Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo


Mất điện, máy không lắp sim, không vào mạng được, nên không edit được truyện kia, ta lại ngồi edit truyện này vậy ☺️☺️
✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨
Từ chương này mình đổi xưng hô của Đường Thọ từ "hắn" thành "cậu" nha.
✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨
Chuyện của Hùng tứ muội phải đến hai ngày sau Đường Thọ mới có cơ hội nói lại với Hùng Tráng Sơn, lần này Hùng Tráng Sơn tương đối bình tĩnh, Đường Thọ quả thật hoài nghi hôm trước là Hùng Tráng Sơn kiếm cớ ư ư a a cậu,
"Ta định đem công thức làm bánh hạch đào dạy cho cha mẹ, còn bánh điểm tâm trước kia dạy cho tứ muội."
Hùng Tráng Sơn nói:" Vậy ngươi làm sao?"
Đường Thọ hấp háy mắt, cười đến tinh danh:" Ngươi không nghĩ ta chỉ có tần đó đi, ta có thể chế dầu, dùng đậu nành chế dầu.

Hiện tại một cân mỡ heo lá ít nhất phải sáu mươi, bảy mươi văn, bất quá làm ra cũng chỉ còn lại bảy, tám phần mỡ lợn.

Ta dùng một cân đậu nành có thể ép ra hai, ba lưỡng dầu, đậu nành mới có bao nhiêu tiền một cân, ngươi nói có lợi nhuận hay không?" Đường Thọ dương dương tự đắc khoe khoang, không chú ý tới ánh mắt Hùng Tráng Sơn bỗng nhiên trầm xuống.

(Anh Sơn nghĩ em Thọ là người nhà giàu bị bắt cóc đem đi bán nên anh sợ..)
Dục Triều tuy có đậu phộng cùng với rất nhiều loại đậu chế phẩm, nhưng lại chưa có dầu đậu nành, Đường Thọ nhớ tới, trong lịch sử Hoa Hạ, dầu đậu nành xuất hiện tương đối trễ.

Ở Dục Triều dầu thực vật so với dầu động vật quý hơn rất nhiều, một là vì ở thời điểm nấu ăn, dầu thực vật so với mỡ động vật chịu được nhiệt độ cao, mỡ động vật xào, rán rất dễ đem đồ vật thiêu cháy khét.

Cũng vì nguyên nhân công nghệ, dầu thực vật rất tốn nhân công, dĩ nhiên là rất quý.

Bất quá vẫn còn có rất nhiều sĩ gia đại tộc thích ăn dầu thực vật, chỉ là thôn dân bình thường ít khi được ăn thịt nên càng yêu thích mỡ động vật thôi.

Cho nên một khi dầu đậu nành của Đường Thọ thành, lợi nhuận tuyệt đối khả quan.

Đường Thọ đang nói đến dương dương tự đắc, bỗng bị một nguồn lực lôi vào lồng ngực cứng rắn, bị chạm đến váng đầu hoa mắt.

"Ngươi là của ta, đời này đều chỉ có thể để ta là phu lang của ngươi!" Hùng Tráng Sơn ôm Đường Thọ, hai cánh tay ghìm hai bên sườn khiến Đường Thọ đau đớn, hắn vỗ mạnh phía sau lưng Hùng Tráng Sơn.

"Đau, đau."
Hùng Tráng Sơn hít sâu vài cái, khống chế chính mình, nhắm lại đôi mắt đỏ ngầu kia mới buông người ra.

Đường Thọ xoa xương sườn, đoán được tâm lý Hùng Tráng Sơn, trên người cậu có quá nhiều chỗ khác thường, thêm nữa cậu và Hùng Tráng Sơn tình cảm cũng không quá thắm thiết, cậu bộc lộ càng nhiều sẽ càng làm Hùng Tráng Sơn bất an.

Nhưng những thứ này cậu cũng không muốn dấu giếm, không thể cho Hùng Tráng Sơn được một cái tương lai, chỉ muốn hết mình dạy cho Hùng Tráng Sơn chút gì đó, như vậy chờ khi cậu đi, Hùng Tráng Sơn có thể giữ được chút nhân mạch kinh tế, khi đứng ở đỉnh Kim tự tháp có thể hoà tan chút đau xót khi cậu rời đi.


