Lạc Hoè An sắc mặt nháy mắt chuyển sang trắng bệch, không thể tin tưởng mà khóc kêu: "Không...!Tạ tiền bối...!Ngươi đánh ta mắng ta cũng được, đừng đuổi ta..."
Thiếu niên tiếng khóc đặc biệt bi thương, người nghe đều sẽ dâng lên tâm thương hại.
Nhưng Tạ Ngu chỉ là nhàn nhạt mà nói câu: "Từ xưa chính tà không đội trời chung, ngươi vẫn là hồi Dược Linh Cốc của ngươi đi."
"Không! Ta không muốn trở về, ta muốn đi theo Tạ tiền bối"
"Nhưng bổn điện cảm thấy ngươi chính là gánh nặng."
Lạc Hoè An bị giọng nói lạnh lẽo đánh gãy, y chỉ cảm thấy cả người lạnh băng cứng đờ, cả môi cũng không ngừng mấp máy...!
Trong đôi mắt Tạ Ngu không chứa một tia cảm tình, so với lời nói tuyệt tình càng khiến cho Lạc Hoè An tuyệt vọng.
Hắn đi lên trước, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm đôi mắt Lạc Hoè An, thốt ra câu từ đáy lòng: "Không có người có thể đối với bổn điện làm ra loại chuyện này, nếu lựa chọn phá lệ, thì tự tiếp thu hậu quả."
Những lời này đã như là đối với Lạc Hoè An cảnh cáo, lại như là đối với Đoạn Tu Hàn ám chỉ.
Đoạn Tu Hàn nguyên bản còn bởi vì lời nói Tạ Ngu đối với Lạc Hoè An không hề đồng tình mà âm thầm đắc ý, giây tiếp theo khóe miệng giơ lên liền cứng lại.
Hắn vừa đang mừng thầm, lại cảm giác được một tia thương hại, trái tim mạc danh mà rét run.
Sư tôn hắn thoạt nhìn.....!quá vô tình.
Mặc kệ trước kia đối Lạc Hoè An có bao nhiêu tốt, tốt đến nỗi hắn ghen ghét mà phát cuồng, sau khi biết được tâm tư đối phương về sau liền phủi sạch sẽ.
Tạ Ngu đem tâm chính mình dựng thành một bức tường mặt trên treo đầy thứ nhòn nhọn.
Khi không ai chạm vào bức tường kia mặt trên liền nở hoa tươi mê người, một khi có người duỗi tay đi ngắt lấy, liền sẽ bị trát cho tay đầy máu.
Đoạn Tu Hàn bỗng nhiên cảm thấy, đổi lại là hắn, Tạ Ngu cũng sẽ không lưu một chút tình cảm.
"Tạ tiền bối!" Lạc Hoè An rơi lệ đầy mặt, muốn nói cái gì nữa lại chỉ nhìn thấy bóng dáng quyết tuyệt của Tạ Ngu.
Y nhìn chằm chằm bình dược trên mặt đất khóc rống, nhưng mà không gọi được một ánh mắt của Tạ Ngu.
Lạc Hoè An bắt đầu hối hận, vì sao lúc ấy không có nhịn xuống, vì sao muốn đụng vào điểm mà Tạ tiền bối không thể tiếp nhận, lại vì sao có ý nghĩ muốn chiếm hữu Tạ tiền bối trong khi không có khả năng chiếm hữu hắn!
Nếu không có trúng mị dược thì tốt rồi....!Y liền có thể hảo hảo mà ở bên người Tạ tiền bối, mà không phải giống như bây giờ chỉ có thể nhìn bóng dáng Tạ tiền bối lạnh nhạt tuyệt tình.
Gắt gao mà nắm bình dược, Lạc Hoè An cuối cùng vẫn là đem giải dược ăn vào, thân thể dần dần mà khôi phục như thường.
Nhưng mà, khi bình tĩnh lại suy tư vấn đề này, Lạc Hoè An lại nhận ra một tia không thích hợp.
Y đến tột cùng là như thế nào trúng chiêu!
Nếu là không khí cùng đồ ăn có vấn đề, vậy những người khác vì sao không có chuyện gì? Cố tình lậu là y....!
