Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng


Edit: Nguyệt Trường Ly
Bị cuộc điện thoại này của Đường Mẫn cắt ngang, bầu không khí bị huỷ sạch, hai người mặc lại quần áo, xuống nhà ăn ăn cơm xong là lái xe về nhà luôn.
Ngâm suối nước nóng ngâm thành sự cô đơn, Chu Khuyết Đình như là vừa mới đánh một tiếng trống làm hăng hái tinh thần lên thì lại chịu suy sụp, một đoạn thời gian sau rất là yên tĩnh, hơn một tháng đều đâm đầu vào hoàn thành luận văn, sống chung với Trình Dương cũng tôn trọng nhau như khách vậy, tiếp xúc thân mật chỉ giới hạn trong ôm và hôn môi, thậm chí ngay cả hôn môi cũng chỉ như là chuồn chuồn lướt nước, thanh tâm quả dục đến nỗi cứ như là lại trở về làm Liễu Hạ Huệ như xưa.
Thật ra cũng không phải anh thật sự đã tâm tàn ý lạnh, chỉ là, sau khi ngẫm nghĩ kỹ lại tình cảnh ngày hôm đó, nhớ lại rõ ràng có rất nhiều lần Trình Dương đều phản đối muốn kêu ngừng, nhưng bản thân anh lại hoàn toàn bị dục vọng chi phối, hận không thể nuốt Trình Dương vào trong bụng, căn bản là không hề chăm sóc đến tâm tình của Trình Dương.
Nói vậy, anh chắc chắn đã làm cho Trình Dương sợ hãi rồi.
Chu Khuyết Đình nghiêm túc phán xét lại bản thân, trước khi anh có thể tăng khả năng tự khống chế lên thêm một mức, anh sẽ không làm lại chuyện này với Trình Dương nữa.
Ít nhất, không thể khiến cho loại chuyện vốn nên để cả hai đều cảm thấy vui vẻ hạnh phúc này biến thành bóng ma tâm lý của Trình Dương.
Nghĩ vậy, Chu Khuyết Đình càng thêm khắc chế, cũng tiêu hao tinh lực dư thừa của bản thân lên việc viết luận văn.
Lại không biết rằng, trong khoảng thời gian này, Trình Dương đang điên cuồng bổ sung lại tri thức về cái phương diện kia.
—— vị thiên tài trong vấn đề tình yêu, đồng tính luyến ái lâu năm này, đã từng thật sự từng là một kẻ lãnh cảm, không có hứng thú với tình dục, đừng nói là đi tìm hiểu tri thức về phương diện kia, ngay cả chính khí quan của bản thân mình cậu ấy cũng sẽ có cảm giác hơi hơi chán ghét.
Đây mới là nguyên nhân gốc khiến cho cậu ấy biểu hiện một cách bị động trong chuyện lần trước như vậy.

Nói thật, một đứa trẻ lớn lên trong một cô nhi viện có hoàn cảnh ác liệt như vậy, không trưởng thành thành cái loại trẻ trâu oán trời trách đất, hoặc là thù hận xã hội, hoặc là dứt khoát chán ghét nhân loại, cũng đã rất là không tệ rồi.
Tựa như một cây non cứ luôn phải trải qua gió táp mưa sa, đến khi lớn lên, cái gốc cái rễ không bị nghiêng lệch, nhưng có chút cạnh nhánh khác với người khác một chút, thì có ai lại có thể chỉ vì vậy mà buông lời trách móc nặng nề một chút khuyết điểm nho nhỏ như vậy cơ chứ?

Cho dù cả đời Trình Dương đều không bước ra được nỗi băn khoăn này, không tiếp thu được chỗ thân thể xấu xí của cơ thể, hì Chu Khuyết Đình cũng sẽ không ép buộc cậu.
Nhưng Trình Dương có lòng kiên trì của chính mình, nếu đã yêu đương, thì sẽ phải "trưởng thành cùng nhau.
Cậu học tập vô cùng nghiêm túc, một lần nữa dự trữ tri thức thích hợp xong, là mua không ít đạo cụ bắt đầu thực tiễn ngay.
Chu Khuyết Đình cũng không biết Trình Dương tích cực "Chuẩn bị chiến tranh" như vậy, bỏ ra phần lớn thời gian để làm luận văn, nhưng cứ rảnh ra một cái là lập tức lên mạng search "Phải làm sao để lần đầu tiên làm xong không lưu lại bóng ma tâm lý cho một nửa kia".
Thật ra, trong khoảng thời gian này, anh không ít nghĩ đi nghĩ lại, trước đó là do anh quá nôn nóng, mới vừa yêu đương được một tháng đã muốn làm, đương nhiên sẽ dọa đến Trình Dương.
Nhưng search search cả buổi cũng không được đến ý kiến hữu nào, đơn giản cũng chỉ là nhẹ nhàng dịu dàng chút, làm chuẩn bị kỹ càng chút vân vân, nghĩ nghĩ, anh dứt khoát tìm một diễn đàn, đăng bài xin giúp đỡ.

#Tiến độ yêu đương quá nhanh làm cho bà xã sợ hãi thì phải làm sao#
Cư dân mạng phản hồi lại khá là thống nhất, cơ bản đều là cười nhạo.
— được một tháng đã muốn vỗ tay, phải chăng được một năm đã muốn đăng ký kết hôn sao?
— quá nhanh quá nhanh, người trưởng thành yêu đương sao có thể lên giường được chứ, cần thiết phải giống như học sinh cấp ba ấy, vừa cầm tay đã đỏ bừng mặt mới được.
— ông xác định là bà xa ông cảm thấy tiến độ quá nhanh mà không phải là ghét bỏ ông 'quá nhanh'?
Chu Khuyết Đình: "......"
Thôi, cư dân mạng không đáng tin cậy, anh vẫn nên đi xin cố vấn từ người trong nhà thì hưn.

Gọi điện thoại hỏi mẹ Đường, nếu như cha Đường chọc bà, khiến cho trong lòng bà thấy không thoải mái, thì thường sẽ đền bù như thế nào?
Mẹ Đường: "Cậu chọc tức Tiểu Trình?"
"Không phải." Chu Khuyết Đình hơi khựng lại, "Sao chị biết là Trình Dương?"
Mẹ Đường: "Còn có thể có ai nữa? Mẫn Mẫn cả ngày cứ lẩm nhà lẩm nhẩm mợ út suốt, đến bao giờ thì dẫn về nhà ra mắt gia đình đây?"
"......"
"Cho dù là không thể đăng ký kết hôn được, thì thế nào cũng phải nấu bữa cơm, làm nghi thức, tam kim để chị chuẩn bị, lễ hỏi thì sao, có cần hay không? Hay là của hồi môn......?"
"......"
Chu Khuyết Đình cúp điện thoại, nghĩ thầm, vẫn phải dựa vào chính mình thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định dạy lại cho Trình Dương một khóa học về kiến thức sinh lý, giảng giảng một chút về chuyện làm t*nh nho nhỏ này, dùng phương pháp khoa học để xoá đi nỗi sợ vô danh kia của Trình Dương.
Lại là một ngày cuối tuần trời trong thoáng đãng, Chu Khuyết Đình vội vàng kịp thời gửi luận văn trước giờ tan tầm hôm thứ sáu, đặc biệt rút ra lượng thời gian sung túc cho hoạt động kế tiếp.
Trình Dương với anh không hổ là anh hùng cùng chung ý tưởng, cũng đã sớm dành ra thời gian rảnh vào cuối tuần, chuẩn bị "trưởng thành" cùng với anh.
Nhưng khác với ý định mưu tính từ từ, thương nghị lâu dài của anh, người có tính tình nôn nóng như Trình Dương muốn một phát trúng đích luôn.
Chu Khuyết Đình nhìn những sản phẩm silicon màu sắc rực rỡ trước mặt, nhất thời thất thần.
Trong đó có đạo cụ A dữ tợn tràn đầy gai ngược, đạo cụ B dữ tợn thô như cánh tay em bé, đạo cụ C trợ hứng bóng loáng có thể phát nhiệt......