Ít nhất....so với không có gì vẫn tốt hơn.

Những thứ này Đường Thọ đã lên kế hoạch tốt, thậm chí đem tay nghề chế tác điểm tâm dạy cho thân thích của Hùng Tráng Sơn.

Không quản trước đây họ có khúc mắc gì, thông qua mấy ngày ở chung này Đường Thọ phát hiện, Hùng gia đối với Hùng Tráng Sơn là hổ thẹn, áy náy, vẫn có chút lương tâm, bây giờ cậu đem tay nghề dạy cho bọn họ, bọn họ sẽ càng thêm hổ thẹn, vạn nhất nếu cậu biến mất, nếu Hùng Tráng Sơn có việc gì đó, ít nhất bọn họ cũng không thể ngồi yên không để ý đến.

Không có người thân bên cạnh giúp đỡ là không được, cuộc sống trải qua sẽ rất khó khăn.

Cậu thật sự không tiếp thu được nam nhân, tuy rằng bị Hùng Tráng Sơn đè lên như vậy không cảm thấy bị buồn nôn, muốn ói, nhưng điều đó không có nghĩa cậu thích bị áp, nếu có cơ hội cậu vẫn muốn tìm một nữ nhân sống với nhau trong lúc hoạn nạn, bách niên giai lão.

Đây là giấc mộng từ nhỏ của cậu.

Bất quá Đường Thọ lúc thường vẫn phối hợp nói lời tâm tình với Hùng Tráng Sơn, chủ yếu là bởi vì an ủi thần kinh của y, thuận tiện cho việc sau này có thể lui thân bất cứ lúc nào.

Đường Thọ trừng hai mắt, quyệt miệng, biểu tình có chút làm nũng:" Ngươi đã nói qua bao nhiêu lần rồi, ta đã nhớ, ta là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi, chỉ có ngươi có thể làm phu lang của ta, xong chưa?"
Hùng Tráng Sơn bình tĩnh nhìn cậu, nửa ngày trả lời:" Được."
Này là có ý gì, dừng lại thời gian dài như vậy, còn phải cân nhắc câu từ nói với cậu.

Hừ!
Đường Thọ ngạo kiều, đẩy Hùng Tráng Sơn cao lớn vạm vỡ:"Ngươi đem đậu tương hầm bỏ ra đi, làm thêm một cái thùng gỗ lớn, đem đậu tương ngâm."
Hùng Tráng Sơn rất cao lớn, thưởng tổn trên đùi đã tốt vài phần, việc làm tốn sức cũng có thể làm.

Hùng Tráng Sơn cầm lấy tay Đường Thọ để vào ngực mình, ánh mắt thâm trầm chuyên chú làm cậu dựng tóc gáy, khiến Đường Thọ cảm thấy tiểu tâm của mình như bị nhìn thấu.

Nhưng mà cuối cùng Hùng Tráng Sơn chỉ nhẹ nhàng nói:" Được."
Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ bất đồng, y người cao sức lớn, khí lực đó Đường Thọ không thể sánh được.

Dễ dàng khênh trên lưng túi đậu tương.

"Làm một thùng gỗ lớn hơn?" Hùng Tráng Sơn hỏi.

"Có thể phao đậu tương, nếu nhiều quá phao một nửa cũng được."
Hùng Tráng Sơn gật gật đầu, xuất môn tìm gỗ.

Người nông gia không thể so với thành phố muốn gì đều ra phố mua, bọn họ sinh hoạt gian khổ, một số đồ dùng sinh hoạt sẽ tự làm, đây là bản năng sinh tồn, khắc vào trong xương tủy.


Hùng Tráng Sơn thật sự không cần ăn nhiều cơm như vậy, vẫn có thể làm, buổi chiều liền làm ra thùng gỗ ngâm đậu tương.

Kỳ thật Đường Thọ không phải là người chịu khó mà là Hùng Tráng Sơn, trừ không thích quét tước nhà cửa, giặt quần áo, làm cơm thì việc gì cũng có thể làm.