Đột nhiên, đồng tử Lạc Hoè An bỗng nhiên co chặt,giống như đã biết cái gì, tầm mắt không thể tin tưởng mà liếc lên trên người Đoạn Tu Hàn: "Là ngươi! Đoạn Tu Hàn, là ngươi đúng hay không!"
Nguyên lai là như vậy...!Y cuối cùng đã biết Đoạn Tu Hàn vì cái gì sẽ hảo tâm như vậy, nhất định là dược hắn đưa có vấn đề!
Đoạn Tu Hàn muốn khiến y khi khó kìm lòng nổi mà cùng người khác phát sinh quan hệ, như vậy Tạ tiền bối liền sẽ đối với y hoàn toàn thất vọng, sẽ không thành uy hiếp của hắn.
Mà y không nghĩ tới Tạ tiền bối sẽ đột nhiên xuất hiện, ngược lại là biến thành bọn họ ở chung một chỗ, quấy rầy kế hoạch của hắn.
Vốn tưởng rằng Đoạn Tu Hàn tuy rằng bề ngoài lãnh, nhưng ít ra tâm vẫn là tốt.
Lại không nghĩ rằng tâm tư của hắn ác độc đến vậy, tâm cơ thâm trầm như thế, y trúng kế cũng liền thôi, nhưng tuyệt không thể khiến Tạ tiền bối ở bên người hắn bị lừa bịp.
Đoạn Tu Hàn rét lạnh mắt thấy Lạc Hoè An, nhíu mày nói: "Ngươi nói cái gì?"
Chính cái gọi là muốn bắt tặc thì phải bẩn tay, Lạc Hoè An cắn răng từ trong lòng ngực đem bình dược Đoạn Tu Hàn lấy ra, đưa đến chóp mũi cẩn thận ngửi ngửi.
Quả nhiên, cùng suy nghĩ của y không sai chút nào.
Bên trong là một mặt thuốc dẫn dược tính cực cường, mùi hương cực yếu, thực dễ dàng đã bị dược vị dày đặc khác che giấu, ngay cả y người tinh thông dược lý như thế cũng bị lừa.
Nói như vậy, loại dược này sẽ không phải dùng một mặt dược, phối hợp tam vị dược khác, liền sẽ mất đi lý trí biến thành lô đỉnh chỉ biết cầu hoan.
Đoạn Tu Hàn thế nhưng âm hiểm tới nông nỗi như vậy, quả thực vô sỉ đến cực điểm!
Lạc Hoè An gian nan mà đứng lên, chỉ vào Đoạn Tu Hàn chất vấn nói: "Ta đây hỏi ngươi, dược này chính là tự ngươi cho ta?"
Tạ Ngu vừa thấy bình dược quen thuộc kia, bỗng nhiên ngực liền căng thẳng.
Từ từ, cái này không phải dược hắn cho Đoạn Tu Hàn trị vết roi thương sao? Đoạn Tu Hàn như thế nào lại cho Lạc Hoè An!
Nếu chỉ là dược bình thường cũng liền thôi, vấn đề là ở chỗ bỏ thêm cái gì đó....!
"Thì như thế nào? Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì!" Đoạn Tu Hàn tự nhận là ngay thẳng, không chút do dự thừa nhận.
Lạc Hoè An ngực tức giận đến nhức đau, hồng mắt đối Tạ Ngu nói: "Tạ tiền bối, là Đoạn Tu Hàn, hắn tại trong dược thêm thứ gì đó, ta khi đó bị thương về sau ta liền đồ ở trên miệng vết thương, lúc này mới khiến ta trúng mị dược!"
"Hắn dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, chính là muốn diệt trừ mối uy hiếp đến hắn, ngươi ngàn vạn đừng tin tưởng hắn!"
Đoạn Tu Hàn ánh mắt sắc bén bắn tới, nửa híp mắt lạnh giọng nói: "Lạc Hoè An, ta nếu muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay."
Nói cách khác, hắn hoàn toàn không cần thiết phí sức lực lớn như vậy để đi đối phó một con tiểu bạch thỏ không có năng lực gì.
Lạc Hoè An bằng vào đôi câu vài lời liền muốn vu hãm hắn, hắn cũng tuyệt sẽ không thừa nhận, sư tôn cũng nhất định sẽ tin tưởng hắn.
"Ngươi còn muốn giảo biện!" Lạc Hoè An hung tợn mà trừng mắt Đoạn Tu Hàn, giơ lên bình dược trong tay nói, "Dược trong tay ta chính là chứng cứ, nếu ngươi thật sự cái gì cũng không làm, vậy đi ra ngoài tìm người kiểm tra, nhìn xem bên trong rốt cuộc có phải hay không có thứ không sạch sẽ."
Đoạn Tu Hàn không chút nào yếu thế, lạnh giọng trả lời: "Được a, nếu ngươi nói lời thề son sắt như vậy, ta sẽ nhìn xem ngươi ở trước mặt sư tôn mất đi tôn nghiêm cuối cùng như thế nào."
Tạ Ngu yên lặng mà nuốt nước bọt nguội lạnh.
Xong rồi, thật xong rồi a!
Nếu Đoạn Tu Hàn biết sư tôn hắn tín nhiệm nhất, mục đích nuôi hắn từ nhỏ chính là vì muốn đem hắn làm thành lô đỉnh, thì sẽ thành cái phản ứng gì?
Tạ Ngu đầu tim đã co thắt lại, hận không thể lập tức tiến lên đem bình dược kia hất đi.
Hắn không nghĩ tới Lạc Hoè An giống như bị thám tử lừng danh Conan nhập xác, cân não một vòng liền nghĩ thông suốt kỳ quặc trong đó.
Chẳng lẽ cái ngày hiển lộ chân tướng nhanh như vậy đã phải tới rồi?
Mặc kệ cốt truyện đi lệch như thế nào, Đoạn Tu Hàn vẫn là bởi vì Lạc Hoè An mà tiếp cận chân tướng, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày sẽ chân chính mục đích của hắn bị vạch trần.
Tạ Ngu bỗng nhiên có một loại cảm xúc bị vận mệnh giam cầm đến hít thở không thông.
Giống như có thứ gì thay đổi, lại có thứ gì vĩnh viễn sẽ không thay đổi....!
Hắn không phải nên cảm thấy cao hứng sao? Đoạn Tu Hàn biết được chân tướng, liền sẽ bởi vì phẫn nộ mà giết hắn, hắn sẽ không vướng bận mà về nhà.
Nhưng vì cái gì...!Nhớ tới hắn sẽ không còn được gặp lại Đoạn Tu Hàn người này, liền đau lòng mà sắp thở không nổi, càng có một loại mất mát như ngực bị đào rỗng.
Đoạn Tu Hàn nghiêng đầu thấy biểu tình Tạ Ngu hơi giật mình, cho rằng Tạ Ngu là tin Lạc Hoè An nói, mở miệng trầm giọng nói: "Sư tôn, ngươi sẽ không tin đồ nhi sao?"
Tạ Ngu hoảng hốt chậm rãi chuyển hướng Đoạn Tu Hàn, dùng một loại ánh mắt chưa từng gặp qua nhìn Đoạn Tu Hàn.
Bao hàm đau thương nhìn không thấu, giãy giụa, còn có ưu sầu.
"Vi sư tin tưởng ngươi." Tạ Ngu lại tự xưng vi sư, sau cái lần đó hắn cả gan làm loạn.
Đoạn Tu Hàn đầu tiên là khiếp sợ, sau đó biến thành không thể ức chế mà mừng như điên, bởi vì hắn nghe ra ngữ khí của Tạ Ngu nguyên bản lạnh băng có dấu hiệu hoà tan.
"Sư...!Sư tôn"
Hắn tiến lên một bước ôm lấy Tạ Ngu, chóp mũi ngửi tới mùi hoa quen thuộc mà hắn muốn rơi lệ.
Tạ Ngu không chỉ không có đẩy ra hắn, ngược lại ở sau lưng hắn vỗ vỗ.
Nếu kết cục vĩnh viễn sẽ không thay đổi, vậy quá trình nhiều thêm vài phần ôn nhu, có phải hay không đối với Đoạn Tu Hàn mà nói xem như một loại cứu rỗi?
Ít nhất thời điểm hắn đi, có thể để lại cho Đoạn Tu Hàn một ít hồi ức tốt đẹp.
- - thực xin lỗi.
