Chờ Chu Khuyết Đình xác định tình hình đã an toàn, Trình Dương cũng đăng video talk show mới xong, hai người đều cảm thấy thời gian gần đây khá là vất vả, rất đáng giá để nghỉ ngơi mấy ngày, thả lỏng một chút.
Học kỳ I, Chu Khuyết Đình xin nghỉ không ít buổi, học kỳ này không thể xin nghỉ tiếp được, cũng chỉ có thể đợi đến cuối tuần đi ra ngoài chơi một chút.
Trình Dương vừa định mua vé đi tham quan vườn bách thú hoang dại xong thì Chu Khuyết Đình đã dọn cả một thùng TT về nhà.
Trình Dương: "......"
Chu Khuyết Đình giải thích: "Trúng thưởng trên Weibo."
"À......"
"Cho nên chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi." Tiếng của Chu Khuyết Đình có chút trầm, thần sắc cũng rất là nghiêm trang túc mục.
Nhưng như thế cũng không thể che giấu được lòng muông dạ thú của ảnh.
Trình Dương chỉ chỉ cái thùng: "Mang theo cả thùng phần thưởng này đi?"
Chu Khuyết Đình ho nhẹ một tiếng: "Nhiều như vậy, nên nhanh nhanh dùng cho hết."
Trình Dương: "......"
Nói thật, nụ hôn như hùm như sói tối hôm đó, đã lưu lại cho cậu một bóng ma tâm lý không hề nhỏ.
Không thấy trong khoảng thời gian này cậu cũng chưa dám trêu chọc Chu Khuyết Đình sao?
Nhìn ánh mắt nỗ lực kiềm chế của Chu Khuyết Đình, Trình Dương cảm thấy, hình như cậu đã mở ra một cái công tắc đáng gờm nào đó.
Cái tên này không phải là Huệ trong Liễu Hạ Huệ hay sao? Sao hiện giờ lại như thế này chứ.
Vượt ra ngoài dự đoán, đối với chuyện ngâm suối nước nóng này, Trình Dương lại biểu hiện thái độ khá là kháng cự.
Chu Khuyết Đình suy nghĩ rất lâu, mới hỏi cậu, nói: "Em sợ anh làm gì em......"
"Không phải." Trình Dương đáp lời một cách nhanh chóng, "Mọi người đều là người trưởng thành rồi, không có gì mà sợ hay không."
"Ha......" Chu Khuyết Đình im lặng một lát, lại hỏi lại một lần, "Tóm lại, đi suối nước nóng không? Anh sẽ không làm gì đâu."
Trình Dương cười cười, như là cảm thấy câu nói cuối cùng của Chu Khuyết Đình là vẽ rắn thêm chân, vô cùng buồn cười: "Đi thì đi, ai không đi người đấy là con rùa."
"......"
Trạng thái táo bạo dị thường của Trình Dương khiến Chu Khuyết Đình như đã ngộ ra điều gì, nhưng lại không dám nói rõ ra.
Dù sao thì anh không muốn bị bạo lực gia đình.
Cứ như vậy, hai người quyết định cuối tuần sẽ đi tắm suối nước nóng, còn về việc có mang theo TT đi hay là không, hai người đều ăn ý bỏ qua không nhắc đến nữa
Tận đến lúc trước khi xuất phát, Trình Dương thấy Chu Khuyết Đình vẫn không tỏ vẻ gì, mới tìm một cái cớ ra ngoài, đi siêu thị mua một hộp loại siêu mỏng.
Chu Khuyết Đình thấy Trình Dương ra ngoài, mới nhanh chóng chọn một hai hộp từ trong cái thùng rút thăm trúng thưởng được kia, lén lút nhét vào trong túi áo lông vũ.
Lấy một hộp dạng xoắn ốc tước, sau lại lấy thêm một hộp dạng hạt.
Lại nhìn thấy một loại có thể tạo nhiệt, tức khắc băn khoăn không biết nên lấy hay bỏ.
Lựa lựa chọn chọn một lúc lâu, cuối cùng lấy tất.
Trình Dương nhét một hộp loại siêu mỏng trong túi, về nhà phát hiện ra quần áo của Chu Khuyết Đình trông hơi phình phình.
"Gần đây ăn hơi nhiều thì phải, người đều mập lên trông thấy."
Lại chả, mập thêm mấy hộp TT lận.
Chu Khuyết Đình nói: "Là mập vì hạnh phúc."
Trình Dương giơ tay nhéo nhéo thịt trên mặt mình, đáp: "Em cũng mập."
Chu Khuyết Đình khựng lại, tiến lên một bước, vòng Trình Dương vào trong lòng, ôm thật chặt, thở một hơi dài không tiếng động: Sao bạn trai anh lại có thể đáng yêu như vậy chứ.
Thật sự, không thể lại kiềm nén được nữa.
Trình Dương hoang mang vỗ vỗ lưng của Chu Khuyết Đình, nghĩ thầm mình lại chọc trúng dây thần kinh mẫn cảm nào của cái người này sao?
Sao mà gân xanh trên cổ đều nhô hết cả lên rồi.
Không phải lại khóc đó chứ.
Nghĩ đến đứa nhóc bị nhốt ở trong rương, một câu cũng không nói ra được kia, trong lòng Trình Dương bỗng mềm nhũn.
Khi còn nhỏ thì tự bế, lớn lên lại mít ướt, không có em thì anh phải làm sao bây giờ nha.
Hai người ôm nhau một lát, trong lòng đều tràn ngập tình yêu thương nồng thắm dành cho đối phương.
Dopamine lặng yên tiết ra, khiến cho các đầu dây thần kinh cảm thấy vui thích vô hạn, tình yêu làm cho người ta thả lỏng cảnh giác.
Chờ Trình Dương lấy lại tinh thần, thì cậu đã ngâm mình trong bể tắm nước nóng, bị ấn trên vách bể tùy ý hôn môi mất rồi.
Không riêng gì môi, mỗi một chỗ trên cơ thể đều không được buông tha.
"Dừng lại......!Ưm......!Chu......" Căn bản không có biện pháp nói ra câu hoàn chỉnh, muốn giãy giụa, chạy thoát, nhưng tay chân đều bị ngâm đến nhũn ra, một chút sức lực cũng không có.
Trong mắt Trình Dương có thêm một lớp sương mù, đuôi mắt nhiễm màu hồng nhạt.
Thân thể kề sát có thể cảm nhận hình dạng của nhau.
Không được, Trình Dương nghĩ, quả nhiên vẫn là không được.
Sẽ chết mất.
Cậu cực kỳ tin tưởng điểm này, dùng hết toàn lực đập bay Chu Khuyết Đình, bốp một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Trước ngực ăn một cái tát, Chu Khuyết Đình lại không đau không ngứa, thật sâu nhìn Trình Dương một cái, cắm tay vào đầu tóc ướt dầm dề, cúi đầu tiếp tục hôn lên.
Động tác kế tiếp cũng càng cuồng loạn hơn.
Tiếng nước xôn xao không ngừng vang lên, Trình Dương cũng không thể khống chế phát ra mấy tiếng rên rỉ khe khẽ.
Móng tay cậu bấu chặt vào phần cơ bắp trên lưng của Chu Khuyết Đình, cảm giác đau đớn nhè nhẹ lại khiến cho người đàn ông này càng phấn khởi hơn.
Như là không thể chịu đựng lực cản của dòng nước được nữa, người đàn ông đơn giản là bế bổng Trình Dương lên, dọc theo bậc thang, rời đi bể tắm, dùng khăn tắm to rộng bọc lấy cả hai, sau đó một đường ôm cậu trở về phòng, khoanh chân ngồi xuống chiếu tatami, cứ thế ôm chặt cậu vào trong lòng, thân mật khăng khít hôn môi cậu.
Trình Dương chóng mặt nhức đầu, cả người vô lực, hoàn toàn không có cơ hội nói ra chất vấn nấn ná trong lòng.
......!Không phải đã nói......!Là sẽ không làm gì sao......
Không biết hôn môi bao lâu, Trình Dương cảm giác chính mình đều sắp thở không nổi nữa, Chu Khuyết Đình mới ngẩng đầu, khi môi hai người tách ra, còn lôi ra một sợi chỉ bạc thật dài.
Trình Dương trợn mắt há hốc mồm, nhưng rất nhanh đã không còn tinh lực để để ý cái chi tiết này nữa.
Chu Khuyết Đình đẩy cậu nằm ngã xuống tatami, kéo ngăn kéo của cái bàn lùn ở bên cạnh, từ bên trong lấy ra một thứ được đóng gói trông rất giống găng tay dùng một lần.
"Là ai đã đặt linh hồn của ai vào trong thân thể của ai
Ai đã biến thân thể của ai thành nhà tù giam cầm chính mình"
(*Womxnly (玫瑰少年) - Thái Y Lâm)
Tiếng ca của Thái Y Lâm vang lên, Chu Khuyết Đình vô ý thức khựng lại một cái, Trình Dương nắm lấy thời cơ này, từ dưới thân anh trốn ra ngoài.
"Điện thoại của em." Không để ý đến ánh mắt thâm trầm như có thực chất dừng ở phía sau lưng, Trình Dương từ trong túi lấy di động ra, nhìn thấy tên của Đường Mẫn, lần đầu tiên cảm thấy cậu ta thân thiết như vậy.
Cậu quấn chặt khăn tắm trên người, cuộn tròn lại ngồi xổm trong một góc.
Thiếu oxy trong thời gian dài làm cho cậu ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có.
Trình Dương nhận điện thoại.
Giọng nói tức giận của Đường Mẫn vang lên.
"Anh Dương, em nói với anh này, cái cô hai nhà họ Tưởng kia thật đúng hiệu là người nhà họ Tưởng, hoá ra cái tin xem mắt trước đó thật sự là do cô ta cố ý tản ra, cô ta thật đúng là muốn lợi dụng cậu út để làm cho em ghen.
Sau đó, không phải là em không thèm care sao, cô ta thế nhưng muốn bá đạo cưỡng ép em."
"M* n*, suýt chút nữa, lần đầu tiên trong đời em đã đánh phụ nữ rồi."
"Buồn cười nhất chính là, m* n*, cô cả của nhà bọn họ, sau khi nghe nói chuyện này, cô ta bắt đầu tự lấy mình là vợ chưa cưới chính thức của em, cứ như là em gái cô ta không thể gả cho em, là vị trí của cô ta đã ổn rồi vậy."
"A a a a tức chết em rồi, anh Dương, anh nhất định phải giúp em, em đã nói em thích đồng tính, nhưng bọn họ lại vẫn không buông tha em, em nên làm cái gì bây giờ a?"
Trình Dương nghe xong, buồn cười, ngược lại cũng nghiêm túc nghĩ nghĩ, vừa định chi chiêu cho cậu nhóc thì di động đã bị người lấy đi mất.
Chu Khuyết Đình nói với di động: "Nếu lần sau còn dám gọi điện cho anh Dương của cháu nữa, là cậu sẽ đóng gói cháu lại đưa lên trên giường của hai chị em nhà kia đấy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...