Nơi này không giống như hậu thế.

Hùng gia nuôi dê, gà vịt, đều cần cho ăn, phân mỗi ngày cũng cần thanh lý, trước giờ vẫn toàn là Hùng Tráng Sơn yên lặng làm, chưa từng để Đường Thọ làm.(anh sót vợ:))))
Ép dầu là công việc tốn sức, Đường Thọ lười biếng không muốn sử dụng sức lực, liền sai khiến Hùng Tráng Sơn, đừng thấy Hùng Tráng Sơn làm cơm tay chân vụng về, ngược lại làm đậu nành lại rất được, hai người bận rộn tới hơn nửa đêm, buổi sáng ngày hôm sau cũng làm được một lố dầu đậu nành.

Người đến Hùng gia nhập hàng nhìn thấy nhà cậu có nhiều thùng đựng dầu lít nha lít nhít nghênh ngang bày trên mặt đất như vậy đều trợn cả mắt lên.

Hùng gia mấy người như này là kiếm lời bao nhiêu a, dầu đắt như thế mà cũng dám ăn.

Trên trấn dầu hạt cải bán bốn mươi năm văn một thăng, quý lắm đấy.

Cậu nhìn mọi người nhìn chằm chằm dầu đậu nành trên mặt đất nở nụ cười:" Trong nhà có bán dầu, hai văn một bát."
"Không, không cần....Cái gì, năm đồng tiền một bát?" Người kia hậu tri hậu giác phản ứng lại, một bát đủ ăn nửa tháng chỉ cần hai văn tiền.

Nếu là trước đây hai văn tiền cũng không dám tùy ý bỏ ra, nhưng giờ đây, chỉ cần chịu khó đi ra ngoài bán điểm tâm, kết thúc mỗi ngày hai mươi văn là rất bình thường, bỏ ra ít tiền mua chút dầu cho cả nhà ăn, người trong thôn vẫn là rất nguyện ý.

Người kia nói:"Cho ta một bát, đây là hai văn."
"Hảo."
Lại một nam nhân đến Hùng gia nhập hàng thấy hắn bưng bát dầu liền thuận miệng hỏi:" Hùng gia giết heo, ép dầu, bán thế nào?"
Người kia nói:" Nhìn không giống mỡ lợn, hình như là dầu thực vật, ta cũng không có hỏi, một bát chỉ cần hai văn tiền, ta liền mua một bát.

Một già một trẻ một năm qua cũng không nỡ ăn dầu, hiện tại tốt rồi, dầu Hùng gia tiện nghi như vậy, chúng ta có thể kiếm tiền, sợ gì ăn không nổi dầu."
Hán tử kia vừa nghe bát dầu lớn như vậy chỉ hai văn tiền, cũng vội vàng vào nhà mua.

"Hùng phu lang, nghe nói ngươi bán dầu hai văn tiền một bát, cho ta một bát." Nam nhân vừa nói vừa bỏ tiền:" Đúng rồi, đây chính là dầu từ heo, dê ép ra?"
Đường Thọ cũng không gạt bọn họ, liền nói cho bọn họ đây là dầu ép ra từ đậu nành, cũng không ép bọn họ mua.

Còn dầu thực vật vốn quý hơn so với mỡ động vật càng không đáng để cậu nói dối.


Cậu cười nói:" Không phải, là ép ra từ dầu đậu nành."
"Đậu nành cũng có thể ép ra dầu, làm sao ép a?" Nam nhân chính là giật mình, thán phục một câu, cũng không thật sự muốn khám thính.

Nói xong mới cảm thấy không ổn liền đỏ mặt.

Đường Thọ biết hắn vô tâm cũng không để ý.

"Dầu đậu nành nấu ăn cũng rất ngon, nhà ta bán giá lại tiện nghi, ngươi nếm thử liền biết.

Ăn ngon, liền giúp ta tuyên truyền."
"Nhất định, nhất định."
Rất nhanh, toàn bộ Hạnh Hoa thôn đều biết Hùng gia dĩ nhiên biết cách dùng đậu nành ép ra dầu, giá cả lại rất tiện nghi, một bát to giá chỉ hai văn tiền, dầu đậu nành nấu ăn cũng chẳng kém cạnh dầu hạt cải, nhưng lại tiện nghi hơn rất nhiều so với dầu hạt cải.

Trong lúc nhất thời toàn bộ thôn dân đều nghị luận sôi nổi, toàn bộ đều thảo luận dầu đậu nành Hùng gia.

"Ngươi nói đậu nành cũng có thể ép dầu, mùi vị không thua kém dầu hạt cải trong thị trấn?"
"Chúng ta liên hệ cùng đậu tương cả đời cũng không biết chúng còn có thể ép ra dầu a."
"Nói đến, cũng là phu lang Hùng Tráng Sơn mua được nghĩ ra."
"Nói đến phu lang kia ta lại cảm thấy kì quái, ngươi xem cậu ta hào phóng, một chút cũng không giống song nhi nhát gan trong thôn, lại biết làm rất nhiều đồ vật.

Liền nói tay nghề chế tác điểm tâm, chúng ta là người nông gia không có cơ hội thử.

Đồ ăn tinh xảo như vậy, nghe nói không chỉ phải thêm đường, còn phải thêm mật ong, sữa bò, còn muốn thêm trứng gà.

Liền cái bánh hạch đào kia còn phải thả thêm hạch đào, mấy thứ đó đều không rẻ a? Đó không phải mấy thứ nông dân chân đất như chúng ta có thể tiếp xúc."
Có người nhìn chung quanh một chút thần thần bí bí nói:" Hay là song nhi của đại gia tộc nào đó bị lừa đến Hạnh Hoa thôn chúng ta bán đi! Nếu là như vậy, thời điểm nhân gia trong nhà tìm đến, toàn bộ Hạnh Hoa thôn chúng ta chẳng phải bị liên lụy?"
Một người khác vội vã nói:" Sẽ không, ngươi tưởng ai cũng là công tử song nhi của sĩ gia đại tộc, nếu phải Hùng phu lang sao không nói, dù Hùng Tráng Sơn có là lưu manh cũng không dám giữ lại.

Lại nói, nếu là sĩ gia đại tộc ném tới, huyện thái gia trấn Ngọc Lâm sợ là đã sớm nghe được tin tức, dán thông báo tìm."
"Theo ta thấy, có thể là gia nô nào đó của thế gia trốn ra được, ngươi suy nghĩ một chút, Hạnh Hoa thôn của chúng ta nghèo, huống hồ hắn có tay nghề kề bên, muốn kiếm tiền lúc nào chẳng được.

Ngươi xem, mới có mấy ngày, bên nhà Hùng Tráng Sơn không nói, Hùng gia bên kia đều thẳng lưng lên rất nhiều!"
"Ta nghe nói, Hùng đại lang mang đưa nương tử về nhà mẹ đẻ, hiện tại điểm tâm đều do ngũ nương tử ở nhà làm.

Trước đây Hùng đại nương tử làm sai bao nhiêu chuyện lớn, Hùng gia nào dám lên tiếng, chỉ sợ không hống được lão tổ tông, sợ người ta bỏ chạy, Hùng đại lang cũng không dám quản nương tử.

Hiện tại Hùng gia không sợ, ngươi biết không giờ người trong thôn đều nhắm vào Hùng tam lang và Hùng ngũ nương, chờ nhìn Hùng gia làm sinh ý này có được hay không, liền đến kết thân đấy."
"Ai, ngươi nói Hùng Tráng Sơn sao lại mệnh tốt như vậy, lúc trước làm lính cửu tử nhất sinh, mười năm không có tin tức, Hùng gia đều cho rằng Hùng nhị lang không còn thì y lại đột nhiên quay về.

Trở về liền mua đất, xây phòng ở.


Tại sao nhiều người làm mai như vậy lại không nhìn lọt, đánh cả ông mai bà mối, thôn dân đều nói Hùng Tráng Sơn làm lính bị bệnh, Hùng gia cũng giữ kín như bưng.

