Có đồng đội và em trai ương ngạnh như vậy, chỉ sợ Kỳ Tà này cũng không phải người tốt gì!
Ý của cô rõ ràng, con tang thi này do cô cực khổ gϊếŧ được, dựa vào cái gì phải đưa cho người khác.
Người của tiểu đội Vân Đình không nói đạo lý, nếu muốn cướp đoạt, cô hấp thu tinh hạch kia xong cũng có thể thăng lên cấp ba.
Đến lúc cấp ba đấu với cấp ba, chính mình còn có kỹ năng đoạt lấy, còn chưa biết ai sẽ thắng đâu!
Duy nhất có chút giải quyết, chính là Cố Văn Anh.
Hy vọng bà thông minh nghe được tin tức nhanh trốn xa chút, không nên bị mình làm liên luỵ đến.
Nghĩ như vậy Nguyên Ấu Sam cười lạnh một tiếng: “Tôi dựa vào bản lĩnh lấy tinh hạch, không đổi, anh có thể tự mình đi gϊếŧ.
”
Lời nói này vừa ra xem như đàm phán thất bại, cô không nhìn gương mặt đen như đít nồi của Lỗ Thành Dương, trực tiếp quăng gậy trong tay lên.
Chuyện cười, nếu Kỳ Tà ở đây cô phải suy tính một chút, nhưng Lỗ Thành Dương này bất quá chỉ là dị năng cấp hai.
Có thể khó chơi đến mức nào chứ, cô còn vừa giải quyết một con tang thi biến dị cấp hai, chẳng lẽ còn sợ hắn?
Đội Tiền Phong xem kịch bên cạnh cười hì hì, nói: “Ai ôi, đá phải tấm ván sắt rồi Lỗ Thành Dương ơi, còn tưởng người ta sợ anh chắc?”
Không khí chợt ngưng lại, xa xa lại một trận tiếng còi xe, ngừng ở bên ngoài.
Tiểu đội Tiền Phong biến sắc, bỗng nhiên hạ giọng nói với Nguyên Ấu Sam: “Cô cẩn thận một chút, đội trưởng Vân Đình đến rồi!”
Nguyên Ấu Sam có chút kinh ngạc, không nghĩ đối phương sẽ nhắc nhở mình, nhưng cô ghi tạc ý tốt này vào trong lòng, đồng thời giương mắt lại nhìn.
Chỉ thấy một thanh niên bước từ ghế phó lái xuống trước, đeo một gọng kính viền vàng, đôi mắt hồ ly cùng nụ cười, “Có chuyện gì xảy ra vậy, tất cả mọi người vây quanh chỗ này xem náo nhiệt gì vậy?”
Hắn liếc mắt nhìn đồng đội của mình, cuối cùng khoác vai thiếu nữ nói: “Tiểu La, cô nói một chút, tại sao mọi người lại ở đây đi.
”
“Ôi, tang thi biến dị đã bị diệt rồi sao, quá tốt cho chúng ta rồi.
”
Nguyên Ấu Sam mím môi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ cái tên khẩu phật tâm xà này là Kỳ Tà trong lời đồn?
Một tiếng đóng cửa xe vang lên, cô lại giương mắt nhìn qua.
Chỉ thấy có thêm một thanh niên đi ra từ ghế lái, nửa người dưới mặc quần rằn ri cùng ủng chiến đấu, nửa người trên mặc áo cộc, vai rộng eo thon vóc dáng cao ngất, nhìn phải trên 1m85.
Tóc hắn cắt rất ngắn, gương mặt hoàn toàn lộ ra, mặt như tượng tạc, mày rậm mũi thẳng, trong tay cầm một cây súng ngắn.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Nguyên Ấu Sam rung lên hồi chuông báo động.
Trong nháy mắt đó, cô nghĩ đến lúc còn ở thế giới của mình khi làm nhiệm vụ đã gặp phải một con hổ biến dị cấp tám, lần đó khiến cô suýt bỏ mạng không thể quay về.
Mà người thanh niên trước mặt này cũng cho cô cảm giác gặp phải con hổ biến dị ngày đó.
Người này, rất nguy hiểm.
Nhìn thấy hắn, Nguyên Ấu Sam lập tức xác định đây là đội trưởng Vân Đình, cấp ba năng giả Kỳ Tà.
Cô có thể cảm giác được ánh mắt của hắn dừng trên người mình một lúc, khiến trong lòng cô càng thêm nặng nề.
Kỳ Tà này tại sao lại nhìn chằm chằm cô?
Chẳng sẽ hắn đã sinh ra sát tâm với cô?!
Đầu ngón tay Nguyên Ấu Sam khẽ động, trong tay áo có thêm một thanh chuỳ thủ, đồng thời đem viên tinh hạch kia nắm trong tay.
Chỉ cần người này dám động thủ cướp đoạt, cô ngay lập tức hấp thu, cho dù phải đồng quy vu tận cũng không để cho bọn họ chiếm lời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...