Đường Thọ bị chặn ở cửa nhà vệ sinh, nhìn đồ tể dữ dằn mà từng bước từng bước hướng mình áp sát, lắp bắp nói:" Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Hùng Tráng Sơn đôi mắt thô bạo tàn ác, hai bước đi tới, khiêng Đường Thọ lên.
Đường Thọ sợ đến oa oa kêu loạn, dùng sức giãy dụa, nhưng y vẫn dễ dàng dùng sức khiêng hắn vào trong nhà ném lên giường.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi muốn chạy?" Đồ tể tàn ác nham hiểm nhìn chằm chằm Đường Thọ, thân hình cao lớn vạm vỡ, quanh thân mơ hồ có thể thấy sát trí đang lởn vởn.
"Ta, ta không có."
Đáng tiếc đồ tể đang thịnh nộ không quản hắn nói cái gì, giơ tay liền kéo quần hắn:" Muốn chạy, không có cửa đâu, ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta, đời này cũng chỉ có ta có thể làm phu lang của ngươi."
Dáng người to lớn đè xuống, Đường Thọ căn bản không phản kháng được, hắn dưới thân Hùng Tráng Sơn giống như thư sinh cùng thú hoang, chỉ có thể bị ăn tươi nuốt sống.
Kỳ thực Đường Thọ cũng không phải người nơi này, hắn là người hiện đại, vì máy bay xảy ra sự cố xuyên tới đây.
Triều đại này gọi là Dục Triều, là một triều đại không tồn tại trong lịch sử, văn hoá tồn tại giống như thời Tống, cơ bản đều giống, chỉ khác một điểm tỷ như triều đại Dục Triều giới tính chia làm ba loại: nam nhân, nữ nhân và song nhi.
Song nhi là nhân vật rất đặc biệt, bề ngoài tuy là nam nhân, nhưng lại có thể thai nghén đời sau.
Chỉ là việc thai nghén có chút khó khăn, tám phần mười song nhi không thể dưỡng dục, còn lại hai phần có thể dưỡng dục nhưng sinh ra đời sau vẫn là song nhi, căn bản không sinh được nữ nhi.
Mà Đường Thọ là hồn xuyên, xuyên qua cái thân thể này là một song nhi, làm cho hắn vô năng tiếp thu đó chính là song nhi này đã kết hôn, lại còn gả cho một đồ tể.
Nếu như Đường Thọ là gay, có thể vui mừng đến rơi lệ.
Dù sao vóc dáng cùng tướng mạo Hùng Tráng Sơn thật sự có thể làm hết thảy các tiểu thụ điên cuồng.
Như Đường Thọ nhìn ra, Hùng Tráng Sơn thân cao tám thước, giống như hòn núi nhỏ, đặc biệt khôi ngô, cả người bắp thịt, đồng thời cái kia có thể khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng thẹn thùng muốn khóc a.
Bởi vì khi còn bé Hùng Tráng Sơn tham gia quân ngũ, phỏng chừng tính cách kia là do trường kỳ quanh năm chém giết dưỡng thành.
Tính cách thô bạo tàn ác, trên người nhiễm huyết tinh, khi giận lên bộ dáng hung thần ác sát đặc biệt doạ người.
Đường Thọ cho rằng chính mình là thẳng nam, có chút không thể tiếp thu, sao hắn có thể xui xẻo xuyên thành song nhi đã có chủ cơ chứ.
Hắn cũng không dám nói trực tiếp với đồ tể kia rằng ta không phải phu lang ngươi, ta là hậu thế xuyên qua đây, chúng ta hoà ly đi.
Hắn xin thề, nếu hắn dám nói thế, người đồ tể sát khí đầy mình kia sẽ đem hắn làm thịt như là làm thịt dê vậy, xem hắn rốt cuộc là cô hồn dã quỷ nào dám đến trú thân trên người phu lang hắn.