Ai biết nháo nửa ngày, hoá ra là Hùng Tráng Sơn trong những năm đi lính này nhìn xa trông rộng, không vừa mắt những song nhi cùng nương tử cục mịch quê mùa, lại coi trọng bọn buôn bán song nhi.

Thời điểm đó y dùng hai lượng bạc mua song nhi, lúc đó ai cũng kêu y điên rồi.

Không nghĩ tới dĩ nhiên không thiệt thòi, lại có thể kiếm được phu lang lợi hại như vậy!"
"Ha hả, nếu biết trước như vậy, ta phải đập nồi bán sắt ta cũng mua."
Một người trêu đùa nói:" Mua, mua cái gì, mua Hùng phu lang, lời này mà ngươi cũng dám nói, nếu Hùng Tráng Sơn ở ngay đây, ngươi liệu có mạng mà sống tiếp"
Người kia vội la lên:" Ta chỉ thuận miệng nói, ngươi cũng đừng có ý xấu bẩm báo Hùng Tráng Sơn, bằng không ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi."
"Hảo, chỉ là đùa giỡn, bất quá các ngươi có cảm giác hay không Hùng phu lang giống như cô gái ốc đồng trong truyền thuyết?"
"Cô gái ốc đồng?"
"Đúng rồi, cha ta có kể qua cho ta nghe về sự tích cô gái ốc đồng.

Ngày xưa có một gia đình nghèo rất nghèo, nghèo đến mức người trong nhà đều lục tục chết đói, chỉ còn lại một phu lang nhỏ.

Ngày ấy, tiểu lang quân đi ra ngoài làm việc, về nhà phát hiện trong nhà bỗng dưng phát hiện một bàn sơn hào hải vị, nhưng trên thực tế hũ gạo nhà hắn đã hết sạch, một hạt gạo cũng không còn.

Hắn cảm thấy kỳ quái, vừa bắt đầu còn sợ không dám ăn, sau đó lại nghĩ chết làm ma no còn hơn làm ma đói liền ăn.

Không có chuyện gì, hơn nữa bữa ăn lại rất mĩ vị, căn bản không giống đồ ăn thế gian.

Sau đó liên tiếp vài ngày đều như vậy, tiểu lang quân kia cảm thấy kỳ quái, ngày ấy giả vờ đi làm, được nửa chùng thì quay về nhà...Đến giờ cơm, phát hiện mĩ nữ ở trong tranh kia dĩ nhiên hiện ra giúp hắn nấu cơm, tiểu lang quân liền giấu bức tranh đi, nàng tiên sau khi nấu xong định quay trở về thì không thấy bức tranh nữa.

Tiểu lang quân không trả lại bức hoạ cho nàng, nàng chỉ có thể ở lại.

Hai người sống với nhau rất tốt, còn sinh mấy đứa nhỏ, sau đó lang quân kia liền buông lỏng cảnh gíac, bức hoạ kia bị tiểu nương tử tìm được chui trở lại bên trong không còn ra ngoài nữa."
"Ngược lại là khá giống."
"Còn có chuyện như vậy, hay Hùng phu lang thật sự là cô gái ốc đồng đi, nếu không, hắn làm sao biết nhiều như vậy?"
"Thật là có khả năng."
Một thôn dân cười nói:" Ta thấy ngươi nghe cố sự nhiều nên nói bậy, ta xem Hùng gia đi lên, chúng ta nhanh đến Hùng gia lấy điểm tâm đi, mấy hôm nay có thêm mấy hộ gia đình, đi trễ liền không còn."
"Đi mau, đi mau.."
Nhưng mà câu chuyện Đường Thọ là phu lang ốc đồng lại vang danh, trong lúc nhất thời ai cũng gọi Đường Thọ là phu lang ốc đồng.

Thậm chí còn có người âm thầm mong đợi nhà mình cũng có thể đón được một ốc đồng phu lang, trong lúc nhất thời thúc đẩy được nhiều việc hôn nhân.
???? Về câu truyện cô gái ốc đồng mọi người có thể đọc thêm truyện cổ tích Việt Nam "nàng tiên ốc" nhé, mị lười gõ chữ quá.
________
18:30"
2/6/21.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui