câu liền phủ quyết, tương phản y lại tính toán lẩm nhẩm ở trong lòng số tiền tiết kiệm có trong tay, cũng cân nhắc tới đề nghị của Đường Thọ, nếu điều kiện cho phép, y sẽ tận lực để thỏa mãn cho cậu.
Ai bảo Đường Thọ là phu lang của y, y là lang quân của cậu, cậu dựa vào y, thỏa mãn cậu đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
"Chủ yếu nhất là, ta đã từng nói với mọi người tường ấm cùng địa long, hai thứ này nhất định phải có, có nó chúng ta sẽ không cần giường đất, giường đất quá vô bổ, ấm giường chứ không ấm được không gian trong nhà.
Nếu muốn gian nhà được ấm áp, giường lại lạnh, mà giường vừa đủ ấm, không gian trong nhà lại lạnh đến hoảng.
Cho nên kỳ thật ta vẫn luôn không thích lắm, năm nay đây là hết cách rồi, trời rất là lạnh, chúng ta mới làm giường ấm.
Năm sau đã có chút điều kiện, ta cũng không muốn dùng lại những thứ này."
Chỉ với hai câu nói này, Hùng Tráng Sơn liền có tính toán:"Ấn theo suy nghĩ của ngươi, chúng ta vẫn là nên xây nhà mới, chỉ là xây nhà thì phải mượn nhân công, hai mươi lượng chắc là đủ rồi, gia cụ cho thêm mười lượng nữa chắc cũng tận giá, chúng ta hoàn toàn có thể xây được."
"Không, đây là chúng ta ở, không cho người ngoài tá túc, ta còn đang muốn xây thêm một cái biệt thự, biệt thự này chỉ để cho các tiểu lang quân cùng tiểu nương tử đến từ Đông Kinh ở, là một hưởng thụ xa xỉ."
Nhìn thấy trong mắt Hùng Tráng Sơn đầy nghi hoặc, Đường Thọ đứng dậy:"Chờ ta đi tới nhà Quý tú tài mượn giấy bút, sau đó ta sẽ vẽ ra cho ngươi xem, khoảng chừng cần bao nhiêu bạc để ngươi tính toán."
Nghĩ đến đất đai ở sân sau Đường Thọ mới mua, xem ra phu lang nhà y đã có dự định làm nhà từ trước.
"Được, ngươi vẽ ra cho ta xem, thời điểm đó chúng ta lại nghiên cứu tiếp."
"Nhị lang, ngươi đi xem nhóm người Kim Cẩn Trình, vẫn là quy củ cũ, bắn tên thắng ngươi sẽ được miễn phí, cũng được tặng một hộp nha hương 'hơi thở như lan'."
Bắn tên là hạng mục Đường Thọ trang bị thêm, ở trên sân trượt băng bắn, đối với những người chưa đứng vững mà nói, bắn tên đã khó càng thêm khó.
Đất bằng bắn tên đối với người từng tham gia quân đội như Hùng Tráng Sơn mà nói là quá bình thường, nhưng bắn ở trên sân băng lại có khó khăn rất lớn.
Dù sao trước đây Hùng Tráng Sơn cũng chưa từng tiếp xúc qua trượt băng, mấy ngày đầu cậu dạy người khác, con gấu đại dốt nát này còn đứng không vững.
Khi cậu đưa ra đề nghị ai có thể bắn tên thắng Hùng Tráng Sơn sẽ được thưởng một hộp nha hương, cậu còn tưởng rằng, nha hương nhất định sẽ được tặng cho người khác.
Càng không nghĩ tới, khi con gấu kia học xong trượt băng, cũng là lúc có thể đứng trên sân băng mà bắn tên trúng hồng tâm.
Sau này, thiết lập thưởng của Đường Thọ chính là bắn thắng được Hùng Tráng Sơn.
Đồng thời Đường Thọ hoàn lấy băng hầu, tại trên sân băng dùng roi đánh, chơi cũng rất là vui, nhiều trò chơi mới như vậy, mới đem nhóm tiểu lang quân đến tử Đông Kinh lưu lại bảy, tám ngày.
(Chỗ này Mun bê hoàn toàn ở QT vào, bạn nào biết tiếng Trung có thể tra giúp Mun xem bản gốc câu từ nó như thế nào được không??????) Chương 66.
Hùng Tráng Sơn thu hồi dao, đứng lên, thần sắc kiêu căng mà lạnh lẽo:"Bắn tên, không ai có thể thắng qua ta, cho dù là ở trên băng."
Dứt lời, bước nhanh ra cửa, Đường Thọ nhìn bóng lưng y, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười.
Tính tình Hùng Tráng Sơn thận trọng quá mức, chưa bao giờ yêu thích giải trí, lúc mới đầu cậu làm sân trượt băng y cũng không nguyện ý, cảm thấy mê muội sẽ mất đi lý trí.
Vẫn là sau đó Đường Thọ vì muốn hấp dẫn y, đưa vào hạng mục bắn tên, Hùng Tráng Sơn đối với võ thuật rất là yêu thích, bắn tên là thời điểm y tham quân đều phải thao luyện mỗi ngày, lúc này mới làm y có hứng thú đi ra ngoài bồi các khách nhân ở Đông Kinh chơi đùa.
Không nghĩ tới, bắn tên không chỉ khiến Hùng Tráng Sơn gây chú ý, ngay cả các tiểu lang quân cùng tiểu nương tử đến từ Đông Kinh cũng rất hoan nghênh, nhóm tiểu nương tử tuy rằng sẽ không bắn tên, nhưng lại thích xem các tiểu lang quân bắn tên.
Khi nhóm lang quân phát hiện một tay bắn tên lão luyện của Hùng Tráng Sơn, đều quấn lấy y đòi tỷ thí.
Hôm nay là đêm cuối cùng nhóm Kim Cẩn Trình ở lại, ngày mai bọn họ muốn trở về Đông Kinh, dù có ham chơi đến đâu cũng phải trở về trước năm mới còn đón Tết.
Bữa cơm chiều cuối cùng này, Đường Thọ liền quyết định làm sủi cảo, sau đó làm thêm vài đạo đồ ăn.
Như vậy sáng sớm ngày mai, đem số sủi cảo còn lại đi rán, nấu chút cháo.
Vừa thuận tiện, bớt việc, ăn lại ngon.
Nhân sủi cảo cậu định làm nấm cùng thịt heo, thái thêm chút hành lá để vào bên trong, thập phần mỹ vị.
Một phần rong biển trộn, một phần đậu hũ ti, cuối cùng là thịt lợn kho với trứng gà và thịt gà chiên giòn.
Một mình Đường Thọ làm hai, ba trăm cái sủi cảo, cán vỏ bánh rồi lại bao bánh, bận rộn gần một canh giờ mới xong, mệt tới hai cánh tay đều nhức nhối.
Không phải Hùng Tráng Sơn lười biếng không muốn giúp đỡ, mà là y đối với công việc bếp núc đều cực kỳ vụng về.
Trên phương diện quyền cước y lợi hại bao nhiêu, thì trên phương diện trù nghệ y lại vụng về bấy nhiêu.
Cậu cũng không muốn rước thêm phiền phức, còn không bằng làm một mình.
Chỉ là đây là lúc người tới nhà cậu nhập hàng ít, đến đầu xuân năm sau, càng ngày càng có nhiều người đến nhập hàng, khi đó cậu muốn thuê thêm vài người trợ thủ.
Tuy nói đồ ăn cậu làm, đầu bếp trên trấn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra phải làm như thế nào, nhưng bọn họ biết phương pháp làm, lại không biết phối gia vị một cách tinh tế, phối gia vị mới là bí quyết nấu ăn, nên cậu phải tỉ mỉ cẩn thận chọn lựa người làm.
Cùng một dạng đồ ăn, sao có người làm ngon, có người làm lại khó có thể nuốt xuống.
Vạn nhất, nếu có người không rõ nhận thức, trộm đi cách chế biến của cậu chạy ra ngoài mở tửu lâu riêng, vậy thì thật phiền toái.
Bao củi sảo xong, Đường Thọ mở rộng cửa, thấy bọn họ vây quanh Hùng Tráng Sơn nồng nhiệt hoan hô, liền biết con gấu kia lại chiến thắng.
Cũng thật là, một hộp nha hương cũng không muốn đưa ra ngoài, Đường Thọ đắc ý mà nghĩ.
Không biết tại sao, đối với viễn Hùng Tráng Sơn chiến thắng so với việc nghĩ ra một sinh ý khác để kiếm tiền còn vui vẻ hơn.
"Hùng phu lang, hôm nay ngươi làm món đồ ăn gì vậy?" Sau khi quen thuộc Mạnh Du so với Kim Cẩn Trình còn dễ ở chung hơn, hắn là người khiêm tốn hữu lễ, không trách được chính là lang quân trong mộng của các tiểu nương tử ở Đông Kinh.
"Là sủi cảo."
"Tiền hào?"
Tiền hào ở Dục triều là loại thức ăn gần giống với mì phở, ở giữa là đường tâm, hai bên được niết thành hình dáng giống như cái sừng.
Lúc này chưa có sủi cảo giống như hậu thế, ngay cả mỳ sợi cũng là vào triều Tống mới xuất hiện, với sự đa dạng của mì phở, Dục triều đồng dạng không nhiều lắm.
"Không phải loại tiền hào mà ngươi nói, ta làm có nhân thịt, cần phải nấu với nước, còn dính tỏi muối, chờ lát nữa các ngươi ăn liền biết, trước tiên rửa sạch tay, vào nhà chờ xem."
Nhóm người Kim Cẩn Trình theo lời đi rửa tay rồi ngồi trên giường ấm chờ đợi.
Sau khi sủi cảo được bưng lên, nhìn từng cái, từng cái đồ ăn béo trắng như thỏi bạc ròng, thứ này các khách quý ở Đông Kinh chưa từng ăn qua, liền thành người chưa thấy qua cảnh đời.
Đường Thọ đem tỏi Hùng Tráng Sơn giã nát khi nãy múc cho mỗi người một thìa nhỏ, đổ thêm nước tương cùng dấm chua, khi làm cho mình lại cho thêm một chút tương ớt.
Mạnh Du kẹp lên một cái, không màng vẫn còn đang nóng, chấm chút nước chấm liền một ngụm mà nuốt xuống.
"Tê tê, thật là nóng, thật là nóng." Mạnh Du một bên nói nóng, một bên tiếp tục nhét sủi cảo vào trong miệng.
Đường Thọ cười nói:"Ngươi đợi nguội một chút lại ăn, cẩn thận bị bỏng."
Mạnh Du nói:"Nhưng mà ăn ngon quá, ta không chờ được nữa."
Kim Cẩn Trình cũng nói theo:"Hùng phu lang tay nghề rất tốt, đồ ăn lại mới mẻ, ta dám cam đoan có rất nhiều thứ nữ đầu bếp ở trong cung cũng không làm ra được."
"Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ, bây giờ đã ăn quen đồ ăn Hùng phu lang làm, miệng cũng đã bị dưỡng điêu, sau đó các món ăn các nữ đầu bếp trong nhà làm đều không còn muốn ăn.
Hàng năm khi Tết đến, ta rất cao hứng, vì có nhiều đồ ăn ngon, năm nay sợ là sẽ thực gian nan, bởi vì đầu bếp trong nhà không hề có ý tưởng mới, không bằng một nửa tay nghề của Hùng phu lang."
Mọi người dồn dập thổi phồng, nhưng thổi phồng này cũng là lời thật tâm thật lòng.
"Hùng phu lang, Hùng nhị lang, đây là đêm cuối cùng chúng ta ở lại đây, các ngươi cũng đừng khách khí, đều là bạn cũ, ngồi xuống cùng ăn đi, náo nhiệt cho vui."
Bên trong bữa ăn là cách kéo tình cảm tốt nhất, Đường Thọ cũng không khách khí, cùng Hùng Tráng Sơn thêm bát đũa, liền cùng mọi người cùng nhau ăn, bữa cơm này ăn rất vui vẻ, nhóm người đến từ Đông Kinh cũng nói cho Đường Thọ biết về không ít mỹ thực ở Đông Kinh, Đường Thọ chỉ ngồi nghe rồi cười cười, biết được không ít.
Cuối cùng vẫn là Kim Cẩn Trình nói:"Hùng phu lang, sáng ngày mai chúng ta đi về đường xá xa xôi, cũng không tiện ăn, ngươi xem.
có thể hay không làm cho chúng ta mỗi người một chút thức ăn mang về.
Đi xa một chuyến kiểu gì cũng phải mua chút gì đó cho trưởng bối trong nhà mới phải phép."
"Đúng nha, đúng nha, ta cũng muốn, Hùng phu lang bao cho ta hai trăm cái sủi cảo đi, nhà ta có hầm băng, ta mang về từ từ ăn, không thì toàn bộ mấy ngày Tết đều phải nhớ thương sủi cảo của ngươi."
"Ta cũng muốn, ra cũng muốn."
Nháo đến cuối cùng, toàn bộ đều muốn, cũng không ai màng đến thể diện, hai tiểu nương tử thế nhưng cũng mở miệng nói muốn.
Đây là cơ hội kiếm tiền, ruồi bọ dù nhỏ nhưng cũng là thịt a, có cơ hội kiếm tiền, cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Nói không chừng, cậu có thể giống như đời sau, làm ra bảng hiệu sủi cảo của riêng mình, e rằng cũng có thể bạo hỏa ở toàn Dục triều.
Ở trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Đường Thọ rụt rè gật đầu:"Có thể, các ngươi muốn nhiều hay ít, báo cho ta, để ta bao cho các ngươi."
Hùng Tráng Sơn nói:"Ta đi thỉnh mẹ cùng ngũ muội, một mình ngươi làm thì quá nhiều việc."
"Được."
"Sủi cảo?" Hùng mẫu mang theo Hùng tiểu muội rất nhanh đã chạy tới, nhìn Đường Thọ bao mấy cái, mấy người đều hay nấu ăn ở trong bếp, nhìn mấy cái liền biết.
"Hơn 1000 cái, chỉ mấy người chúng ta phải bao tới khi nào a."
Đường Thọ nói:"Ta nghe Văn đại tẩu đã trở lại, thấy nàng cũng có một tay nghề tốt, có thể đem theo nàng tới đây hỗ trợ."
Hùng mẫu nói:"Không thể được, ngươi quên mất chuyện ngươi dạy làm điểm tâm, ta có thể tin lại nàng không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...