Đừng nói xuyên qua chỉ là đơn giản, ở đây hồn xuyên chính là ác quỷ, ác quỷ kia dù có làm nhiều chuyện sai trái có ý trí sắt thép thẳng nam, gặp phải Hùng Tráng Sơn nếu không muốn hồn phi phách tán cũng phải giả dạng làm cơ lão cho hắn tùy tiện áp.:))))
Ác quỷ còn như vậy, huống gì Đường Thọ chỉ là một tiểu âm hồn, vì vậy thành thật yên tĩnh làm một tiểu phu lang.
Tâm lý âm thầm dự định, trước cứ cùng Hùng Tráng Sơn lá mặt lá trái, chờ hắn quen thuộc Dục Triều, thăm dò tình huống nơi này, trong tay có bạc liền lén lút chạy trốn.
(Chốn k thoát đâu em:))))
Hắn im lặng nghĩ, nhưng hắn không biết nguyên chủ thân thể này lúc trước cũng nghĩ như vậy.:))))
Hùng Tráng Sơn có tài sản, có phòng ở, có bãi chăn nuôi súc vật, ngoài công việc đồ tể, Hùng Tráng Sơn còn có tay nghề săn bắt thú, trong nhà thi thoảng có thịt ăn, trong gia đình nông gia ở Dục Triều đã là rất tốt.
Đặc biệt Đường Thọ xuyên qua Hạnh Hoa thôn, nổi tiếng mười tám dặm quanh thôn nghèo, nhà Hùng Tráng Sơn liền hiện ra sự dụ hoặc.
Nguyên thân chính là vừa ý điểm ấy mới cùng hắn kết hôn.
Nguyên thân từ sau khi kết hôn không cần giống như thời điểm ở nhà mẹ đẻ ăn bữa nay lo bữa mai rất là thoả mãn.
Mà con người chính là lòng tham không đáy, nguyên chủ sống ngày càng thoải mái, không cần lo kế sinh nhai, liền có lòng thanh thản theo đuổi cuộc sống tinh thần.
Hùng Tráng Sơn có bản lĩnh sinh sống, mà tính tình lại thô bạo tàn ác, mặc dù cùng phu lang nguyên chủ nhìn nhau không nói gì, chỉ muốn nguyên thân làm một chút việc nhà vặt vãnh.
Tính tình Hùng Tráng Sơn tuy thô bạo nhưng cũng rất chán ghét việc gia bạo phu lang, mà nguyên thân bị ánh mắt không chút tình cảm nào nhìn chằm chằm, thời điểm giận dữ còn lộ sát khí, ngay lập tức đem nguyên thân sợ tè ra quần.
Cho nên dần dần nguyên thân liền cảm thấy Hùng Tráng Sơn quá hung thần, không đủ ôn nhu, không có tình thú, ngoại trừ có thể cho hắn ăn no bụng thì không còn gì khác.
Cũng là lúc này, có một lang quân bất ngờ lưu lạc chạy đến Hạnh Hoa thôn, ở nhờ cùng một gia đình ở trong thôn.
Lang quân kia là một hộ phú quý từ địa phương khác tới, từng đọc sách, cử chỉ ôn hoà lễ độ, nói chuyện ngoan ngoãn biết điều, đặc biệt vào thời điểm nói chuyện cùng tiểu cô nương và song nhi, đôi mắt hoa đào tựa như đang cười, chứa ba phần xuân thủy, ba phần sóng gió, bốn phần muốn nói lại thôi bên hoa dưới ánh trăng.
Chỉ liếc mắt một cái liền đem hồn nguyên thân câu đi, lang quân kia dùng những câu chót lưỡi đầu môi, hống nguyên thân đến thần hồn điên đảo.
Tiểu lang quân xảy ra biến cố, phải lưu lạc đến đây, muốn về nhà lại không có đồng nào, người trong thôn đều nghèo, cũng không ai có thể cho hắn mượn bạc, cho nên gã mới đem chủ ý đánh lên đầu nguyên thân, chỉ vì Hùng Tráng Sơn xem như là nhà có tiền nhất trong thôn, mà nguyên chủ lại tự động đưa đến cửa để gã lừa gạt.
Tiểu lang quân hống không sai biệt lắm, đối với nguyên thân nói muốn mang hắn rời đi khỏi nơi này, nhưng gã không có bạc.
Nguyên thân vừa nghe có bạc dễ làm việc, Hùng Tráng Sơn có, liền về nhà trộm bạc của Hùng Tráng Sơn và thu thập quần áo, chờ Hùng Tráng Sơn lên trấn trên giết dê liền cùng tiểu lang quân bỏ trốn.
Nguyên thân cho rằng rốt cục có thể nhảy khỏi bể khổ tiến vào thiên đường, nào đâu nghĩ đến một công tử nhà giàu sao có thể vừa ý một song nhi nơi thôn dã, còn cái hứa hẹn thành thân, hoàn toàn chỉ là vì muốn lợi dụng hắn.
Chờ đem bạc trong tay hắn hống đến tay mình, liền chạy suốt đêm, một mình nguyên thân nơi đất khách quê người tỉnh lại phát hiện người không có đồng nào, thiếu chút nữa bị doạ chết.
Cuối cùng vẫn là dựa vào bản lĩnh Hùng Tráng Sơn, hắn làm lính nên cũng có thủ đoạn điều tra, phát hiện nguời chạy trốn liền đuổi theo suốt đêm.
Thời điểm tìm tới nguyên chủ, nguyên chủ vẫn đối với lang quân kia một lòng si mê, vẫn kéo Hùng Tráng Sơn không thả người, bị tiểu lang quân kia nhìn thấy chạy không thấy bóng dáng.
Sau khi trở lại Hùng Tráng Sơn liền muốn hưu phu, nguyên chủ liền không đồng ý, nếu mọi người biết lý do như vậy, y lại hưu hắn, ai còn muốn thú hắn nữa.
Hắn vừa khóc vừa quỳ xuống nhận sai, thỉnh y cho hắn một cơ hội nữa.
Đồ tể kiên quyết không đồng ý, hắn vì vậy lo lắng quá độ mà đổ bệnh không dậy nổi.
Chính lần đổ bệnh ngoài ý muốn này nguyên chủ bị Đường Thọ mượn thân sống lại.
Đương nhiên những thứ này liên quan đến nguyên thân, hắn cũng không có ký ức, sau khi dưỡng tốt thân thể, từ một ít trong miệng thôn dân nói bóng nói gió mình, hắn mới chắp vá được ít chân tướng sự thật.
Thời điểm Đường Thọ tới đây, thân thể nguyên thân bị dằn vặt không chịu được (chỗ này là bị bệnh tật dằn vặt chứ không phải anh công dằn vặt đâu ạ), hắn phải dưỡng rất lâu mới khá lên.
Sau khi dưỡng tốt, Hùng Tráng Sơn lại có thái độ khác thường, không còn nhắc lại chuyện hưu phu nữa, không chỉ không nhắc tới, còn thường xuyên để ý tới hắn.
(K để ý sợ em lại trốn:)))))
Kỳ thực đối với điểm này Đường Thọ thấy rất kỳ quái, sống với nhau đoạn thời gian này hắn biết rõ tính khí của Hùng Tráng Sơn, tính khí lớn như vậy bị cho đội nón xanh không bị đánh chết đã là tốt, sao còn có thể nhịn xuống.
Bất quá sau này khi đi nhà vệ sinh, đi tản bộ trong thôn, Hùng Tráng Sơn đều cho là hắn muốn bỏ trốn, đều vác hắn về nhà, bất chấp tất cả mà cởi quần hắn....!"đánh".
Cái "đánh" này cũng không phải thật sự đánh, bởi vì đánh vào "mông" hắn là bộ vị khó nói nào đó của hán tử, tàn nhẫn mà đánh "ba ba" cả một đêm.
(ed: có giống như tôi đang nghĩ k???????????))
Thật sự là đánh từ trời tối đến bình minh, Đường Thọ cảm thấy sống không bằng chết đại khái chính là cảm giác này, hắn bị dằn vặt một tuần không xuống được giường.
