Điện thoại bàn trong văn phòng của Diệp Lí đột nhiên vang lên.
Diệp Lí liên lạc với bên ngoài đều dùng số di động, điện thoại bàn thường chỉ có nhân viên công ty mới gọi điện.
Anh ta không quan tâm lắm, lúc bấm nút nghe còn đang xem bảng số liệu.
"Alo, tôi là Diệp Lí, xin hỏi có chuyện gì không?"
Phía bên kia âm thanh ồn ào, có tiếng bước chân theo sau, tiếp theo âm thanh dần yên tĩnh.
"Diệp Lí, tôi là Vương Thần đây."
Diệp Lí khịt mũi hừ một tiếng, nhưng trên tay đã buông bản số liệu xuống.
"Nếu về vấn đề hợp tác xin cho người đại diện liên hệ với tôi."
"Diệp Lí, anh biết tôi hiện tại không có người đại diện mà."
"Chuyện này thật sự tôi không biết, cậu có chuyện gì thì nói thẳng, tôi đang rất bận."
Phía bên Vương Thần chợt không có âm thanh, dường như có điểm không vui, một lát sau, chờ đến khi Diệp Lí có chút không kiên nhẫn nổi nữa, lúc gần sắp muốn cúp máy mới nghe anh ta lại mở miệng nói.
"Tôi đã chấm dứt với bên kia rồi, hiện tại muốn cùng anh ký kết lại hợp đồng, anh muốn thêm vào điều khoản gì trước cũng được, tôi đều đồng ý cả, những cái khác như chia lợi nhuận, chia hoa hồng đều có thể thương lượng."
Người đại diện lúc trước của Vương Thần là Diệp Lí.
Anh ta là một ca sĩ tự do, sau khi vào Tinh Diệu cũng bước tiếp theo con đường ca sĩ, nhưng độ nổi tiếng vẫn luôn bình thường, không quá nổi tiếng cũng không đến nỗi chìm nghỉm, anh ta đã từng hợp tác qua với rất nhiều người đại diện, mãi đến khi gặp được Diệp Lí.
Diệp Lí nhìn ra được anh ta không có năng khiếu ở mảng ca hát, nhưng thắng ở chỗ có vẻ ngoài rất được, thế nên Diệp Lí liền thay đổi con đường khác, thiết lập lại nhân vật, cho anh ta đi theo con đường nửa thần tượng.
Sau đó, anh ta mới bắt đầu nổi tiếng, có thể nói chỉ qua một đêm độ nổi tiếng đột nhiên tăng vọt, nhưng sau khi nổi tiếng thì anh ta bắt đầu bị đắm chìm, anh ta bất mãn với sự kiểm soát và tiền hoa hồng của Diệp Lí, anh ta muốn thương lượng lại về chuyện hoa hồng và tiền lương cố định, nhưng đều bị Diệp Lí từ chối, khi đó Diệp Lí đã muốn cùng anh ta chấm dứt hợp đồng.
Sau đó, Vương Thần lại cứ yêu người này, rồi yêu người kia, Diệp Lí và anh ta đã cãi nhau rất nhiều lần, nhưng anh ta cứ một bộ dạng dạy mãi nhưng không sửa.
Diệp Lí vẫn luôn giúp anh ta che lấp mấy chuyện yêu đương này, mãi đến sau này Vương Thần ở trên mạng công khai cùng một người mẫu nho nhỏ yêu đương, lúc này mâu thuẫn giữa Diệp Lí và anh ta lên tới đỉnh điểm, lập tức bùng nổ, đã đến nông nỗi này, hai người liền có chung nhận thức, không thể nào hợp tác với nhau được nữa, đạt được thỏa thuận chấm dứt hợp đồng.
Sau đó Diệp Lí cũng không quá để ý đến anh ta nữa, nhưng hẳn là nhân khí anh ta đang dần đi xuống, nếu không Vương Thần cũng không thể nào không có một chút động tĩnh, lúc đầu thật ra Diệp Lí cũng từng thấy qua Vương Thần lên hot search vài lần, nhưng tất cả đều là tin tức tiêu cực.
Sau lại nghe mấy người bạn nói, bạn gái của anh ta làm người đại diện cho anh ta, sau đó thì chẳng nghe tin tức gì nữa.
Chuyện này đều nằm trong dự kiến của Diệp Lí, dù lúc ấy Vương Thần thật sự nổi nhưng ẩn sâu bên trong vẫn có điểm mờ nhạt.
Anh ta nổi tiếng đều dựa vào Diệp Lí đi tìm kiếm nguồn tài nguyên và nhân lực, nếu nói về tài năng, anh ta cũng có chút tài năng, nhưng lại không quá xuất sắc, mà ở trong giới hàng năm thiên tài ca hát đều không thiếu, nếu nói về ngoại hình, năm nào mà chẳng có thực tập sinh debut ra từng đợt, tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ cả.
Hơn nữa, anh ta lại nhờ bạn gái nổi lên, chính mình công bố tình yêu tìm đường chết.
Nổi lên quá nhanh, địa vị không vững chắc, lúc trước lại yêu đương cuồng nhiệt, người hâm mộ rời đi không ít, rốt cuộc cũng không vực dậy được nổi, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng từng nổi tiếng, vẫn luôn có người nguyện ý vì anh ta chi tiền mua băng đĩa, tuy rằng không bằng trước kia, nhưng có còn hơn không, dựa vào sức chính mình, vậy cũng xem như đứng vững gót chân.
Phía bên Vương Thần có tiếng nhạc truyền đến, có vẻ như anh ta đang ở bên ngoài, Diệp Lí nghi ngờ là hắn vừa uống rượu xong, lúc nói chuyện còn hơi lộn xộn.
"Người đại diện trước của tôi là anh họ tôi, ăn cây táo rào cây sung, xem tôi như đồ ngốc, hiện tại đã chấm dứt hợp đồng rồi."
Diệp Lí nhớ rõ lúc anh ta vừa mới công bố người yêu, người đại diện là người mẫu nhỏ kia mà, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến Diệp Lí.
"Thật xin lỗi, cậu Vương Thần, nhưng hiện tại tôi đã có nghệ sĩ rồi."
Ai cũng biết quy tắc của Diệp Lí là chỉ hợp tác với một nghệ sĩ.
"Tôi biết, là cậu diễn viên kia, hiện tại tôi có tham gia một chương trình với cậu ta, nói thật anh dẫn dắt cậu ta lâu như vậy cũng không làm nên cơm cháo gì, từ lúc debut chỉ có đóng phim, thù lao đóng phim cũng không được bao nhiêu, anh nhận được thù lao so với trước kia chắc ít hơn rất nhiều nhỉ, nào, nào —— "
Diệp Lí trực tiếp cúp điện thoại.
Vương Thần mắng một câu thô tục, lập tức ném điện thoại ra ngoài.
*
Bên phía Cố Thanh Trì thực hiện không được suôn sẻ lắm, nhưng tiến độ tiếc mục vẫn rất thuận lợi, cũng coi như là suôn sẻ theo một ý nghĩa khác.
Năm ngày sau, cậu lại lên sân khấu.
Năm ngày qua, nhóm chương trình mỗi ngày đều sẽ quay hai tiếng đồng hồ, nhưng không tiết lộ nội dung hoàn chỉnh, một phần là tới để xem xét tiến độ của từng nhóm, nhưng thực tế cũng là để thu hút người hâm mộ, các cô cậu thiếu niên thanh niên.
Theo góc nhìn của Cố Thanh Trì, khán giả trong phòng phát sóng luôn chiếm số lượng rất đông.
Cậu thật sự không thể dạy cho hậu bối cái gì.
Tiền bối nhà người khác vẫn luôn truyền thụ cho hậu bối kinh nghiệm, cậu thì đang mày mò không biết ca hát nhảy múa như thế nào.
Đừng nói đến nhảy, cậu còn chưa đạt đến mức độ này, năm thành viên trong nhóm lúc nào cũng vừa cầm micro vừa nhảy, tiết tấu rất nhanh, nhịp điệu dồn dập, giống như loại hình Street Dance, nhưng hơi thở vẫn rất ổn định.
Nhưng Cố Thanh Trì không có học thêm nhảy, cậu chỉ đơn thuần là tập hát, nhưng hát còn không tốt được.
Cậu hoàn toàn không biết tí gì về ca hát, nói đến nhạc cụ còn được, ít ra có thể luyện tập, luyện tập sẽ tốt lên, nhưng ca hát đối với Cố Thanh Trì mà nói chính là tập bao lâu, luyện bao nhiêu lần cũng không làm tốt được, một khi mở miệng liền xong rồi.
