Nửa tháng sau, Tiêu Tứ Lang kì binh tập kích chém giết Thẩm Thuần, phản đảng Thẩm Thuần liên tục bại lui, chạy trối chết.
Tiêu Tứ Lang tự tay cắt đầu Thẩm Thuần, treo lơ lửng trên cửa thành bảy ngày thị uy.
Kẻ phản loạn, kết cục như vậy!
Trong kinh thành còn đồn đại Phụng An Bá phủ Thế tử phong lưu, lời đồn này bắt đầu từ ngày thứ hai Trư Mao trở về, chậm rãi lưu truyền đến mức mọi người đều biết. Tiêu Tứ Lang âm thầm điều tra, không có ai đứng sau sai khiến, thật do người từ tiền tuyến truyền về.
Bọn họ nói, Nhâm Hoài Phong bị Thẩm Thuần tù binh, Thẩm Thuần hận hắn thấu xương.
Đóng đinh trên cửa thành, dùng thiết khoan thật dài đâm tiến vào trong thân thể, đầy đủ mười hai cây đinh, Nhâm Hoài Phong mới mất hết máu mà chết.
Không ai biết sự tình thực giả ra sao, Tiêu Tứ Lang sau khi đánh hạ thành trì, cũng từng ở đó nghe mọi người đàm luận, hắn đứng ở cửa thành một canh giờ, tưởng tượng cảnh Nhâm Hoài Phong như thế nào bị đóng đinh chết ở đó.
Hắn không dám nghĩ, trong lòng còn mang theo một tia ước ao, có lẽ đồn đại đều là giả, có lẽ Nhâm Hoài Phong đào thoát.
Nhưng hắn phái người đi tìm hơn nửa tháng, cũng không tìm được cái bóng của Nhâm Hoài Phong, cho dù là thi thể.
Hắn hỏi Thẩm Thuần, Thẩm Thuần ngậm miệng không nói, hỏi nhiều Thẩm Thuần liền trả lời: “Tiêu Tứ công tử, ngươi chưa thấy mảnh đất đen dưới cửa thành sao, tất cả đều là bị máu tươi ngâm.”
Tiêu Tứ Lang tức điên, tàn nhẫn mà cắt đầu Thẩm Thuần, để hắn cũng ở trên cửa thành hưởng thụ chút quang vinh khác biệt này.
Trở lại kinh thành, Tiêu Tứ Lang không dám nhiều lời cùng Tiêu Diên Lễ, nhưng hắn biết, Tiêu Diên Lễ trong lòng hiểu rõ. Chỉ là vị Nhị ca này của hắn từ trước đến giờ không thích mở miệng thổ lộ tiếng lòng, Tiêu Tứ Lang không nói một chữ, Tiêu lão thái quân lệnh bọn hạ nhân Tuyên Ninh Hầu phủ hành sự cẩn thận.
Người ở ngoài nhìn vào, Tiêu Diên Lễ vẫn là Tuyên Ninh Hầu thận trọng tự tin nghiêm cẩn khắc chế, bình thường ăn cơm, bình thường làm việc, thậm chí còn có người thay Tiêu Diên Lễ vui mừng, nếu như Nhâm Hoài Phong sống sót trở về, Tiêu Diên Lễ chẳng phải phải đáp ứng đạo kết hôn chỉ kia, cùng Nhâm Hoài Phong bái đường thành thân?
Hai nam nhân, vi phạm cương thường luân lý, sao có thể?
May mà hiện tại Nhâm Hoài Phong chết trận sa trường, Tiêu Diên Lễ không cần ủy khúc cầu toàn.
Nhưng Tiêu Diên Lễ nghĩ thế nào, người khác cũng không biết, tâm tư người này quá nặng, đoán không ra, cũng không chịu nói.
Một năm sau, quốc gia từ từ yên ổn, Tiêu Tứ Lang và Tiêu Diên Lễ hoàn toàn thu phục biên cảnh Gia Lâm quan và Phong Dương quan, khải hoàn hồi triều.
Lại là một lần thượng triều.
Hoàng Đế đột nhiên muốn vì Tiêu Diên Lễ tứ hôn, nói là tâm nguyện duy nhất của Nhâm Hoài Phong trước khi xuất chinh, hắn tất nhiên phải giúp Tiêu Diên Lễ tìm người thích hợp.
Tiêu Diên Lễ cự tuyệt, y nói: “Thần trong lòng đã có người, kính xin Hoàng Thượng không cần tứ hôn.”
Hoàng Đế truy hỏi: “Tâm Tuyên Ninh Hầu thuộc về người phương nào, Trẫm đích thân giúp ngươi làm mai mối.”
Tiêu Diên Lễ chậm rãi nói: “Hắn đã chết, Hoàng Thượng không thể làm người làm mai.”
Hoàng Đế lúng túng không truy hỏi nữa, chỉ nói: “Tuyên Ninh Hầu nén bi thương, trên đời còn có nhiều nữ tử tốt, đừng quá chìm đắm trong đau buồn.”
“Thần tự có chừng mực.”
Ngày đó trở lại Tuyên Ninh Hầu phủ, Tiêu Diên Lễ quỳ gối trước mặt Tiêu lão thái quân, Tiêu lão thái quân giật mình nói: “Diên Lễ, ngươi làm gì vậy?”
Tiêu Diên Lễ nói: “Mẫu thân, nhi tử đời này đã không thể tái thú thê sinh tử, mong rằng mẫu thân tha thứ cho nhi tử.”
Tiêu lão thái quân ngửa mặt lau nước mắt, thở dài nói: “Mẫu thân không buộc ngươi, cõi đời này không ai buộc ngươi. Chỉ là ngươi mới ba mươi tuổi, còn hơn nửa đời ngươi không nên làm quá như vậy?”
Tiêu Diên Lễ nhắm mắt lại, phảng phất nhớ tới dáng vẻ của người kia.
“Ta cũng sợ, qua mấy năm nữa sẽ quên mất bộ dạng hắn, một năm này tới nay ta luôn luôn vẽ, muốn đem bộ dạng hắn vẽ ra, vĩnh viễn ghi nhớ lại.”
Tiêu lão thái quân hỏi: “Nếu như sau này ngươi quên mất hắn, có phải có thể…”
Tiêu Diên Lễ không để Tiêu lão thái quân nói xong, hắn cười khổ một tiếng, “Có lúc ký ức mơ hồ, phần cảm tình kia ngược lại càng khắc sâu, mẫu thân, ta thật không làm được.”
“Ta cảm thấy bản thân như mặc bệnh, không tốt lên được, tất cả đều là dằn vặt lăn qua lộn lại, ta nghĩ mơ thấy hắn, rồi lại mơ không gặp hắn, hai ngày trước Tứ Lang còn nói với ta, mơ thấy hắn ở trên đường đường hoàng bắt nạt nữ nhân. Nhưng ta, ta tại sao không còn được gặp lại hắn đây…”
Tiêu Diên Lễ cúi thấp đầu, khiến người không thấy rõ thần sắc của y, Tiêu lão thái quân đưa tay ôm lấy Tiêu Diên Lễ, vào đúng lúc này, nàng mới phát hiện Tiêu Diên Lễ gầy hốc hác, y phục trở nên trống rỗng.
Tiêu lão thái quân không nhịn được lệ như suối trào, nhi tử đỉnh thiên lập địa này, Tiêu gia gia chủ phong quang vô hạn này, yêu không thể cầu, giờ khắc này chỉ như một con chim đau thương, ngột ngạt khóc rưng rức, không tiếng động mà khóc rống.
Quãng đời còn lại y có thể sống bao lâu, muốn nhớ người kia bao lâu, niệm người kia bao lâu, yêu người kia bao lâu.
Chỉ là y yêu, người kia vĩnh viễn sẽ không biết.
Nửa cuộc đời cô tịch, nhớ mãi không quên.
*
Mười năm sau, Tiêu Diên Lễ ngẫu nhiên đi tới nơi Nhâm Hoài Phong chết, cửa thành đã trùng kiến, dưới đáy tường thành là cỏ nhỏ xanh um tươi tốt, sinh trưởng vô cùng tươi tốt.
Tiêu Diên Lễ dừng chân nhìn phút chốc, quan chức đi theo nịnh hót hỏi y: “Hầu gia nhìn gì vậy?”
Tiêu Diên Lễ không trả lời.
Xem cố nhân.
【 Chính văn hoàn】
Editor có điều muốn nói:
Vì mộ không thích chiếc phiên ngoại kết cục nên sẽ tách riêng ra Q(`⌒´Q)
Chiếc cảm xúc này xin hãy dừng ở đây!!! ꒰๑͒•̀ुꇵ͒•꒱و ̑̑
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...