Đường Thọ cảm thấy cực kỳ oan uổng, đó là nguyên thân tìm ngược, cùng hắn không có quan hệ gì.
Hắn mới đến còn chưa quen nhân sinh, trên người lại không có bạc, nói chuyện phong tục với người bản địa cũng chưa quen, hắn cũng không có ý định chạy.
Thời đại này người địa phương còn khó sống nổi, hắn một người đến từ dị giới, một đồng không có, làm sao có khả năng sống tiếp a.
Đường Thọ tuy là thẳng nam, nhưng cũng co được duỗi được, vì động viên cảm xúc của Hùng Tráng Sơn, sớm ngày cho hắn thả lỏng cảnh giác với mình, trong tay lại nắm kinh tế, để thuận tiện tìm cơ hội thích hợp để rời đi, Đường Thọ uy vũ liền khuất phục hi sinh cái mông của mình cho Hùng Tráng Sơn.
Bất quá hắn cũng sẽ không giống nguyên thân giấu Hùng Tráng Sơn cùng nam nhân bỏ trốn.
Hắn trong lúc này cố gắng kiếm tiền lời, sau đó lấy một phần rời đi, còn một phần hắn để lại tạ ơn y vì đã chiếm nguyên thân của phu lang hắn.
Mà hiện tại, hắn vừa định đi vệ sinh, vì đi gấp quá quên báo lại, trong mắt Hùng Tráng Sơn liền thành chạy trốn, liền khiêng hắn về đánh.
Cũng không biết giằng co bao lâu, đem Đường Thọ dằn vặt tới ngất đi.
Thời điểm tỉnh lại toàn thân đêù đau, chỗ khó nói vừa đau vừa xót, cả người như các linh kiện bị nghiền nát sau đó lại tổ hợp lại nghiền nát lại tổ hợp.
Kỳ thực ngoài việc không muốn cho hắn "đánh" (ý ẻm là ẻm muốn làm trên á) thì Hùng Tráng Sơn đối với hắn rất tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, bụng Đường Thọ kêu ùng ục, hắn chỉ có thể nhịn cơ thể toàn thân đau nhức đứng dậy đi làm cơm.
Lúc tỉnh dậy hắn phát hiện Hùng Tráng Sơn không có ở nhà, nếu y ở nhà y sẽ không để hắn được thoải mái nằm, nhất định phải cứng rắn ôm hắn vào trong ngực, một chút cũng không thoải mái.
Trong bếp còn một ít thức ăn thời điểm mấy hôm trước kết hôn không ăn hết, hắn tùy tiện cầm lấy một chậu lên nhìn một chút, nhất thời hứng ăn cũng không còn.
Ẩm thực thời đại này vô cùng đơn điệu, bình thường không luộc cũng là nướng.
Người nhà quê nấu ăn thì càng không nói, hoàn cảnh khó khăn, có thịt ăn đã là sơn hào hải vị, căn bản không coi trọng đủ loại hình sắc hương.
Mà Đường Thọ ăn thứ thức ăn lặp đi lặp lại, đồng dạng đến củ khoai tây, nhỏ quá không được, lớn quá không được, thật giống như độ lớn bất đồng liền không phải sợi khoai tây.
Khi hắn lên tiểu học, dì cả hắn đến nhà chơi thấy hắn liền nói mẹ hắn cho hắn thói quen không kén đồ ăn.
Mẹ hắn nghe nhuyễn tai, lại không có chủ kiến, liền nghe theo giựt dây, làm cơm thô cực kỳ, chính là hắn tự lừa gạt mình nói mình thích ăn.
Vì thế dì hắn đắc ý dạt dào cùng mẹ hắn, hãy chờ xem không đến mấy ngày, ngươi cho nhi tử ăn cái gì hắn cũng ăn.
Mẹ hắn gật đầu như lẽ dĩ nhiên.
Mà buổi chiều khi đang làm, mẹ Đường bỗng nhiên nhận được điện thoại, là giáo viên chủ nhiệm Đường Thọ, nói cho mẹ Đường biết hắn đang ở trong lớp liền hôn mê, hiện tại đang trong xe trên đường đi cấp cứu.
Lúc đó mẹ Đường liền choáng váng, vội vã đuổi đến bệnh viện, bác sĩ nói trước không quá lo lắng, hài tử bị té xỉu là bởi vì hạ đường huyết.
Hỏi mẹ Đường gần nhất ăn uống thế nào, có phải là không ăn uống đầy đủ đúng không? Mẹ Đường nghe xong tâm đều đau.
Ở đâu hài tử không muốn ăn, liền giáo huấn mấy ngày không cho hài tử ăn cơm ngon, cũng không cho tiền tiêu vặt, hài tử liền bị đói, mỗi ngày chỉ uống nước, rốt cục hôn mê.
Dì Đường sau nghe tin, sợ đến đưa ít tiền, vội vàng liền chạy, sau đó rất ít đến Đường gia chơi.
Cũng không biết có phải vì chút chuyện hồi bé này hay không, mà tới khi lớn, dì Đường cùng Đường Thọ cũng không thân cận.
Lớn chút nữa đến sơ nhị, Đường Thọ hiểu chuyện, liền biết mình khó hầu hạ, liền bắt đầu tự mình làm cơm, mãi cho đến khi có chuyện, hắn vẫn không cho mẹ hắn làm cơm.
Bởi vậy Đường Thọ có một tay nghề cực hảo, càng không muốn ăn tạm, trước mắt những thức ăn này hắn không thể ăn, chỉ có thể tự mình làm thứ khác.
Tìm kiếm một lát, ở bên trong nhà tìm ra một chút lật mễ và tiểu mạch.
Người ở đây đem tiểu mạch trực tiếp luộc rồi ăn, chỉ là vị không ngon bằng lật mễ.
Mà mọi người cũng không quan tâm vấn đề đó, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được rồi, cho nên đại đa số người trong nhà đều gửi tiểu mạch, thời điểm muốn ăn, tự mình đi đến nhà công cộng trong thôn lấy thớt đá cọ sát là được.Cho nên trong nhà ngay cả mủi trấu cũng không có.
Đường Thọ đẩy cửa đi vào trong sân, liền có thể cảm nhận được sự giàu có của Hùng Tráng Sơn.
Cũng không phải xa hoa, mà là gia đình hắn nuôi gà, vịt, ngỗng, sân sau còn mấy chục con dê, vài con heo.
Trong thôn có thể coi là phú hộ.
Đường Thọ tìm tới tìm lui trong ổ gà được một quả trứng, lúc này mới nhìn kĩ, trong bầy gà toàn là gà trống, có vài con mái, lại vẫn chưa đến thời điểm đẻ trứng.
Đường Thọ lúc này mới nhớ tới, y vừa mua về giai đoạn hắn ốm, không biết y ở nơi nào nghe được gà mẹ già bổ dưỡng liền giết hết cho hắn ăn.
Bất đắc dĩ, Đường Thọ không thể làm gì khác hơn là cầm chút đồ ăn thừa, đi qua nhà thôn dân đổi trứng gà cùng tiểu mạch đã mài xong.
Đường Thọ đi đến một gia đình gõ vài cái lên cửa, hô hai tiếng, mới có người chậm rãi ra mở cửa, là thê tử của Trương đại lang, họ Lý, hôm Đường Thọ kết hôn, nhà họ có đến ăn tiệc, hắn nhớ rõ.
Nguyên thân cùng Hùng Tráng Sơn không có làm qua tiệc mừng, là sau khi Đường Thọ xuyên đến không hiểu Hùng Tráng Sơn như thế nào lại nhất quyết phải làm.
Sở dĩ hai người trước (nguyên thân và HTS) không có tiệc mời là vì lúc trước hai người kết hợp hoàn toàn là một hồi bất ngờ.
Nguyên thân không phải người Hạnh Hoa thôn, là người nơi nào cũng không ai biết, nguyên thân cũng chưa từng nói.
