Chương có nội dung bằng hình ảnh
✍✍Bỏ phiếu nào.... Mun muốn kỉ niệm khi con của Mun được 1k lượt Vote, tính đăng 3c liền luôn. Bây giờ Mun nhường quyền lại cho mọi người, 1 là mun sẽ nghỉ mấy ngày edit rồi tích lại, hôm sau đăng luôn cả 3c, 2 là vẫn đăng chương lên như thường ngày..... 🤔🤔🤔
______
Canh gà đậu hũ.
Vì phòng ngừa có hài tử sẽ chạy vào sân băng khi bọn họ không để ý, Đường Thọ liền nhờ mấy hài tử trong thôn tới nhìn, bốn hài tử này là mấy nhóc cầm đầu hài tử trong thôn, ngày thường chỉ huy mấy đứa nhỏ khác xuống sông bắt cá, lên cây lấy trứng chim. Mấy nhóc kia cũng không được chơi, mỗi ngày sẽ trả cho các nhóc một văn tiền, mặc dù chỉ là một văn tiền, chờ các tiểu lang quân ở Đông Kinh rời đi, trong sân không có ai, bọn nhóc có thể tùy tiện chơi.
Bốn tiểu tử này đều là thiếu niên choai choai, đối với việc có thể giúp trong nhà kiếm tiền, dù chỉ là một văn nhưng bọn nhóc cũng phi thường cao hứng, vui tươi hớn hở chắp tay sau lưng đi vòng quanh sân trượt băng. Thấy có hài tử lại đây, liền lạnh lùng mà la rầy, rất ocó bóng dáng của bảo an đời sau.
Cha mẹ bọn nhỏ đồng dạng cũng rất cao hứng, những hài tử đó ở nhà cũng rất bướng bỉnh, hiện nay không cần ra sức lực gì, chỉ cần không để cho các hài tử khác chuồn vào sân là có thể được một văn tiền, quả thực giống như là nhặt được.
"Đã hết thời gian, đều đi xuống thôi." Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn di chuyển một đống xe trượt tuyết tới trong viện, kêu các tiểu lang quân cùng nương tử dừng lại.
Nhóm Kim Cẩn Trình đang chơi tới cao hứng, có người đã có thể trượt được một đoạn, căn bản không muốn dừng lại.
"Hùng phu lang, ta chơi thêm chút nữa, yên tâm, ta sẽ giao thêm tiền."
Đường Thọ cười tủm tỉm nói:"Không phải vấn đề tiền bạc, nơi này còn có thứ chơi tốt hơn.".
"Còn có thú chơi mới, là cái gì?" Mạnh Du "vèo" một cái lướt tới trước mặt Đường Thọ, hắn đã có thể trượt băng mà không cần dùng tới gậy.
Đường Thọ chỉ vào xe trượt tuyết nói:"Cái này là xe trượt tuyết, các ngươi ngồi ở trên đây, thấy cái sườn băng núi đối diện kia không, từ phía trên trượt xuống, trò này mấy tiểu nương tử cũng có thể chơi được."
Hai tiểu nương tử Chu, Phùng đã sớm nóng lòng muốn thử, nghe vậy liền ương nghạnh muốn các tiểu lang quân thay giày trượt băng, bồi các nàng chơi trượt tuyết. Nhóm các lang quân vốn đang không nguyện ý, chơi trong chốc lát, liền hứng thú bừng bừng, bảo các tiểu nương tử đi xuống chính mình ngồi lên.
"Cẩm Thành, ngươi dùng chút lực đẩy ta, ta muốn đi xa hơn Phùng tiểu tam."
"Ngươi không phải không cho dùng sức, sợ trôi đi quá xa sao, hiện tại lại bảo ta dùng sức, thật là khó hầu hạ. Ai, Mạnh Du, ngươi xuống đi, đến lượt ta."
Đường Thọ nhìn bọn họ chơi đến cao hứng, chính mình lại đi ra sân trượt băng.
"Nhị lang, ngươi ở lại nơi này bồi bọn họ, tránh cho bọn họ bị thương tổn, chúng ta cũng đỡ phiền toái. Giờ đã không còn sớm, ta trở về nấu cơm." Đường Thọ đi vài bước, như nghĩ tới cái gì quay đầu lại dặn dò:"Ngoài trời lạnh, ngươi cũng đừng đứng im bất động, ngươi qua đó chơi cùng bọn họ đi cho đỡ lạnh."
Hùng Tráng Sơn gật đầu đáp ứng.