- - thực xin lỗi.
__ A Hàn, sư tôn bồi không được ngươi cả đời.
Đoạn Tu Hàn như là chó con được chủ nhân vuốt ve, cao hứng phấn chấn mà gợi lên khóe miệng, sau đó ôm Tạ Ngu ôm càng thêm chặt.
Lạc Hoè An trong phút chốc như là mất đi sức lực, cảm thấy y tựa như một cái ngốc tử tự đạo tự diễn, cho dù là chỉ ra chân tướng thì như thế nào?
So với một câu của Tạ tiền bối nhất nhất ta tin tưởng ngươi.
Trước kia y vẫn luôn thực đơn thuần, cho rằng mỗi người đều là thiện lương, mọi cảm tình trên thế gian đều có thể được đáp lại.
Hiện tại lại phát hiện lúc trước chính mình thật là buồn cười lại ấu trĩ!
Sao có thể chứ?
Nếu là thật sự như thế, thì sao có nhiều người si tình như vậy, vì tình gây thương tích, hãm sâu trong điên cuồng cùng tra tấn, càng lún càng sâu.
Y cũng muốn được Tạ tiền bối không chút do dự mà thiên vị, cũng muốn được nghe tới lời nói ôn nhu của Tạ tiền bối, cũng muốn gắt gao ôm Tạ tiền bối mà không bị đẩy ra! Y thật ghen ghét Đoạn Tu Hàn, ghen ghét đến nỗi muốn thay thế hắn.
"Tạ tiền bối...!Mặc kệ ngươi tin hay không, ta tuyệt không có nói sai!" Lạc Hoè An thật cẩn thận mà nói, "Đoạn Tu Hàn không phải người đơn giản giống ngươi nghĩ đến như vậy, kia đều là hắn ngụy trang, chính là muốn ngươi đồng tình."
Tạ Ngu cũng tin tưởng Lạc Hoè An không có nói sai.
Bởi vì kẻ lừa đảo nhất, vừa không phải Đoạn Tu Hàn, cũng không phải Lạc Hoè An mà chính là hắn.
"Được, bổn điện đều có định đoạt." Tạ Ngu nói như vậy chính là không muốn nhắc lại chuyện này.
Lạc Hoè An cắn chặt môi căm tức nhìn Đoạn Tu Hàn, vừa lúc thấy ánh mắt Đoạn Tu Hàn tựa như sông biển thâm trầm, tựa hồ là không tiếng động cảnh cáo cùng khoe khoang.
Đoạn Tu Hàn...!Lạc Hoè An chưa từng đối với một người có đại ác ý như vậy, thậm chí có thể nói là hận.
Y thật sâu mà hít một hơi, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt má lúm đồng tiền: "Vậy...!Tạ tiền bối sẽ đuổi ta sao?"
Thật lâu về sau, Tạ Ngu nói chuyện: "Trước đi ra ngoài lại nói, sau đó sẽ xem xét sau."
Đoạn Tu Hàn tuy rằng rất bất mãn, nhưng cũng không nói thêm gì.
Bởi vì hắn biết trình độ mềm lòng của Tạ Ngu, không có khả năng thật sự đem Lạc Hoè An lưu tại loại địa phương này, lấy tu vi Lạc Hoè An chỉ có một con đường chết.
Dù sao Đoạn Tu Hàn đã biết địa vị của hắn ở trong lòng Tạ Ngu, cũng xác định Lạc Hoè An sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với Tạ Ngu.
Một khi đã như vậy, vậy hắn cần gì phải vì một ngoại nhân chọc sư tôn không vui chứ?
Khi bọn họ chuẩn bị từ cửa động đi ra ngoài, đại địa lại bắt đầu trời đất quay cuồng, hơn nữa so với lần trước còn mãnh liệt hơn.
Không chỉ có như thế, nguyên bản cửa động dùng để sinh tồn, thế nhưng "lão bằng hữu" hồi lâu không thấy đã xuất hiện rồi.
Nguyên lai quỷ đằng không chuẩn bị buông tha bọn họ, càng như là muốn tới tìm Đoạn Tu Hàn chém đứt tay chân hắn báo thù, tốc độ cực nhanh mà hướng bọn họ đánh tới!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...