_______
Huyện lệnh không nghĩ tới Hùng Tráng Sơn lại cố ý tới đây cảm tạ hắn, càng chưa từng nghe nói vật gọi là bàn kháng này, tuy nói đến Hùng gia có chút bản lĩnh, mọi người ở Đông Kinh bên kia đều dùng nha hương nhà y, nhưng tâm lý vẫn luôn có chút hoài nghi, nhưng cũng không cự tuyệt, sẽ không để bọn họ làm bàn kháng ở phòng ngủ, mà là làm tại phòng khách.
Hùng Tráng Sơn cũng không nói gì, làm xong giường cùng lưu lại mấy hộp nha hương rồi rời đi.
Khi huyện lệnh đem lửa đốt lên làm ấm giường mới biết chỗ tốt của giường này, Hùng Tráng Sơn đã sớm ly khai, hắn hối hận đến xanh ruột, lại không thể đem người gọi quay trở lại làm thêm một cái ở trong phòng ngủ chính, liền nghĩ tạm thời chuyển qua phòng khách ở mấy ngày, qua mấy ngày nữa liền tìm lý do mời người tới.
Hùng Tráng Sơn từ trong phủ huyện lệnh đi ra, liền đi tới cửa hàng sắt trước đó từng mua nồi sắt đặt làm một cái nồi sắt to thích hợp với kệ bếp trong nhà, bỏ ra năm lượng bạc.
Hùng gia giúp huyện lệnh làm một cái bàn kháng, cái giường kia thập phần ấm áp, mười chậu than cũng không thể sánh kịp.
Tin tức này được lan truyền nhanh chóng như bồ công anh bay trong gió, trong lúc nhất thời, toàn bộ trấn Ngọc Lâm, thậm chí hai trấn lân cận đều biết tới bàn kháng.
Một lượng lớn người tràn vào Hạnh Hoa thôn đi tới Hùng gia xem giường.
Sau khi nghe nói một cái giường giá năm lượng bạc đã dọa lui hơn một nửa số người.
Còn lại đều là người của các sĩ gia đại tộc tranh nhau chạy tới, vì có thể nhà mình được làm bàn kháng đầu tiên, sẽ hơn người khác.
"Hùng lão đại, ta ra sáu lượng bạc, ngươi làm cho ta trước tiên."
Một người khác lại nói:"Sáu lượng cũng không thấy ngượngaf dám lên tiếng, ta ra bảy lượng."
"Ta ra mười lượng..."
"Ta ra mười hai lượng..."
"Ta ra hai mươi lượng..."
"......!"
Các nhóm sĩ gia đại tộc đều không để ý phải ra bao nhiêu lượng, chỉ muốn sớm ngày có giường nằm, mọi người đều có chung một suy nghĩ, nếu như bị đông lạnh, bị nhiễm phong hàn, người vừa khó chịu lại tốn tiền thuốc men.
Còn không bằng nằm trên cái giường ấm áp, khỏe mạnh vượt qua một mùa đông quan trọng hơn.
Bất quá, dù có nghĩ cách làm sao có thể có bàn kháng sớm nhất nhưng chung quy đất vẫn là đất, bọn họ cũng không muốn bị người ta cười nhạo sau lưng là tiêu tiền như nước.
Cuối cùng dùng hai mươi lượng bạc để làm một cái bàn kháng.
Hai huynh đệ Hùng gia trước tiên tới trấn Ngọc Lâm làm cho nhà họ Mạnh hai cái giường ấm.
Giường này quý như vậy, Mạnh gia cũng chỉ làm hai cái, một là cho lão nhân trong nhà, một là của gia chủ, còn các tiền bối thì không có đến lượt.
Vừa mới ra khỏi Mạnh gia, lại bị mấy sĩ gia đại tộc trấn trên mời đi, hai huynh đệ Hùng gia vội đến chân không chạm đất, mỗi ngày trời chưa sáng liền thức dậy, buổi tối mặt trăng lên cao mới trở về.
Mặc dù mệt như vậy, nhưng hai huynh đệ cũng không có gầy đi, mà ngược lại còn béo lên một vòng.
Nguyên lai là do các sĩ gia đại tộc đó không biết gì về bàn kháng, sợ hai huynh đệ Hùng gia không dụng tâm, lừa gạt bọn họ mà bọn họ lại không biết gì, cho nên đối đãi với hai huynh đệ thập phần tôn trọng, điểm tâm cấp cho bọn họ chưa bao giờ bị đứt đoạn, sợ bọn họ đói không còn khí lực, giường nhà mình liền không ấm áp bằng nhà khác.
Giường ấm cùng hai huynh đệ Hùng gia nổi danh ở trấn Ngọc Lâm, người người đều đang bàn luận, ước ao, đáy lòng âm thầm chờ đợi chính mình cũng có một chiếc, năm sau liền sẽ không còn giá lạnh.
Người nghe trong thôn không biết có phải hay không khuếch đại lời giải thích, Hùng đại tẩu hối hận đến phát điên.
(Ai nhớ bả k? Vợ Hùng Thiết đo ạ, cô vợ mang công thức làm điểm tâm về nhà mẹ đẻ rồi bị hưu đó:)))
"Ngươi không biết đâu, những người đó vì muốn kéo huynh đệ Hùng gia nhanh chóng tới làm bàn kháng cho nhà mình liền đẩy giá lên hai mươi lượng, đây chỉ là tiền thổ phôi, còn tiền công tính riêng." Thôn dân bên thôn Nam nói văng nước miếng tứ tung, đối với Triệu mẫu nói:"Bây giờ các lang quân của các sĩ gia đại tộc đối với con rể kia của ngươi đều là vẻ mặt ôn hòa cung cung kính kính."
Nói xong còn hữu ý vô tình liếc mắt nhìn Hùng đại tẩu:"Ai, ta nói, người con rể này của ngươi cũng thật hiếu thuận, trong nhà đã bận thành cái dáng vẻ đó mà cũng không gọi vợ về làm việc."
Lúc trước Hùng đại tẩu trộm công thức điểm tâm của nhà chồng mang về nhà mẹ đẻ, Hùng gia tìm tới cửa, đem Triệu gia đập phá, toàn bộ thôn tiểu Nam đều biết.
Thôn dân nói như vậy, còn không phải là đá xéo Triệu gia.
Triệu mẫu tức giận cầm chổi đuổi thôn dân kia ra ngoài, khi trở về mặt lạnh như sương, đối với nữ nhi ngày xưa yêu thương nhất cũng tràn đầy một bụng lời oán hận.
"Lúc trước không cho ngươi gả vào Hùng gia ngươi lại không nghe, bây giờ tốt rồi, vì ít đồ như vậy mà toàn bộ thôn làng đều cười nhạo chúng ta, liên lụy a phụ cùng đệ đi ra ngoài đều không dám ngẩng đầu!" Triệu mẫu cao giọng tức giận mắng, từ lầm đầu tiên nghe mắng cho tới bây giờ, Hùng đại tẩu tập mãi đã thành thói quen, có thể đứng yên nghe chửi.
Hai huynh đệ thì hừ hừ bất mãn, đại tức đệ tức giận nói:"Mẹ, không bằng gọi đại phu nhà tỷ tỷ tới làm cho ngươi một cái giường ấm, ngược lại, thổ phôi chúng ta tự mình làm, còn tiền công thì không đáng gì.
Chúng ta cũng không phải là kiến thức hạn hẹp coi trọng hắn về chút ngoạn ý này, bất quá là muốn ở trước mặt thôn dân vớt vát lại mặt mũi."
Nhị tức phụ cũng nói theo:"Thời điểm đó đại tỷ phu đem trả năm lượng bạc trả tiền giường, chúng ta liền nói trước đây kinh doanh bánh ngọt là có chút hiểu lầm, thôn dân cũng sẽ không nói thêm gì nữa, bộ mặt của a phụ trong thôn há có thể không tìm được về."
"Đại tỷ, ngươi coi như không có đau lòng hai đệ đệ ngươi, cũng nên đau lòng mẹ cùng a phụ.
Năm đó mẹ cùng a phụ đối với ngươi có bao nhiêu tốt, bây giờ ngươi lại để họ ở trong thôn mà không ngóc đầu lên nổi."
Hùng đại tẩu chỉ im lặng làm việc, hiện tại hai cái đệ tức phụ này căn bản không có động tay vào việc gì, mọi chuyện đều là do nàng làm.
Hai tay nàng so với khi ở Hùng gia thô ráp đi không ít, che kín vết nứt.
Trước đây vốn là một tiểu nương tử mạnh mẽ rộng rãi, bây giờ càng ngày càng ủ rột, cả ngày cũng không nói một câu.
Bộ dáng Hùng đại tẩu im lìm không lên tiếng càng khiến Triệu mẫu tức giận, bà cầm cái chổi mạnh mẽ đánh vào Hùng đại tẩu, cái chổi đánh vào tay Hùng đại tẩu để lại một vệt xanh tím.
Hùng đại tẩu ăn đau nhẹ giọng kêu la, Triệu mẫu chỉ lo sinh khí, hoàn toàn không có chú ý tới.
Bà lớn tiếng chất vấn:"Nói, ngươi đối với lời nói của hai đệ tức có ý kiến gì?"
Hùng đại tẩu rũ mắt xuống, âm thanh như một tia u hồn:"Ngày mai ta liền trở về hỏi."
"Còn chờ cái gì mà ngày mai, hiện tại trời cũng chưa muộn, ngươi đi ngay đi."
Hùng đại tẩu cứ như vậy bị đuổi ra ngoài, trong người không có một đồng, từ thôn Nam tới thôn Hạnh Hoa chỉ cần hai canh giờ là tới, chờ nàng đi tới Hùng gia trời đã tối đen.
"Mẹ." Hùng đại tẩu đứng ở trong sân, hô Hùng mẫu, trong giọng nói mang theo vài phần sợ hãi.
Hùng mẫu mí mắt cũng không thèm nâng, phảng phất như trong nhà không có thêm người ngoài nào vậy mặt không hề cảm xúc cúi đầu bận việc.
Vẫn là hai hài tử chạy ra ngoài chơi, ngẩng đầu liền nhìn thấy mẹ bọn chúng trở về, đạn pháo dạng bắn, nhảy vào trong lồng ngực Hùng đại tẩu.
"Mẹ, mẹ, làm sao ngươi bây giờ mới trở về ta rất nhớ ngươi."
"Nha, nha...!Ta cũng rất nhớ ngươi, mẹ đừng có bỏ lại bọn ta nữa mà, bọn Hổ Tử đều nói ngươi không về nữa, không cần chúng ta."
Hùng đại tẩu cũng nhớ hai đứa bé, bị bọn nhỏ ôm khóc như vậy, trong lòng cứ như bị rót nước chanh, chua tới lợi hại, ba mẹ con nhất thời ôm nhau khóc rống.
Hùng mẫu liếc mắt nhìn, trong lòng cũng chua xót, nhưng khi nghĩ tới Hùng đại tẩu ăn cây táo rào cây sung, liền nhẫn tâm chèn ép sự chua sót xuống.
Hùng ngũ nương biết Hùng mẫu chỉ muốn dạy cho Hùng đại tẩu một bài học sâu sắc, để cho nàng khắc sâu chuyện ày vào trí nhớ, sau này không còn dám tái phạm, cũng không thật sự muốn Hùng đại ca hưu nàng.
Huống hồ nàng đã sinh cho Hùng gia hai tiểu tử, mà đại ca cũng là thật sự thích đại tẩu, mấy ngày nàng không ở nhà, đại ca lúc ăn cơm cũng mất tập trung.
"Đại tẩu trở lại, mau vào nhà đi, đi bên ngoài một ngày hẳn là lạnh hỏng rồi đi, trong phòng mẹ có giường ấm mới, vô cùng ấm áp, mau vào ngồi đi." Hùng ngũ nương không nhắc tới chuyện lúc trước, cười ha hả đem Hùng đại tẩu kéo vào trong nhà.
Giữa ban ngày nữ nhân trong nhà muốn làm giày, Hùng phụ liền đem đầu giường gần lò thiêu ấm áp nhất nhường lại, mình thì ngồi ở một bên.
Hùng đại tẩu ngồi trên giường, cái giường dưới mông dĩ nhiên ấm nóng, sợ hết hồn.
Không trách thôn dân nói giường là đồ tốt, các sĩ gia đại tộc đều nguyện ý trả giá cao để làm.
Có nó, mùa đông dù lạnh giá thế nào cũng không sợ.
"Đây là đang làm giày?" Hùng đại tẩu nhìn trên giường đất có thật nhiều giày, trên giường là hai công đoạn, người bên trong tựa hồ là đang dán, nàng không biết muốn hỏi một câu.
Hùng mẫu đi vào đúng lúc này, sắc mặt nhất thời trầm xuống, quát lên:"Ngũ nương tử, ngươi đem nàng vào phòng này làm gì, không sợ nàng thâu tóm công thức rồi đem về nhà mẹ đẻ." Gương mặt bà tối sầm lại đối với Hùng đại tẩu nói:"Nhanh chóng về phòng của ngươi đi, sau này nghề nghiệp kiếm tiền trong nhà ngươi không được động vào, làm tốt thủ công nghiệp là được."
Hùng đại tẩu không dám phản bác, nhanh chóng leo xuống giường trở về phòng mình.
Mấy ngày nay bị ủy khuất trong nhà giúp nàng hiểu được chuyện nàng làm trước đây là mười phần sai, chỉ cần nhà chồng nguyện ý tiếp nhận nàng, đối với nàng ra sao nàng cũng có thể nhịn.
Trời triệt để tối đen, hai huynh đệ Hùng gia mới vội vội vàng vàng trở lại, hai người đều đã mệt thành như vậy, nhưng vẫn không nỡ bỏ ra hai đồng tiền thuê xe.
"A, ngươi đã trở lại." Vốn là mệt không thở được, Hùng Thiết nhìn thấy tức phụ nhất thời cả người tràn đầy sức sống, cũng không có vội vã ăn cơm, nhanh chóng tiến vào phòng ôm tức phụ thì thầm.
Trong lòng Hùng Thiết rất nhớ tức phụ, chỉ là việc này rốt cuộc cũng là tức phụ sai, hắn cũng không tiện nói cái gì.
Bây giờ tức phụ đã trở lại, Hùng Thiết cầm tay tức phụ mà có muôn vàn thiên ngôn vạn ngữ.
Hùng Thiết trong lúc vô tình đụng phải tay đau do bị đánh của Hùng đại tẩu, Hùng đại tẩu hít vào một ngụm khí lạnh, Hùng Thiết vén tay áo lên xem, một đường xanh tím kéo dài, đem Hùng Thiết đau lòng không biết phải làm sao cho phải.
Nước mắt Hùng đại tẩu chảy ra, một tấm chân tình năm đó yêu Hùng Thiết quả thật không bị phụ bạc.
Sau kết hôn, Hùng gia nghèo, nhà mẹ đẻ lại giàu, bọn đệ đệ luôn thổi gió bên tai nàng nói Hùng Thiết không tốt, mê hoặc tâm trí nàng, mới khiến nàng đã quên đi, người lúc trước động tâm trước là nàng, người trước mặt nàng đây có bao nhiêu tốt.
"Đừng khóc." Hùng Thiết vội vàng lau nước mắt cho tức phụ:"Ngươi đừng khóc, bây giờ sinh hoạt trong nhà trải qua rất tốt, ta đi ra ngoài làm bàn kháng, tay chân lanh lẹ chút, một ngày có thể làm ba cái, chính mình có thể kiếm được chín mươi văn, ngươi muốn ăn thịt thì ta có thể nói với mẹ, ngươi không cần phải tiếp tục về nhà mẹ đẻ."
Khi nãy Hùng đại tẩu chỉ là khóc nức nở, giờ biến thành gào khóc:"Đại lang, ta không trở về, không trở về nữa, ta sẽ ở nhà cẩn thận chiếu cố ngươi và hài tử."
Đường Thọ ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, đem bạc vụn mấy ngày gần đây kiếm được rải ra giường, tuy rằng cậu vẫn không thể ước lượng là bao nhiêu lượng, nhưng cứ nhìn thấy bạc là cậu liền cảm thấy vui vẻ.
Bạc đã có, vậy vàng cũng không còn là giấc mơ xa xôi.
Chính là lúc đang hưng khí bừng bừng đếm bạc, một cánh tay tráng kiện duỗi ra, sau đó Đường Thọ nhìn thấy từng thỏi bạc của mình bị cất vào trong cái hộp gỗ cũ kỹ.
Đường Thọ quẹt miệng, trừng to mắt, tự cho là khí thế hung hăng nói:"Ngươi không thể để cho ta một chút sao? Này đều là ta kiếm được."
"Chờ khi ngươi sinh cho ta một hài tử, bất kể là tiểu tử, nương tử hay song nhi, ta đều sẽ đem hết thảy bạc trả lại cho ngươi, còn hiện tại thì không được." Hùng Tráng Sơn hai mắt chăm chú nhìn Đường Thọ, trong cặp mắt trước kia đều là nham hiểm, hôm nay chẳng biết vì sao Đường Thọ lại cảm thấy quỷ dị, tóc gáy sau đầu đều dựng đứng hết lên.
Quả nhiên liền nghe Hùng Tráng Sơn nói tiếp:"Về phần những cái khác, đừng quên, ngươi đều là của ta, tiền ngươi kiếm được đương nhiên cũng là của ta."
Đường Thọ trung khí mười phần nói:"Tiểu bạch kiểm bám váy đàn bà."
"Mặt ta không trắng, không phải tiểu bạch kiểm." Hùng Tráng Sơn nói:"Bất quá, có thể ăn cơm mềm của phu lang ta rất nguyện ý."
Đường Thọ:"....!"
Nhất định là phương thức rời giường của Hùng Tráng Sơn không đúng, tính tình y nham hiểm thô bạo như vậy, vào lúc này không nên là đem tiền ném vào mặt cậu, sau đó liền cho cậu lăn...!Không, sai rồi, làm cho cậu lăn là không thể, chỉ có thể đè lên cậu và cùng cậu đồng thời lăn.
Nghĩ như vậy lại liền cảm thấy cúc hoa có chút đau, thôi, kệ đi, dù sao vẫn hơn là bị cường bạo cúc hoa.
Chân tâm cầu khẩn lão thiên gia để con gấu dốt nát này tiết chế một chút, cứ động một chút liền lăn giường này, sẽ có ngày cậu chết trên giường mất.
"Hùng phu lang, ngươi xem ta làm hợp lệ sao?" Trương a bà nắm tay tiểu tôn tử, thần sắc có chút bất an hỏi.
Đường Thọ cúi đầu kiểm tra giày Trương a bà làm rồi gật gật đầu.
"Có thể."
Trương a bà vui mừng cười cười, tiểu tôn tử thận trọng như vậy cũng vì vui mừng mà nhảy cẫng lên.
"Cảm tạ Hùng phu lang." Trương a bà mấy chục tuổi nghiêng người trước Đường Thọ, bị Đường Thọ lắc mình né tránh.
"Trương a bà, lễ này ta không nhận được, đừng làm khó ta."
"Sao lại nói vậy, nếu không có Hùng gia ngươi, cũng không biết hai chúng ta có thể sống sót được qua mùa đông không.
Bây giờ có chút tiền lời, có thể mua được chút lương thực, ta và Phán Phán sẽ không bị chết đói." Trương a bà đôi mắt đẫm nước, bà dùng góc áo lau lau:"Cũng phải cảm ơn Trịnh đại lang, nếu không phải cả nhà hắn thương hại chúng ta, cho phép chúng ta ở lại nhà hắn làm giày, ta cũng không thể làm được."
Trịnh đại lang vội vã xua tay:"Không có gì, nhà ta cũng phải chùy đế giày, cũng phải đốt lửa, nói đến thì chúng ta đều phải cảm ơn Hùng phu lang, không có hắn, mùa đông năm nay của nhà ta trải qua cũng khó khăn."
Đường Thọ cười cười, không nói tiếp lời, quay người từ bên cạnh tủ bát lấy ra miếng bánh hạch đào đưa cho Trương Phán.
(Phán Phán)
Đây là Đường Thọ cố ý làm, khẩu vị Hùng Tráng Sơn rất lớn, thường xuyên chưa tới giờ cơm đã đói bụng, Đường Thọ liền làm chút điểm tâm để ở trong nhà cho y ăn vặt.
_____
23:02"
4/10/21.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...