Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
————
Nhận được tiền tiêu vặt, đầu tiên Nguyễn Miêu trả hết các khoản nợ nguyên chủ đã vay, sau đó xoá kết bạn với bọn họ, cậu không thích cảm giác chìm ngập trong nợ nần.
Sau khi hoàn tất mọi thứ, Nguyễn Miêu xin trường cấp thẻ cơm mới, vấn đề ăn uống đã được giải quyết giờ thì không cần phải lo bụng đói nữa. Thừa 3000 tệ, Nguyễn Miêu đi một chuyến đến hiệu sách, mua đầy đủ một bộ giáo trình học tập. Dù sao cũng không phải tiền của cậu, khi thanh toán Nguyễn Miêu luôn có loại cảm giác chột dạ, giống như là đang trộm đồ của người khác.
Chờ sau này cậu tìm được việc làm, dành dụm dư dả sẽ trả lại cho Hạ Thương Dã.
Nguyễn Miêu lật qua lật lại thẻ cơm trong tay ngắm nhìn vài lần, vui vẻ khép sách vở lại đi đến nhà ăn, Tịch Ấu đuổi theo thân thiện ôm vai cậu: “Đi chung nha?”
Tịch Ấu chỉ cao 1m7 thấp hơn Nguyễn Miêu vài cm, bị Tịch Ấu khoác vai khiến Nguyễn Miêu rất không quen, cậu cầm bàn tay của Tịch Ấu rồi gạt ra: “Cậu đi đứng đàng hoàng chút đi.”
“Sao đâu.” Tịch Ấu bĩu môi không vui, “Xưa giờ chúng ta đều như vậy, chạm chút xíu thì có làm sao?”
Nguyễn Miêu dừng bước, đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu, cậu không phải tuýp người thích vòng vo, quyết định nói ra suy nghĩ hai ngày nay của mình: “Tịch Ấu, cậu không cần phải như vậy đâu.”
Tịch Ấu sửng sốt.
Nguyễn Miêu giơ tay gãi gãi mặt, cố gắng sắp xếp câu chữ: “Tớ cảm giác được cậu không thích tớ, trước kia là tớ không tốt ngay cả tớ cũng rất ghét bản thân mình. Cậu cứ coi như tớ không tồn tại giống những bạn khác là được, thật sự không cần phải cố tỏ vẻ thân thiết làm gì, trông kì cục lắm.”
Ý cười trên mặt của Tịch Ấu dần dần thu liễm, khuôn mặt shota luôn tủm tỉm môi cười thoáng chốc biến thành không cảm xúc: “Không ngờ ông lại thẳng thắng đến thế đấy.”
“Tôi còn tưởng ông sẽ ngó lơ tiếp tục giả vờ như xưa cơ.” Tịch Ấu hừ nhẹ một tiếng, “Không thú vị gì hết.”
Nói xong cậu ta dứt khoát lướt qua Nguyễn Miêu, nào còn bộ dạng nhiệt tình như ban đầu. Nguyễn Miêu nhìn bóng lưng của Tịch Ấu, càng ngày càng cảm thấy Tịch Ấu lạ lùng, cậu chỉ thẳn thắn nói ra cảm nhận của mình mà thôi, sao lại trưng vẻ mặt như cô phụ thế không biết.
<<*cô phụ: người phụ nữ cô đơn ( thường do xa cách chồng)>>
Không hiểu nổi rốt cuộc trong đầu của người này đang nghĩ cái gì nữa.
Thật ra duy trì tình bạn plastic với Tịch Ấu giống như hai ngày trước cũng không phải không thể nhưng nếu làm thế sẽ trái ngược tính cách thật của cậu, Nguyễn Miêu không thích như vậy, thay vì tiếp tục diễn khiến tâm trí kiệt quệ thì cậu thà nói thẳng, một thân một mình cũng không tồi.
*
Nhà ăn của Nhị Trung vô cùng xa hoa, Nguyễn Miêu trong lòng nghẹn họng nhìn trân trối, bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh lấy khay đồ ăn, múc một phần thịt bò om khoai tây xong cậu tùy tiện tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.
Muốn biết trước kia Nguyễn Miêu có bao nhiêu người không thích sao, dễ thôi cứ nhìn một vòng xung quanh sẽ có đáp án ngay. Từ lúc cậu ngồi xuống bàn này, không có một người lại đây, mặc kệ bàn khác đã chật nít bọn họ cũng chưa từng nguyện ý ngồi cạnh cậu.
Vừa hay Nguyễn Miêu là một người thích yên tĩnh, món bò ăn ngon hơn dự đoán, còn ngon hơn nhà ăn trường học ở thế giới của cậu nhiều lắm, tuy giá hơi chát nhưng mùi vị tuyệt miễn chê, đặc biệt lát thịt bò vừa ngậm vào miệng là tan ra ngay.
Từ khi mắc bệnh Nguyễn Miêu vẫn luôn ăn những món thanh đạm, hiện tại xuyên vào một cơ thể khoẻ mạnh, cậu giống như một con hổ già còn sung sức, vài phút đã giải quyết xong bữa trưa.
Cậu cúi đầu sờ sờ bụng cảm thấy mình vẫn ăn chưa no, hơn nữa từ trước đến nay cậu không bạc đãi bản thân ở phương diện ăn uống, vì thế Nguyễn Miêu không chút do dự đứng dậy mua thêm một phần.
Có thể là do hai ngày nay đói đến xỉu lên xỉu xuống nên Nguyễn Miêu không chỉ mua mỗi món thịt bò om khoai tây, mà cậu còn mua cả đồ ăn vặt, chân gà cay, cổ vịt, cánh vịt đều mua hết, công khai một mình ăn suất cơm cho ba người trước mặt bàn dân thiên hạ.
Nguyễn Miêu không để bụng ánh mắt kinh ngạc của người khác, vẫn tự nhiên thong thả mà ăn, sau đó cậu cầm khay thả vào bồn rửa, thỏa mãn rời khỏi nhà ăn.
*
Bởi vì nhất thời to con mắt ăn quá nhiều khiến bụng hơi trướng, cậu dứt khoát tận dụng 10p nghỉ trưa còn lại đi tản bộ trong trường để tiêu cơm. Đây là bữa cơm no nê nhất từ lúc cậu xuyên qua, mỗi chuyện nhỏ này thôi cũng đủ làm cho cậu vui cả ngày.
Lần đầu tiên Nguyễn Miêu dạo quanh trường, vì không có kế hoạch rõ ràng nên cậu không cẩn thận đã lạc tới khu vực gần phòng học nhạc. Cậu đứng dưới lầu loay hoay trong chốc lát, bỗng nhiên nghe thấy từ phòng nào đó ở tầng 1 truyền đến giai điệu dương cầm dễ nghe, Nguyễn Miêu không có tế bào nghệ thuật nhưng vẫn nhịn không được dừng bước chân, cậu đứng dưới lầu nghiêng tai lắng nghe.
Không biết khúc nhạc tên gì, mỗi nốt đều chứa đựng nổi sầu bi giống như tâm trạng của người đàn đang không vui. Nguyễn Miêu tiến về phía trước hai bước, xuyên thấu qua cửa sổ lập thể sáng ngời, cậu nhìn thấy một thiếu niên ngồi ngay ngắn trước cây đàn dương cầm màu trắng, tuy chỉ có thể nhìn được sườn mặt nhưng cậu vẫn nhận ra đối phương là Giản Phồn Úc, hèn chi lại đàn tốt đến vậy.
Trong nguyên tác hắn được thiết lập là một thiếu niên thiên tài chơi dương cầm, thời điểm hắn mười mấy tuổi đã dựa vào thiên phú của bản thân đạt được giải thưởng quốc tế.
Nguyễn Miêu đứng bên ngoài nhìn chăm chú hồi lâu, cậu không định đi vào quấy rầy người ta vì thân phận của hai người vốn rất xấu hổ rồi, mà có lẽ người ta cũng sẽ không thoải mái khi thấy cậu đâu.
Đột nhiên, tiếng đàn loạn hết cả lên, cho dù là dân không chuyên như Nguyễn Miêu cũng có thể nghe ra tiếng đàn đang phản ánh cảm xúc hỗn loạn bên trong Giản Phồn Úc, cần đàn liên tục chuyển động đẩy búa kịch liệt va chạm dây đàn tạo ra âm thanh bén nhọn ồn ào, giai điệu không còn du dưỡng có hồn như vừa rồi nữa.
Nguyễn Miêu đang chuẩn bị nhấc chân rời đi, lại nhìn thấy Giản Phồn Úc vốn dĩ yên tĩnh ngồi trên ghế đột nhiên nổi giận hung hăng dùng đôi tay ấn chặt phím đàn, âm thanh chói tai khiến Nguyễn Miêu nhịn không được lùi về sau vài bước.
Đúng lúc này, Giản Phồn Úc giống như phát giác được sự tồn tại của cậu, chậm rãi quay đầu nhìn qua. Hai mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt tối tâm không biểu cảm, mặc dù cách một tầng cửa kính nhưng vẫn làm sau lưng Nguyễn Miêu phát lạnh, bị dọa đứng ngay người tại chỗ.
Giản Phồn Úc từ trên ghế đứng lên từng bước một đi đến trước cửa sổ, hắn hơi hơi cúi đầu nhìn Nguyễn Miêu, trong mắt chất chứa sát ý, Nguyễn Miêu tin rằng nếu không có tấm kính cửa sổ sát đất chống đỡ, hắn sẽ lập tức bóp chết cậu.
Nhận ra được điều này cậu sợ hãi không thôi, Nguyễn Miêu không dám nấn ná lại nữa, xoay người liều mạng chạy như điên, sợ Giản Phồn Úc thật sự sẽ dí theo đòi giết mình.
Nguyễn Miêu không biết mình đã chạy bao lâu nhưng vì ăn quá no nên cậu không thể chạy quá xa, chờ đến khi lần nữa đứng dưới ánh mặt trời, Nguyễn Miêu nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng phía sau, trong phòng học cách đó không xa, Giản Phồn Úc vẫn đứng trước cửa sổ, vẻ mặt không rõ biểu cảm.
Nhưng không biết sao Nguyễn Miêu lại cảm thấy hắn... hình như đang khóc.
Nguyễn Miêu không hiểu nổi lí do Giản Phồn Úc đột nhiên nổi điên, lúc cậu đọc truyện rõ ràng hắn là một vị vương tử ôn nhu ưu tú nhã nhặn, mãi mãi cũng không bao giờ tức giận, nhưng cớ sao mấy lần chạm mặt nhau gần đây, thái độ của Giản Phồn Úc lại tương phản lớn như vậy?
Cho dù là vì Nhan Dương đi nữa nhưng theo nguyên tác mối quan hệ của bọn họ hiện tại vẫn chưa trở nên tồi tệ khó cứu vãn, vả lại cậu cũng đã biết ý biết tứ tránh xa Nhan Dương, Giản Phồn Úc không nên đau khổ như thế mới đúng.
Nguyễn Miêu không dám nhìn nhiều, mặc dù trong lòng đầy rẫy nghi hoặc nhưng cậu không có can đảm xoay người chạy tới hỏi, cái liếc mắt bùng nổ cảm xúc kia của Giản Phồn Úc đủ đáng sợ lắm rồi, phải hận một người tới mức nào mới có thể toát ra loại sát ý mãnh liệt này cơ chứ.
*
Nguyễn Miêu về tới lớp học, phần lớn các học sinh đều ngồi trong lớp, bọn họ nói cười với nhau vô hình cô lập cậu thành hai thế giới riêng biệt. Nguyễn Miêu lại không quan tâm, cậu nằm dài trên bàn yên lặng nhìn khoảng không. Có lẽ do câu nói lúc giữa trưa, Tịch Ấu không còn cười giả tạo với cậu nữa, trái lại cậu ta lạnh nhạt chẳng thèm nhìn Nguyễn Miêu lấy một cái.
Hiện tại, rốt cuộc cậu cũng bị cô lập đúng nghĩa.
Nguyễn Miêu nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thoải mái do ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cậu ngắt toàn bộ mạch suy nghĩ chậm rãi đắm chìm trong giấc mơ.
Có lẽ là vì cả ngày hôm nay cậu cố ý tránh Nhan Dương nên Nhan Dương cũng không tới lớp tìm cậu. Dù sao người ta cũng là cậu cả của gia đình danh giá giàu có, mối quan hệ giữa nguyên chủ và gã vốn dĩ do nguyên chủ cố ý vẽ nên, nếu cậu đã muốn chặt đứt tất cả, Nhan Dương cũng chẳng cần phải lì lợm la liếm làm gì.
Hiện tại Nguyễn Miêu rất bận, cậu đang tận lực bắt kịp các chương trình học, đây đã là lần thứ mười mấy trong ngày cậu ôm sách vở chạy đến văn phòng, khi mọi người đang nghỉ giải lao nói chuyện phiếm, chỉ có mình cậu yền tĩnh ngồi trên ghế, tay chuyển động không ngừng giống như bài tập viết mãi không hết.
Trên bàn chất đầy các loại đề ôn tập, nhìn từ bục giảng sẽ chỉ thấy được bóng dáng nho nhỏ bị chôn vùi sau chồng sách vở.
Đối với sự thay đổi của cậu, các bạn học trong lớp đều ôm thái độ xem trò vui, dưới gốc nhìn của bọn họ Nguyễn Miêu đã bị Nhan Dương vứt bỏ, hơn nữa cậu còn bị đám con nhà giàu mới nổi cạch mặt, có lẽ hiện tại cậu đang cảm thấy khủng hoảng vì không ai chóng lưng cho, nên mới quay xe giả vờ tỏ vẻ hiếu học.
Chỉ có Tịch Ấu là không thấy như vậy, có một lần cậu ta vô tình liếc nhìn sách ôn tập của Nguyễn Miêu, phát hiện bên trong toàn là đề toán cấp 2. Nếu Nguyễn Miêu chỉ muốn làm màu cho người khác xem, cậu không cần thiết phải bắt đầu bổ sung kiến thức từ cấp 2 làm gì cả, cậu thật sự rất nghiêm túc quay đầu về bờ.
Trong lòng Tịch Ấu ngổn ngang cảm xúc ngắm nhìn Nguyễn Miêu phấn đấu quên thân giống như một chú cá voi bị cả đàn cô lập liều mạng xoay mình bơi đi tìm hạnh phúc mới.
Sớm biết có ngày hôm nay hồi xưa hà tất phải tàn nhẫn đến vậy, bắt đầu từ ngày chuyển trường tới, mỗi bước Nguyễn Miêu đi đều hướng đến vũng lầy hôi thối, mọi thứ biến thành cục diện như hiện tại trách ai được đây?
Tịch Ấu dời tầm mắt, dù sao cũng không liên quan đến cậu ta, hơn nữa do tự Nguyễn Miêu ngu ngốc đẩy cậu ta ra xa.
Vốn dĩ Tịch Ấu còn muốn ngầm che chở cậu thêm vài lần, giờ thì cậu ta mặc kệ, có lẽ rất nhiều người không ưa phiên bản trà xanh của cậu đang ngo ngoe rục rịch âm thầm bầy trò gài cậu lắm đây.
Tịch Ấu thương hại nhìn thoáng qua thiếu niên ngây ngô chưa biết gì, không tim không phổi thở dài.
Bởi mới nói, con người không nên tìm đường chết. Đã chọn sống độc ác thì nên tàn ác mãi mãi, không thì đừng nên lộ rõ tham vọng ngay từ đầu, bởi vì nếu nửa đường hối hận đột xuất muốn quay đầu sẽ bị cả thế giới vứt bỏ.
Mà giờ phút này Nguyễn Miêu vẫn hồn nhiên ngồi miệt mài vùi đầu học hóa.
——————
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...