Nguyên thân hình như bị cha mẹ bán cho bọn buôn người, khi đi đến Hạnh Hoa thôn nguyên thân trốn ra được.
Nguyên thân hoảng loạn, sốt ruột không để ý đường, nhảy vào trong sông, bản thân hắn lại không biết bơi.
Cũng trùng hợp Hùng Tráng Sơn đang rửa ráy bên sông cứu vớt lên.
Y phục nguyên thân vốn rách nát, bị dòng nước siết đánh lên, càng thêm rách nát, liền hở da thịt.
Thời điểm Hùng Tráng Sơn cứu người không khỏi sờ mó toàn bộ.
Như vậy dù Hùng Tráng Sơn cùng nguyên thân có đụng chạm da thịt, cũng là muốn ỷ lại vào Hùng Tráng Sơn, muốn Hùng Tráng Sơn từ bọn buôn người mua lại hắn sau đó sẽ cùng y kết hôn.
Hùng Tráng Sơn tìm người xem ngày, nói gần đây không có ngày nào thích hợp để làm tiệc, đến nửa năm sau, trước cứ kết hôn trước.
Mà nguyên thân sợ Hùng Tráng Sơn đổi ý, liền đi đến nha môn làm công văn hộ tịch, cùng Hùng Tráng Sơn làm phu lang, người cũng cùng Hoàng Tráng Sơn làm phu lang trên danh nghĩa, tiệc mừng không làm, kéo dài tới khi Đường Thọ tới mới làm.
Đường Thọ nói:" Không biết Lý nhị nương trong nhà có trứng gà và tiểu mạch đã mài xong không? Ta muốn dùng chậu đồ ăn này đổi."
Lý nhị nương cúi đầu nhìn, tràn đầy một chậu món ăn mặn, là món ăn mặn a, ít nhất phải một cân thịt.
Giá hàng hiện nay, một cân mễ mới mười văn, một cân tiểu mạch bất quá tám văn, song một cân thịt dê lại một trăm bốn mươi văn.
Tại Dục Triều không lưu hành ăn thịt lợn, cũng đến ba mươi văn, cho nên không mọt thôn dân nào nguyện ý đổi thịt lấy lương thực.
Lý nhị nương không đáp, hỏi ngược lại:" Ngươi là tiểu phu lang của nhà Hùng đồ tể?"
Đường Thọ chấp tay nói:" Đúng vậy."
Lý nhị nương lần này lắc đầu nói:" Ngươi mau mau mang về đi, giá thịt và lương thực chênh nhau rất nhiều, nào có ai cam lòng dùng thịt đổi lương thực, còn nữa, trong nhà Hùng đồ tể cũng sẽ không thiếu chút bột mì ấy, ngươi cầm vào nhà công cộng trong thôn sát cối đá là được, ta cho mượn cái sàng, khi nào dùng xong kêu Hùng đại lang mang qua đây là được rồi."
Đường Thọ kiên trì nói:" Nhà ta mấy ngày trước đây làm tiệc, thịt còn lại rất nhiều, ngươi xem giá thị trường đổi ta ít lương thực là được."
Lý nhị nương không muốn, nhìn thế nào cũng thấy nhà Hùng đại lang thiệt thòi, nếu là người khác nàng mới sẽ không khuyên, nhưng nhà Hùng đại lang không giống, đại hán đã từng ra chiến trường giết giặc, đôi mắt nhìn người khác thập phần tàn ác, chung quanh đây không ai dám gần.
Mà chậu đồ ăn Đường Thọ mang đến có dụ hoặc quá lớn, trong nhà già trẻ bắt đầu từ lúc vào đông liền chưa từng được ăn đồ ăn mặn, thực sự là thèm đến lợi hại a.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý nhị nương cũng đồng ý, dù sao đưa nhiều lương thực hơn chút, Hùng Tráng Sơn sẽ không đến mức không nói lý đánh giết tới cửa.
_______
Chu choa mạ ơi.....!Nó dài thấy mợ luôn.
3660 từ.Tại sao tui lại kết bộ này chứ.
14:23"
8/5/21.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...