Tối hôm qua làm đồ ăn, còn dư lại chút thịt gà, Đường Thọ nghĩ nghĩ, tính toán làm canh gà đậu hũ. Đem đậu hũ cắt thành hình thoi nhỏ, để nồi đặt trên bếp lò, cho thịt gà vào, cho thêm lượng nước vừa phải, thêm chút muối cùng nước tương, vài tép tỏi, lát gừng, lại cho thêm chút trần bì cùng long nhãn, một ít rượu gia vị, sau đó dùng lửa nhỏ để hầm.
Suy sét đến bữa cơm tối, ăn quá nhiều cũng không có trò giải trí tiêu thực, Đường Thọ tính toán nấu cháo loãng, dễ tiêu hóa, nhưng lại sợ mấy người kia cảm thấy cháo loãng quá đơn giản, cậu liền tính toán làm thêm chút bánh bao chiên nước, cùng chút bánh bao hình tam giác hấp.
Bánh bao chiên nước khẳng định bọn họ chưa từng ăn qua, lúc trước cậu đã làm cho Vương Hùng ăn một lần, khi đó gã thiếu chút nữa đã đem đầu lưỡi nuốt xuống luôn. Bánh bao hình tam giác ở Dục triều không có người bán, hơn nữa người Dục triều thích ăn ngọt, có lẽ sẽ rất được hoan nghênh.
Cháo loãng cậu làm cũng không phải là cháo loãng bình thường, mà là cháo thịt nạc, đem thịt heo băm quấy lẫn với cháo, ninh thành một dạng lỏng đặc sệt.
Cuối cùng là rong biển trộn, ngày trước trong lúc vô ý đi dạo trên đường trấn thấy có rong biển, cậu mua về tính toán sau này ăn, cắt rong biển thành sợi nhỏ, thêm chút tương, tỏi cùng chút dầu ăn rồi đảo lên.
Tiếp đó là trứng xào và thịt sư tử đầu kho tàu, trứng gà trong nhà đã không còn, đi qua trong thôn dùng tiền mua. Chỉ cần có tiền, thôn dân đều nguyện ý lấy ra trứng gà nhà mình đem bán.
Lúc này canh gà trên bếp đã chín, có thể cho đậu hũ đã cắt vào nồi, cũng không cần chờ thời gian quá dài, mười lăm phút là được, tránh cho đậu hũ vì thời gian nấu quá dài liền bị nát nhừ.
Cậu bên này hết thảy đều chuẩn bị tốt, vừa muốn đẩy cửa đi gọi người, liền nghe thấy tiếng nói nói cười cười của nhóm lang quân đến từ Đông Kinh. Không hai bước, cửa phòng đã bị người đẩy ra, những người này đem giày trượt băng đang cầm trong tay đặt ở cạnh cửa.
"Hùng phu lang, đây là lại làm món ăn ngon gì, chúng ta đều ngửi thấy mùi thơm." Chơi bời cả buổi chiều, lúc này quả thật vừa mệt vừa đói, chỉ muốn ăn bữa tiệc thật lớn, sau đó nằm nhoài trên chiếc giường ấm trầm trầm ngủ. Đây là do các tiểu lang quân tuổi còn nhỏ, thân thể tốt, lăn lộn cả buổi còn có sức đi chơi, nếu tuổi lớn thêm chút, nào còn sức lực mà đi.
Đường Thọ cười nói:"Đều là món bình dân, các ngươi mau vào phòng thay đồ đi, sáu đó liền ăn cơm."
Nhóm người tức khắc ùa vào phòng khách, từng người ngồi trên bàn chờ người Hùng gia bưng đồ ăn lên, thập phần cao hứng mà thảo luận chuyện trượt băng, hiển nhiên đối với nó rất có hứng thú.
Thẳng đến khi Đường Thọ dọn cơm xong, những người này mới đình chỉ thảo luận, cúi đầu vừa thấy, trừ bỏ cháo thịt nạc cùng trứng chiên, thế nhưng không có món nào giống các món đã ăn qua. Còn tưởng rằng bữa trưa nay đã là toàn bộ sở trường của phu lang nơi thôn dã, không ngờ tới lại vẫn còn, hơn nữa xem như vậy, cũng không quá kém so với bữa trưa.
Này quả thật cấp Kim Cẩn Trình đủ mặt mũi, trên mặt Kim Cẩn Trình đầy là đắc ý căn bản che giấu không được, kiêu căng nói:"Hùng phu lang, ngươi giới thiệu cho mấy nhà quê này tên các món ăn mà họ chuẩn bị ăn tên gì đi."
Những ngạo kiều ngày trước của các tiểu lang quân cùng tiểu nương tử giờ phút này đã không còn sót lại thứ gì, Đường Thọ lấy ra cơm Tây cùng băng diễn đã hoàn toàn chấn trụ được bọn họ.
Đường Thọ hiền lành mà nhất nhất giới thiệu, nhóm người không chờ nổi mà động đũa.
"Ân, ân, ân.... Ăn ngon, cái canh gà đậu hũ này rất ngon. Ngay cả đầu bếp nữ ở nhà ta cũng không thể làm ra cái trình độ này, ăn ngon, tê, có chút cay, bất quá ăn vào tuyệt cú mèo."
"Ngươi ăn cái này, bánh bao chiên nước này hương vị cực tốt, khi cắn một miếng nhỏ, nước canh bên trong chảy ra, mỹ vị đều ở trong nước canh kia."
"Ngươi còn nói lời vô nghĩa, Hùng phu lang không phải đã nói qua rồi sao?"
"Trù nghệ của Hùng phu lang cũng tốt quá đi, nếu ngươi ở Đông Kinh mở tửu lầu, bảo đảm ngày nào cũng kín khách."
Thấy bọn họ ăn rất hài lòng, Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn yên lặng đi ra ngoài, bọn họ tới phòng ăn của chính mình ăn.
Đường Thọ ăn uống ít, uống một chén cháo, ăn hai cái bánh bao chiên nước, một miếng bánh trứng, một bát canh gà đậu hũ cùng một bát thịt sư tử đầu liền no.
Cậu bỏ đũa xuống, Hùng Tráng Sơn liền biết cậu không ăn nữa, lập tức đem thức ăn trên bàn càn quét hết. Bánh bao tam giác lớn như vậy, Hùng Tráng Sơn chỉ dùng ba lần cắn là hết một cái, bánh bao chiên nước thì không cần phải nói, một ngụm liền giải quyết xong, bị nước canh ở trong làm bỏng tê tê hai tiếng, nhai hai ba cái liền nuốt chửng, ngay cả ngon hay không cũng không biết.
Thời gian dài như vậy, Đường Thọ đã tập mãi thành thói quen, không có đại kinh tiểu quái như lúc trước, chỉ làm theo phép tắc dặn dò:"Đừng ăn quá no, buổi tối sẽ không thoải mái, cũng bất lợi cho thán thể, ăn no bảy phần là được rồi."
"Lời ngươi nói ta đều nhớ kỹ, hiện tại ăn cơm đã không ăn tới no hoàn toàn rồi."
Không ăn no hoàn toàn còn ăn nhiều như vậy, bất quá, kỳ thật Đường Thọ cũng không thật sự ghét bỏ Hùng Tráng Sơn ăn nhiều, nếu là trước kia bên cạnh Đường Thọ có người ăn nhiều như vậy, nhất định cậu sẽ hỏi là heo sao. Cũng không biết vì cái gì khi Hùng Tráng Sơn có thể ăn nhiều như vậy, Đường Thọ lại cảm thấy thật bình thường, nếu không ăn nhiều như vậy mới là thật bất thường.
Mỗi lần trong nhà có khách nhân tới sẽ làm đồ ăn mới, dù rất phiền toái, lao lực, nhưng Đường Thọ luôn muốn làm nhiều hơn một chút để chia cho Hùng Tráng Sơn. Chỉ cần nghĩ tới những món ăn này Hùng Tráng Sơn chưa được ăn qua, có lẽ nhìn thấy sẽ thèm, Đường Thọ liền nhịn không được muốn làm thật nhiều cho Hùng Tráng Sơn, cho dù có phiền toái ra sao, cậu vẫn cam tâm tình nguyện. Nhìn Hùng Tráng Sơn ăn những món ăn mình làm, lộ ra bộ dáng mỹ mãn, trong lòng cậu liền vui như nở hoa.
Hai người ăn cơm xong, thu thập chén đĩa, Hùng Tráng Sơn liền tự động đi rửa chén, nào có dáng dấp của một người đồ tể hung ác. Nhóm tiểu lang quân cùng tiểu nương tử quả thật khiếp sợ, không thể tin vào hai mắt của mình, có ảo giác chén đũa đều trở nên cao lớn.
Không phải bọn họ khoa trương, tuy hán tử nông gia việc gì cũng làm, nhưng việc nấu cơm giặt quần áo vẫn luôn là việc của nương tử hoặc song nhi, các việc vặt khác trong nhà lại chủ động làm, đó là phân công công việc dành mạch.
Đường Thọ không cho bọn họ vây xem ở đây, miễn lại chọc giận Hùng Tráng Sơn.
"Các ngươi đã chơi đùa cả ngày, hẳn là rất mệt mỏi, ta mang các ngươi tới trong thôn tìm nhà ngủ lại đi?"
"Nơi này có một gian phòng dành cho khách a?" Phùng tiểu nương tử nói:"Ta không đi, ta không quen biết ai, một tiểu nương tử như ta có thể hay không sẽ gặp nguy hiểm."
Mọi người đều biết nàng nhìn trúng giường đất Hùng gia, nàng một tiểu nương tử còn dám trộm trốn theo các ca ca đi truy lang quân, lá gan lớn thành dạng gì, còn có thể sợ?
"Ta cùng Nhị lang dù sao cũng đều là nam nhân, hai vị tiểu nương tử ở nơi này chỉ sợ không có tiện, đối với thanh danh cũng không tốt."
Phùng tiểu nương tử tức khắc không cao hứng:"Có gì mà phải ngại, chẳng lẽ nam nhân được ở khách điếm, còn các tiểu nương tử chúng ta thì không?"
"Đương nhiên là được, Phùng tiểu nương tử đừng nóng giận, ta an bài cho các ngươi nhà có giường đất trong thôn, khẳng định sẽ không lạnh. Trong nhà bà lão kia chỉ có một mình bà cùng một tiểu song nhi bốn tuổi, như vậy cũng rất tiện cho hai tiểu nương tử."
Lúc này Phùng tiểu nương tử mới gật đầu:"Vậy, được rồi."
Mang theo một nhóm người đi qua nhà Trương a bà xem phòng ở, dạo qua một vòng đối với hoàn cảnh thập phần không hài lòng, nhưng rốt cuộc có giường đất, ban đêm có người hầu nhóm lửa, lửa không ngừng, sẽ không bị lạnh, so với không có giường ấm liền đồng ý.
Trương a bà nhìn những người này ở lại, biết trong nhà lại có thêm chút thu nhập, đối với Đường Thọ ngàn ân vạn tạ. Nô bộc dư lại ở hậu viện được bố trí ở hai nhà lão nhân góa bụi khác, mấy lão nhân này lớn tuổi, thường ngày không làm được việc nặng, không có tiền thu nhập, thấy Đường Thọ giới thiệu khách nhân dừng chân, mừng rỡ nhường ra giường đất, cũng đáp ứng nhất định sẽ hâm nóng giường đất cung ứng đủ độ ấm.
Dư lại nhóm người tiểu lang quân đều ở tại Hùng gia, Hùng gia hoàn cảnh tốt nhất, còn có chăn bông thật dày, một đám người đều vụng trộm không dám nói gì với hai tiểu nương tử kia.
Bữa cơm tối nay Đường Thọ lại kiếm lời mười lượng bạc, ngày hôm nay kiếm lời được sáu mươi lượng, mắt Đường Thọ giống như ngôi sao đang phát sáng trên trời, nhưng mà cậu chưa kịp ôm bạc được hai giây, đã bị Hùng Tráng Sơn thu lại rồi.
Đường Thọ phồng quai hàm, thở phì phò nói:"Ngươi không thể để lại cho ta một ít sao? Một hai đều lấy hết, nói như thế nào cũng đều do ta kiếm được a."
"Ân." Hùng Tráng Sơn thập phần khẳng định gật đầu, đây đều là tiền do phu lang kiếm được, phu lang của y qua thập phần có bản lĩnh.
Nhìn bộ dáng vô lại này của y, Đường Thọ càng tức giận:"Ngươi đáp ứng qua loa thì có ích lợi gì, ngươi đâu có đưa cho ta!"
"Không phải đã nói qua rồi sao, sinh cho ta một hài tử, ta liền cho ngươi giữ tiền, đến lúc đó một văn tiền ta cũng không giữ, toàn bộ đều giao cho ngươi."
"Ai đã cùng ngươi nói qua, rõ ràng chính ngươi làm chủ." Đường Thọ lầm bầm nói thầm.
"Phu lang, ngươi đang nói cái gì?"
"Ta là nói, song nhi khó sinh ngươi không phải không biết, xa không nói, ngay trong thôn chúng ta có bao nhiêu song nhi không sinh được hài tử, hiện tại ngươi nói như vậy rốt cục là tạo áp lực cho ta, ngươi không sợ gây áp lực cho ta ta sẽ tích tụ mệt tâm mà sinh bệnh?" Đường Thọ ngoài miệng bịa chuyện, trong lòng lại nghĩ thầm:"Ta thao! Nếu một đại nam nhân mà thật sự sinh hài tử mới có thể ám ảnh thành bệnh.
Hùng Tráng Sơn thế nhưng thật sự nghiêm túc suy tư lời nói của Đường Thọ, sau một lúc lâu nói:"Việc này về sau lại nói, nếu là ngươi thật.... Tiền vẫn phải đưa ngươi quản lý, chẳng qua không phải là bây giờ."
A, nam nhân...
Hùng gia một bầu không khí yên vui, vào lúc nửa đêm thôn bên cạnh lại là một trận gà bay chó sủa, không được yên lặng.
"Sinh, sinh!"
"Là tiểu tử sao?"
"Không phải, là một song nhi!" Một nữ nhân cao tuổi nói:"Thật là đáng tiếc, sinh ra mấy nha đầu đã đủ sót ruột, như thế nào giờ lại sinh ra một song nhi, song nhi này có ích lợi gì a, khi trưởng thành đừng nói không thể sinh hài tử, mà có thể sinh hay không còn không nhất định, ai muốn a, này còn không phải là chỉ ăn không làm a."
Lão phụ kia xoay người, đối với sản phụ vừa sinh xong đang suy yếu nằm trên giường không chút lưu tình mà mắng:"Đều là do nữ nhân ngươi vô dụng, liên tiếp sinh ba đứa mà không sinh ra được hài tử, đây là muốn nhà ta tuyệt hậu a."
Nữ nhân kia bởi vì mới sinh xong, thân thể thập phần suy yếu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nàng nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thấy tướng công đang ngồi bên ngoài ôm đầu, không ngừng đập đầu vào tường, tức khắc liền hận chính mình. Như thế nào không biết cố gắng như vậy, bà bà trong nhà chỉ có một mình tướng công là nhi tử, có bao nhiêu hy vọng nàng có thể sinh ra được một hài tử kéo dài hương khói, nhưng làm sao lại sinh mãi không ra. Lần mang thai, mọi người đều nói nhất định là con trai, như thế nào sinh ra lại là một song nhi đâu, không chừng mọi người đều đang cười nhạo sau lưng tướng công.
Nữ nhân này từ đầu tới cuối đều không nhìn tới hài tử, càng không nghĩ tới chính mình, cả tâm lẫn thân đều nghĩ tới tiểu hài tử, phảng phất như chỉ cần có thể sinh ra được một tiểu tử, dù nàng chết cũng nguyện ý.
Nữ nhân chịu đựng đau bụng, suy yếu nói:"Mẹ, ngươi đừng nóng giận, ngươi cùng nói với tướng công, chờ ta khỏe lại, ta lại sinh cho hắn, lần này nhất định sẽ là tiểu tử."
"Ngươi nói thật nhẹ nhàng, lúc hoài thai này cũng nói như vậy, kết quả lại đẻ ra một song nhi, còn không bằng một nha đầu." Lão phụ nhân mắng:"Ngươi có thể sinh giống như heo mẹ, nhưng trong nhà nào có gạo nuôi, ngươi cho rằng chỉ cần đẻ ra chỉ cần uống gió Tây Bắc là có thể lớn a!"
Sản phụ bị mắng khóc nấc lên, yên lặng nằm ở trên giường lau nước mắt không dám nói tiếp nữa.
Nàng cứ nằm như vậy, thân mình tràn trụi, hai nữ nhân đứng bên cạnh cũng không giúp đỡ nàng cái gì.
Lão phụ nhân nhìn oa nhi đang khóc bên mép giường, chán ghét nói:"Chốc lát ngươi tìm cái thùng, đổ chút nước ấm vào, trực tiếp dìm chết đi cho xong chuyện, trong nhà không có cơm gạo mà nuôi song nhi." Khi bà lão nói lời này cũng không có hạ giọng, vô luận là nữ nhân đang nằm trên giường, hay nam nhân đang ngồi xổm bên ngoài nghe trộm, hay là hai nữ nhi đang đứng bên cạnh tường đều nghe thấy đến rành mạch, lại không có ai đứng ra phản đối.
Đặc biệt là hai nữ hài tử, nghe thấy lời này liền sợ hãi cuộn tròn thân thể, chỉ sợ tiếp theo sẽ tới lượt mình.
Tác giả có lời muốn nói: Về phần dìm chết hài tử, đây là sự kiện có thật, chứ không phải do ta tưởng tượng ra để người đọc kinh sợ. Ở thế hệ trước đây, khi tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn đè nặng, trong nhà sinh ra nhiều hài tử nuôi không nổi, liền sẽ đem nữ hài tử giết chết. Chuyên án này đã được đặc biệt đưa tin.
_____
18:23"
5/12/21
Có ai muốn suy đoán số phận của nhóc song nhi đó không nào???