Nói khó nghe cũng không đến nổi khó nghe, bản thân giọng nói của Cố Thanh Trì cũng không khó nghe, nhưng cái khó chính là cậu không tìm thấy được nhịp điệu, cậu không bắt được nhạc, tất cả chỉ là hát cho qua.
"Tiền bối, không phải như thế, phải có lúc lên giọng, sau đó lại xuống giọng, rồi có đoạn phập phồng."
Năm thành viên trong nhóm vây quanh Cố Thanh Trì, người nói người giảng.
Cố Thanh Trì nhìn tờ giấy viết ca từ trước mắt, hít sâu một hơi, tiếp tục nghiêm túc hát lại lần nữa.
Vây quanh cậu có có người còn mỏi mắt mong chờ, nhưng đến khi cậu hát xong thì đều lộ vẻ ủ rũ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Những bình luận bay như làn đạn trên màn hình thể hiện sự vui vẻ khi người gặp họa.
[Thật vui sướng quá đi, đây chính là niềm vui của tôi mấy ngày nay đó, không phải tôi xấu xa đâu, nhưng tôi rất muốn nói một chút, này thật sự là không thể được nha.]
[Ktv Mạch Bá tỏ vẻ: Đối với kỹ xảo của chính mình không có đủ tự tin.]
[Ha ha ha, Năm Tiểu Chỉ: Hoàn toàn không có chút thay đổi gì hết, tôi hiện tại cũng không biết nên nói gì luôn.]
[Ha ha ha ha ha ha, như vậy cũng khó xử quá, anh nhà tôi thật sự không biết hát, mọi người không thế như vậy được, tôi là tới để trách tổ tiết mục ghép đôi cho anh nhà tôi lung tung, ha ha ha, quỷ mới biết tôi đã thấy như thế nào, thật sự xin lỗi anh, nhưng em muốn cười quá, ha ha ha ha.]
[Trì Trì nhà ta: Đạo lý tôi đều hiểu, nhưng đầu lưỡi không chịu nghe theo.]
Phía bên Cố Thanh Trì, cậu cùng mọi người thảo luận trong chốc lát, rốt cuộc có người cẩn thận đưa ra ý kiến.
"Nếu không, hay chúng ta cho lời bài hát của tiền bối giảm một nửa đi?"
Có một người đưa ra ý kiến, bốn người khác đều tán đồng, liều mạng gật đầu, nói chuyện còn thật khéo léo.
"Tiến bối, thật xin lỗi, tụi em hy vọng có thể biểu hiện trên sân khấu nhiều một chút, như vậy liền xin phép để tiền bối chịu thiệt rồi."
"Đúng vậy, chúng em càng coi trọng lời dạy của tiền bối hơn, mặt khác tạm gác lại đi."
Cố Thanh Trì cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu mấy ngày nay vẫn luôn áp lực rất lớn.
Vài người đã có chung ý kiến, liền ăn ý đem đoạn này bỏ qua, bắt đầu sửa lại lời bài hát.
Nhưng Cố Thanh Trì trông vẫn có vẻ chán nản, nhìn cậu có hơi căng thẳng, có thể có do nửa đầu Cố Thanh Trì thất bại quá nhiều, nên phần nhảy tiếp theo cậu cũng có cảm giác mình làm không được, Cố Thanh Trì đời này trừ bỏ việc tập thể dục theo đài phát thanh ra thì việc liên quan tới nhảy múa chỉ có cái nhảy Latin kia.
Thời điểm học nhảy Latin, công ty cho Cố Thanh Trì thời gian rất thoải mái, giáo viên cũng dạy rất chậm rãi tuần tự.
Những thực tập sinh này đều có nền tảng vững chắc, học vũ đạo rất mau, thông thường chỉ cần học một lần là có thể học được động tác múa cơ bản trên lớp
Mà Cố Thanh Trì là người chỉ học nhảy múa theo đài thể dục, chỉ có một tuần để học vũ đạo, Cố Thanh Trì thật sự rất bất an.
[Dường như tôi thấy được bản thân trước khi thi.]
[Ha ha ha ha, anh nhà tui trên mặt hiện ra mấy chữ "cuộc sống không còn gì luyến tiếc" to đùng, buông tha cho anh nhà tui đi mà, anh bé của tui là diễn viên cơ mà, là một diễn viên nhỏ bé vô tội đáng thương đó.]
[Tại sao anh nhà tui phải chịu đựng chuyện này, thật xin lỗi, ha ha ha ha ha, tui thật sự nhịn không được, anh yên tâm đi, cho dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ bỏ phiếu cho anh.]
Chờ đến khi lời bài hát được sửa xong thì buổi tập cũng kết thúc, Cố Thanh Trì được Tiểu Khả đón về, người quay phim cũng đi rồi, năm thành viên trong nhóm đều nằm xoài trong phòng luyện vũ đạo.
Một lát sau, cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ tiến vào thăm dò.
"Này, này làm sao vậy? Cả một đám đều không được tưới nước sao, không nói chuyện được với tiền bối à?"
Trong giới giải trí, tư lịch được xem rất nghiêm trọng, ai nổi tiếng thì người đó là đại gia, thực tập sinh ở mọi phương diện đều là bên yếu thế.
Cũng thật sự có mấy cái tình huống, ở trước camera thì tiền bối và thực tập sinh vui vẻ với nha, nhưng lúc ở thời điểm khác, không ai thèm để ý tới ai đã coi như tốt lắm rồi.
"Không, anh Cố thật sự rất dễ nói chuyện, ngay cả khi không có máy quay trước mặt tiền bối cũng cùng chúng em tập luyện rất nhiều, chúng em nói cái gì đều lắng nghe, nhưng dù sao tiền bối cũng là diễn viên, không có cơ sở nền tảng trước, hơn nữa, về phần ca hát anh ấy trật nhịp hơi nhiều."
"Chúng em muốn cắt bỏ phần của tiền bối đoạn này, chỉ để lại một chút, cuối cùng liền để lại một câu hát."
"Thật xin lỗi chị Vương, em sai rồi, nếu lúc ấy em cẩn thận hơn một chút thì tốt rồi."
Chị Vương thiếu chút nữa cười ra tiếng.
"Làm cái gì vậy, các em thiệt là, vẫn không biết chương trình này nhắm vào cái gì sao, không cần sửa lại đâu, cũng không cần bỏ đoạn nào hết, các em thật sự cho rằng người khác sẽ xem độ năng lực chuyên nghiệp của các em sao?"
"Cậu ấy có hát được tốt hay không, không quan trọng, chỉ cần cậu ấy có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác nhiều nhất, để cho người khác bỏ phiếu vào tiết mục của các em, vậy thì mục đích của việc lựa chọn tiền bối liền đạt được rồi, các em cứ như mèo mù vớ phải chuột chết ấy, thật không hiểu gì cả, hiện giờ mấy nhóm khác đều ghanh tị với tụi em đến đỏ mắt kia kìa."
"Các em chỉnh sửa chỉ chừa cho cậu ấy có một câu hát, đến lúc đó người hâm mộ của cậu ấy đến, mỗi người phun một ngụm nước bọt cũng đủ làm các em chết đuối rồi đấy."
Nhưng một lát sau, chị Vương nghe xong một đoạn ghi âm, trầm tư một lúc.
"Hay vẫn là xóa đi."
(CT: Ơ kìa chị:)))
*
Phan Tiểu Thành gõ cửa.
Tạ Lục Dữ đang đeo tai nghe, thấy Phan Tiểu Thành đi tới liền bấm nút ngừng lại.
"Làm sao vậy? Làm tôi giật cả mình."
"Chính là chương trình kia, lúc trước tôi không nhìn kỹ, cậu có muốn rút lui trước không, kỳ tiếp theo có thể nói lý do là lịch trình bận rồi."
"Lui cái gì mà lui, cứ tham gia tiếp đi, lật lọng không tốt lắm đâu, tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm."
Phàn Tiểu Thành không nói chuyện, vặn tay nắm cửa rời đi, Tạ Lục Dữ lại mở điện thoại lên, đeo tai nghe vào.
Hắn đang xem video, có thể thấy đó là giao diện của một phần mềm phát sóng trực tiếp, hiện tại chương trình phát sóng trực tiếp đã kết thúc, hắn đang xem chương trình phát sóng đã được ghi lại.
Trong ảnh, Cố Thanh Trì đang đeo tai nghe to, tay cầm một tờ giấy, vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu hát và toàn bộ quá trình đều giữ nguyên một nhịp nhưng vẫn luôn hát rất nghiêm túc.
Tạ Lục Dữ nghe xong một lần, lại nghe lại, cứ nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...