Xuyên Thành Pháo Hôi Hoàng Phi Hoàng Thượng Liệu Có Còn Sủng


Chiêu Hoa Cung.
“Chủ tử lần đầu nhập cung, quy tắc bắt buộc hôm nay phải thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương” nha đầu vừa chải tóc, vừa nhắc nhở nàng một ít quy tắc trong cung .
“Đã biết” nàng nhẹ nhàng cất tiếng trong trẻo, khẽ ngẩn đầu nhìn lên, trong gương thiếu nữ vừa tròn mười sáu tuổi dung mạo như hoa như ngọc,làn da trắng nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều, hiện lên trong gương.

Đây chính là nàng, tú nữ mới nhập cung, phong hiệu Lương Nhân, họ Thẩm.

Cha làm quan ở vùng xa, chức quan không đáng nhắc tới, đệ đệ còn đâu theo phu tử học tập, tiền bạc nhiều vô số chỉ toàn bạc vụng không thể vụng hơn.

Tham gia tuyển tú vì đủ tuổi theo quy định, không nghĩ lại được giữ lại thẻ bài ban túi thơm.Vì than phận và bối cảnh thấp nàng được đưa vào Chiêu Hoa Cung, nói là gần Ngự Hoa Viên nhất, nhưng lại là nơi xa nhất không ai muốn ghé qua, chưa kể nơi này còn vô cùng bình dị đến không thể bình dị hơn.
“Thật là ..” nàng thở dài một hơi, tự nghĩ thầm đúng là thời đại nào cũng như nhau, quả nhiên không tiền không quyền, ai cũng có thể bắt nạt.


Nhưng những thứ này không quan trọng, điều quan trọng là gì ? Nàng vốn không phải Thẩm Khanh đâu, vốn chỉ trùng tên, nếu sớm biết đọc tiểu thuyết trước khi chết có thể xuyên không thì ai còn đọc tiểu thuyết mạng làm gì.

Thật là được ưu ái được xuyên vào thân phận nhỏ bé này, nữ chữ sao? Dĩ nhiên không phải, nữ phụ sao? Càng không phải.

Nàng là ai? Chỉ là một nhân vật như tấm bia đỡ đạn cho tình tiếc câu chuyện sống động trong “Linh Lung Truyện”.
“Chủ tử” Xuân Hoa nhẹ gọi nàng
“Ừ, đi thôi” Nàng đứng lên khoát lên áo choàng xoay người nhìn mình trong gương, khóe môi cong lên một nụ cười “Ừ, những cái khác không có, riêng thân thể này, woa quá là sexy đi, cần cong có cong, cần chỗ nào ra chỗ đó, đây chính là thiên hạ mỹ nhân là có thật nha”
“Chủ tử vốn đã rất xinh đẹp rồi, trang điểm nhẹ một chút lại càng xinh đẹp” nha đầu chỉnh nhẹ vạt váy cho nàng và mỉm cười.
“Nữ chính chưa lên sang, thì mình giờ có được tính là nữ chính không nhỉ?” Nàng nói một câu không đầu không đuôi
“….” Hai nha đầu chớp mắt nhìn nhau
“Đi thôi, đi bái kiến Hoàng Hậu Nương Nương đoan trang, thục đức nào” Nàng nhấc chân bước đi hung hồn, thầm nói với bản thân.
Hai năm, hai năm nữa nữ chính Chữ Linh Lung sẽ cải nam trang gặp nam chính giả thường dân, từ đó bắt đầu câu chuyện quen biết, và nàng nhập cung dưới thân phận tú nữ, nhận được vô vàn sủng ái.


Mà sau đó dưới âm mưu thủ đoạn của hậu cung tàn khốc, nàng đã hắc hóa từ từ đánh bại từng đối thủ, một là trả thù, một là muốn được sống tiếp để bảo về bản thân.

Mà trong số người nữ chính giết có nàng, một Lương Nhân nhỏ bé.

Nếu đã vậy, chi bằng khi nữ chủ nhập cung, nàng ở bên cạnh giúp đỡ một chút, như vậy có phải nữ chính sẽ không giết nàng, vậy nàng có thể an ổn sống tiếp mười hai năm nữa, đợi đến lúc hoàng đế băng hà, nàng cũng sẽ được chức Thái Phi, an ổn hưởng thọ, giữ lại cái mạng nhỏ này.
“Lương Nhân, mau quỳ xuống, là ngự giá của Hoàng Thượng”
Tiếng gọi của Xuân Hoa kéo nàng về thực tại, theo bản năng nàng quỳ xuống cúi thấp đầu.

Chỉ là mới vừa xuyên vào cơ thể này, thật là chưa quen cho lắm.

Đau chính là cảm giác duy nhất trong đầu nàng lúc này, dưới đất vừa cứng vừa nóng, y phục cung đình vừa dày vừa nhiều lớp, hazi nàng lại thở dài, thầm mong cẩu Hoàng Đế đi lẹ một chút.
Nắng mai xuyên qua khẽ lá chiếu xuống, từng đừng nét trên người nàng hiện lên hoàn mỹ dưới lớp vải vóc, qua ánh mắt Hắn.
“Nha đầu này trỗ mã quả thật….không tồi” Hắn nhếch nhẹ khóe môi



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận