Trình Dương cả kinh: "Thật sự muốn dùng loại chiêu trò cũ rích như vậy?! Có phải là hơi qua loa rồi hay không? Tôi cho rằng với loại nhân sĩ cao cấp như ngài đây, kịch bản sẽ mới mẻ hơn một chút."
Mặt Trần Thụy Ngọc nóng lên, đỏ bừng bừng, chống chế nói: "Thời điểm đặc biệt, chỉ có thể dùng phương thức đặc biệt.
Nếu cậu chịu hiểu đạo lý một chút, thì tôi cũng không cần phải dùng đến hạ sách này."
Y mới vừa nói xong, chuông gió phía sau cửa kính của tiệm cà phê đã "leng keng, leng keng" vang lên.
Một người đàn ông ăn mặc chỉnh chu đẩy cửa bước vào, đúng là Tưởng Ứng Thần.
Trần Thụy Ngọc nhanh chóng cầm cốc cà phê trước mặt Trình Dương lên, trở tay, hắt lên trên người của chính mình.
Trình Dương: "......"
"Tiểu Trình?" Tưởng Ứng Thần nhìn quanh một vòng, tìm được một gương mặt quen thuộc.
Biểu tình của Trình Dương tràn đầy u buồn, chỉ chỉ vị trí đối diện.
Trên mặt Tưởng tổng tràn đầy nghi hoặc, chân dài bước ra, chỉ chốc lát đã đi tới, nhìn thấy người ngồi ở đối diện Trình Dương thế nhưng lại là bạn tốt, trên người bạn tốt còn bị hắt đầy cà phê, cà phê màu đen hắt lê áo sơ mi trắng như tuyết, cực kỳ rõ ràng.
Vừa cúi đầu xuống, lại thấy cốc cà phê trước mặt Trình Dương đã cạn, chỉ còn lại mấy vệt nước màu nâu.
Là ai làm, không cần nói cũng rõ ràng.
Theo bản năng, Tưởng Ứng Thần móc khăn tay ra chà lau cho Trần Thụy Ngọc, hỏi: "Tiểu Trình, đây là có chuyện gì?"
Trần Thụy Ngọc nói: "Hai chúng em tranh chấp mấy câu, Tiểu Trình tức giận, may mà cà phê không nóng, em cũng không trách cậu ấy.
Nhưng tuổi của cậu ấy cũng không còn nhỏ, hôm nay là em, ngày mai đổi thành người khác thì làm sao bây giờ? Chủ tịch Lâm bị cậu ấy chọc giận, anh có thể giúp cậu ấy xả giận, nhưng nếu đổi thành người nhà họ Đường, họ Chu, họ Nghiêm thì sao, anh cũng có thể chịu trách nhiệm thay hay sao? Đương nhiên, em chỉ là người ngoài, chuyện của anh với cậu ta, em cũng không quản được.
Chỉ là, làm bạn tốt, thấy cậu ta kéo chân sau của anh như vậy, em cảm thấy rất lo lắng."
Tưởng Ứng Thần hơi ngừng lại: "Không cần phải nói bản thân mình như vậy."
Trần Thụy Ngọc cười khổ: "Em cũng biết quan hệ giữa hai chúng ta đã sớm đã không bằng năm đó, hôm nay, em vốn không nên đến."
Sau khi Tưởng Ứng Thần ngẩn ra một lúc lâu, lâu ngày không gặp, vì sao mà tâm tình của bạn tốt lại có vẻ hơi hơi suy sụp? Anh ta nhíu mày, hỏi: "Em......!gặp phải vấn đề gì ở nước ngoài sao? Gặp khó khăn khi tốt nghiệp, hay là bạn học khó gần, khó ở chung......"
"Không phải." Trần Thụy Ngọc lắc đầu, "Em chỉ là nhớ tới trước kia, chúng ta đã từng cùng nhau viết xuống lý tưởng, anh muốn tạo ra nhãn hiệu riêng thuộc về mình, còn em thì yêu sâu sắc *Mỹ học.
Lúc ấy chúng ta đều khịt mũi coi thường cái gọi là tình yêu, cho rằng nó chỉ là một loại gia vị của nhân sinh."
*Mỹ học: môn khoa học có tính lý thuyết về sự nhận thức và thưởng thức cái đẹp trong thiên nhiên, trong nghệ thuật và trong xã hội.
Tưởng Ứng Thần im lặng không nói được gì.
Thụy Ngọc là đang trách cứ anh ta đã làm việc theo cảm tính sao? Có lẽ vậy đi.
Nghĩ lại thì, chỉ cần Tiểu Trình làm nũng một chút, nguyên tắc gì anh ta cũng không để ý tới.
Anh ta gần đây, xác thật không giống chính mình trước kia cho lắm.
Trần Thụy Ngọc nhận lấy khăn tay của Tưởng Ứng Thần, vừa thấm cà phê trên quần áo, vừa nói: "Tiểu Trình, cho dù lại bị cậu hắt cà phê thêm một trăm lần nữa, thì tôi vẫn muốn nói mấy lời nói không mấy dễ nghe đó, tôi muốn tặng bài thơ "Gửi cây sồi" của Thư Đình cho cậu, không nên làm hoa Lăng Tiêu chỉ biết đeo bám, rồi dùng cành cao của cây sồi khoe ra chính mình.
Tôi chân thành chúc cho cậu có thể sớm ngày tìm được nhân cách độc lập của chính mình, có được không?"
Trình Dương vốn đang chống hàm dưới hóng hớt đây, đột nhiên bị cue, nhanh chóng phối hợp ngẩng đầu lên, nỗ lực biện giải nói: "Tưởng tổng, tôi biết rõ địa vị của chính mình, không cần y nhắc nhở cũng biết.
Sao tôi có thể hắt cà phê lên người y được? Anh có tin tôi không? Anh sẽ vì thế đuổi tôi đi sao?"
Tưởng Ứng Thần nhất thời không có câu trả lời, ý của Thụy Ngọc xác thật là muốn Tiểu Trình rời đi, nhưng anh ta lại luyến tiếc, nhưng cũng không thể công khai làm bạn tốt mất mặt được.
Trong loại im ắng ấy, Trình Dương như lĩnh ngộ được ý của Tưởng Ứng Thần, cả người ngơ ngẩn, hai mắt mở to, quật cường ngạnh cổ không nói thêm lời nào, một giọt nước mắt từ trong hốc mắt cậu chảy xuống, theo gò má, chảy đến cằm, tí tách, rơi vào ly cà phê đã cạn.
Trần Thụy Ngọc vứt chiếc khăn đã thấm đẫm nước cà phê qua một bên, ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng lắc đầu, đây chính là kết cục khi làm hoa tầm gửi, sống hay chết, đều do cây đại thụ mà cậu ta leo lên kia làm quyết định.
Tưởng Ứng Thần còn nhớ rõ lời nói của bạn tốt, cố gắng không để giọt lệ kia làm cho mềm lòng, cố ý lạnh nhạt nói: "Nếu cậu chưa làm sai chuyện gì, thì sao còn sợ tôi đuổi cậu đi?"
Trình Dương ngơ ngác, như là mới quen biết Tưởng Ứng Thần lần đầu, sau đó, cậu như là bất chấp tất cả mọi thứ vậy, lạnh lùng cười gằn một tiếng: "Trần tiên sinh có ý tốt khuyên can cái tên yêu phi họa quốc là tôi đây, mong tôi không nên tiếp tục họa loạn triều cương, để tránh làm cho hoàng đồ nghiệp lớn trăm năm của Tưởng tổng bị chậm trễ, lại bị tôi cậy sủng mà kiêu, không biết tốt xấu ra tay nhục nhã.
Hiện giờ bệ hạ tới, xử sự công bằng, lại *càn cương độc đoán, yêu phi tôi đây há có thể không sợ?"
*càn cương độc đoán: mạnh mẽ làm theo ý mình.
Tưởng Ứng Thần: "......"
Trần Thụy Ngọc: "......"
Cho dù Trình Dương không nói năng đâm chọc như vậy, Tưởng Ứng Thần cũng đã sớm phản ứng lại rồi.
Trình Dương xác thật không phải người thích la lối khóc lóc, cho dù lời nói của Thụy Ngọc có khó đập vào tai cậu ấy đến đâu đi nữa, cậu ấy cũng có biện pháp uốn ba tấc lưỡi, không chút động tĩnh mà đáp trả, chứ tuyệt đối sẽ không không có mặt mũi trực tiếp động tay động chân như này được.
Nếu vậy, cà phê, chỉ có thể là do tự Thụy Ngọc hất lên người mình.
Vì ép anh ta cắt đứt quan hệ với Trình Dương mà không tiếc làm như thế sao?
Tưởng Ứng Thần nhất thời cảm thấy mờ mịt, còn có chút cáu giận, tại sao Trình Dương lại không chịu nói chuyện hẳn hoi chứ, thức thời một chút, ngoan ngoãn một chút, sao lại một hai phải đối chọi gay gắt với Thụy Ngọc hả?
Thụy Ngọc là người biết rõ thị phi đúng sai nhất, nếu y nói ra mấy lời không xuôi tai, vậy thì nhất định là do tin nhầm vào lời đồn thổi của Thẩm Viêm.
Nếu hai người tâm bình khí hòa câu thông tìm hiểu một chút, vậy vấn đề gì đều sẽ giải quyết được rồi, không phải sao?
Hiện giờ bén nhọn như vậy, chỉ biết càng đẩy Thụy Ngọc đến phía đối diện thêm thôi.
Tưởng Ứng Thần đang muốn nói câu gì để giảng hòa, lại đối diện với ánh mắt quật cường của Trình Dương, lời chưa nói ra nghẹn ở cổ họng.
Cho nên, đây là muốn tôi phải đứng thành hàng sao? Giống như những cô gái ngốc nghếch cả ngày chỉ biết hỏi "Anh cứu em hay là cứu mẹ anh" đó vậy, ép tôi phải lựa chọn một người sao?
Tưởng Ứng Thần đơ ra tại chỗ.
Trần Thụy Ngọc mím môi, đương nhiên y cũng biết rõ, rằng thủ đoạn này của y chỉ là thủ đoạn hãm hại cấp thấp nhất thôi, người thông minh như Tưởng Ứng Thần, không có khả năng không phát hiện ra.
Cho nên, giờ phút này, vấn đề thật ra không phải là chân tướng sự việc rốt cuộc là cái gì.
Là Trần Thụy Ngọc gây khó dễ cho Trình Dương, hay là Trình Dương nhục nhã Trần Thụy Ngọc, chuyện này quan trọng sao?
Không quan trọng.
Quan trọng chỉ là, thái độ Tưởng tổng mà thôi.
Anh ta nguyện ý "tin tưởng" ai, nguyện ý "đứng về phía" ai, ai mới là nốt chu sa trên đầu quả tim của anh ta, ai lại chỉ là vệt máu muỗi có thể dễ dàng lau sạch.
Trần Thụy Ngọc chỉ là muốn để cho Trình Dương nhận rõ điểm này, hoa tầm gửi cũng không dễ làm như vậy, lẽ nào đại thụ thật sự sẽ vẫn để cho cậu dựa vào sao? Trọng lượng của tình bạn hơn hai mươi năm, cũng không phải chỉ là nói ra để chơi chơi.
Nhưng, trên thực tế, Trình Dương cũng không để ý, dù sao, ngay từ đầu thì giữa cậu và Tưởng tổng cũng chỉ là "giao dịch tiền và sắc" rất chi là đơn thuần mà thôi.
Hoặc là, chính xác mà nói, thì cậu chỉ là đầu bếp được Tưởng tổng dùng giá cao mời về thôi, dù gì thì cho đến tận bây giờ, ngay cả tay hai người cũng chưa từng nắm cơ mà.
Tính ra, kỳ thật thì Tưởng tổng là người bị lỗ.
Nhưng việc này cũng không ngăn được cảm giác hứng thú bừng bừng, chỉ sợ thiên hạ không loạn của Trình Dương khi muốn xem tư thế khó xử của Tưởng tổng.
Chẳng lẽ cậu phải đi theo kịch bản lấy đại cục làm trọng, ép dạ cầu toàn hay sao? Thế thì cậu OOC mất, không phải sao?
Trình Dương tuy có ý xấu, nhưng vẫn là một người diễn viên tốt.
Vì thế, sau khi cậu nói xong đoạn lời nói bén nhọn kia, cậu lại dùng ánh mắt tràn đầy kỳ vọng để nhìn về phía Tưởng Ứng Thần, như là đang hy vọng người đàn ông này có thể thay mình nói một câu.
『 một câu, chỉ cần một câu là tốt rồi.
』
Tưởng Ứng Thần nhìn hiểu được tâm tình của Trình Dương, nhưng chỉ có thể cứng đơ giữ im lặng.
Anh ta đã có chút không dám nhìn Trình Dương, anh ta không biết qua hôm nay, Trình Dương còn có thể lôi kéo ống tay áo rồi nũng nũng nịu nịu làm nũng với mình nữa không? Có thể tiếp tục coi mình là người bạn thân thiết nhất, toàn tâm toàn ý tin cậy mình nữa hay không?
Lúc này đây, anh ta nhất định phải khiến cho Trình Dương thất vọng rồi.
Bạn tốt chưa bao giờ yếu ớt như thế, nếu lúc này anh ta an ủi Trình Dương, đó sẽ là đánh vào mặt của bạn tốt.
Anh ta biết bạn tốt chỉ là, để tốt cho anh ta, chỉ là gấp gáp nhất thời, hành sự cực đoan mà thôi.
Anh ta muốn bảo Trình Dương về nhà trước, để anh ta giải thích với bạn tốt.
Nhưng vừa nhìn vào đôi mắt của Trình Dương, cổ họng của anh ta lập tức khản đặc, không làm sao mở miệng ra được.
Rõ ràng là Thụy Ngọc đang vô cớ gây sự, vậy mà anh ta lại muốn Trình Dương phải né tránh nhường nhịn.
Tư thế khó xử của Tưởng Ứng Thần làm cho Trần Thụy Ngọc không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, y lập tức đứng dậy rời đi.
Y không thể tin nổi, bạn thân, thế nhưng lại khó làm ra lựa chọn đến thế.
Như này, thật sự, quá làm y thất vọng rồi.
Tưởng Ứng Thần ngơ ngác nhìn bóng lưng của y, vài giây sau, anh ta liếc nhìn Trình Dương một cái với cõi lòng đầy sự xin lỗi, rồi ném cho cậu một câu "Cậu cứ ở khách sạn trước đi", rồi tức khắc cất bước đuổi theo.
Sở dĩ anh ta sửa lại chủ ý, bảo Trình Dương đi ở khách sạn, là vì anh ta đột nhiên nghĩ đến, Thụy Ngọc không thể quay lại nước Mỹ ngay hôm nay được, y chắc chắn muốn ở lại trong nước thêm mấy ngày.
Nếu mà hai người lại gặp nhau, sợ là muốn đánh nhau luôn mất, mà anh ta lại không thể đưa Thụy Ngọc đến ở khách sạn được, nên cũng chỉ đành để Tiểu Trình ủy khuất, trốn đi trước vậy.
Trước hết, hãy để mỗi người bình tĩnh một chút đi.
Nếu thật sự không được, Tưởng Ứng Thần nghĩ thầm, chỉ đành chờ đến khi Thụy Ngọc quay lại trường học, anh ta lại đi dỗ dành Tiểu Trình.
Tiểu Trình vẫn luôn rất dễ dỗ.
Lần này nhất định cũng giống như vậy thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...