Trình Dương cầm đạo cụ A lên: "Chúng ta bắt đầu đi."
"Từ từ." Giọng nói của Chu Khuyết Đình thế nhưng có chút phát run, "Đây là......!Phải dùng cho chỗ nào??"
Có lẽ cậu ấy có chút hiểu lầm về vị trí của hai người họ?
Trình Dương buồn bực: "Đương nhiên là cho chính em dùng." Tay cầm lấy cái đạo cụ có hình dáng phải nói là khủng bố kia, cậu có chút không hiểu lắc lắc đầu, như là nghĩ đến chuyện gì, cảnh giác quay đầu lại nhìn Chu Khuyết Đình, "Chẳng lẽ là anh......" Trên mặt cậu đầy vẻ phức tạp, giơ tay lên tạo thủ thế OK.
Chu Khuyết Đình nhìn ngón cái và ngón trỏ cong lại chạm vào nhau thành chữ O, im lặng một chút, lắc lắc đầu.
Trình Dương thở phào nhẹ nhõm: "Vậy không có vấn đề gì." Nói xong là định cầm lấy thuốc để bên cạnh đạo cụ C bôi lên đạo cụ A ngay.
Chu Khuyết Đình vội vàng giật lấy.
Trình Dương hiểu rõ: "Cởi quần áo trước?" Nói, lại muốn cởi quần ra.

Chu Khuyết Đình: "......"
Không nghĩ tới, tốc độ tay do độc thân nhiều năm thế nhưng lại được dùng để ngăn cản loại chuyện này, Chu Khuyết Đình vừa cất đạo cụ đi, vừa nhanh chóng đè lại cái tay đang gấp gáp cởi quần của Trình Dương.
Trình Dương rụt rụt, không rút tay ra được: "?"
Chu Khuyết Đình quả thực không dám nhìn lại những cái đạo cụ đó, càng không thể tưởng tượng cảnh sử dụng chúng lên người của Trình Dương.

Anh lật tay ném đám đạo cụ đó ra rất xa, nhỏ giọng nói: "Là do anh tạo áp lực quá lớn cho em sao? Vô cùng xin lỗi."
Trình Dương "A" một tiếng: "Đâu có đâu."
"Vậy vì sao phải dùng......!Cái này......"

"Cái này quá thô?"
Trình Dương nhìn phần người dưới của Chu Khuyết Đình, hồi ức một chút: "Xác thật, đúng là thô hơn anh một chút."
Chu Khuyết Đình: "......"
"Em cố ý chọn đó." Trình Dương giải thích nói, "Cái này cũng giống như chuyện làm bài tập hàng ngày vậy, bình thường làm bài khó hơn một chút, đến lúc đi thi sẽ không sợ không làm được."
Chu Khuyết Đình nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Hẳn là không thể so sánh kiểu này được."
Trình Dương: "Tại sao lại không?" Tuy rằng em không được tiếp thu nền giáo dục bắt buộc chính quy, nhưng khi thành niên vẫn biết được không ít kỹ xảo đi thi, tự nhận là kiến thức lý luận còn khá là vững chắc.
Chu Khuyết Đình do dự một lúc, mới nói: "Bởi vì thi cử sẽ không gây nghiện."
Trình Dương: "Cái gì cơ?"
Chu Khuyết Đình: "Dùng thô quen rồi, mảnh sẽ không đủ dùng."
"Há." Đồng tư của Trình Dương chấn động, lớn tiếng nói, "Anh vậy mà lại nói ra câu chữ thô bỉ như vậy."
Cho dù phu xướng phu tùy như Chu Khuyết Đình, giờ phút này cũng nhịn không được nói lại: "Không phải là em nói về chuyện kích cỡ trước sao?" Càng không nói đến chuyện anh vừa về đến nhà đã dọn một đống đạo cụ dữ tợn khủng bố có hình thù kỳ quái kia, mới vừa nói được mấy câu đã muốn cởi quần.

Cái này nhưng không chỉ là trình độ thô bỉ trong câu chữ nữa, mà rõ ràng là làm hành động thô bỉ một cách đúng lý hợp tình rồi đó.
Trình Dương nhất thời câm nín, song lập tức cực kỳ tiêu chuẩn kép độp lại: "Em có thể nói, nhưng anh thì không được, có ý kiến sao?"
Chu Khuyết Đình: "Không có.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui