Đêm khuya, cờ chiến ở trong gió lạnh thấu xương rầm rộ kêu vang, trông lên quân lều phong phanh đồn trú cùng nhau, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
Trong quân lều của Nam Yến quốc, từng tiếng từng tiếng sáo du dương êm tai từ trong lều truyền ra, giống như đang nói ra bí mật được chôn sâu dưới trăm trượng băng, sau đó mặt băng bỗng nhiên xuất hiện những vết nứt chi chít như mạng nhện, tiếng sáo cũng đột nhiên vỡ âm.
Án Hà Thanh cau mày lấy xuống sáo ngọc bên miệng, nắm trong tay tỉ mỉ xem xét, cẩn thận và trân trọng.
Màn che của quân lều bị vén lên, nam tử trung niên một thân chiến bào gác tay đi vào, mặt đầy râu ria, oai phong lẫm liệt, nét mặt với Án Hà Thanh có ba phần giống nhau, nhưng trên mặt hắn là các khe rãnh dãi dầu sương gió, đáy mắt là sự nhìn tận bể dâu bạc lương của thế gian.
Án Hà Thanh nhanh chóng dùng tay áo che lại cây sáo, đứng dậy cung kính nói: “Thúc phụ.”
Tiết Nghiêm nhìn Án Hà Thanh, giọng trầm nói: “Gần đây chiến sự liên tục giành thắng lợi, ngươi cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm chút, dưỡng sức lấy hơi.”
Án Hà Thanh đáp: “Tạ thúc phụ.”
Tiết Nghiêm đưa tay vỗ vỗ vai Án Hà Thanh, ánh mắt rơi lên cây sáo ngọc trong tay hắn, khóe miệng Tiết Nghiêm cong xuống, ánh mắt càng nghiêm khắc: “Hà Thanh, nghĩ xem phụ thân và mẫu thân ngươi, nghĩ xem bá tánh và tướng sĩ của Nam Yến quốc, đừng quên thù quốc gia.
Án Hà Thanh rủ mắt, tay cầm sáo từ từ nắm chặt: “Án Hà Thanh hiểu.”
Tiết Nghiêm nhìn Án Hà Thanh, trong ánh mắt có ba phần yêu thương và bảy phần nghiêm khắc.
Cũng giống như bậc làm phụ mẫu vậy, dù cho con cái đã kề vai, đã thành gia, đã một mình đảm đương một phía mà giải quyết từng chuyện một, nhưng mà trong mắt bọn họ, con cái chung quy là đứa trẻ.
Án Hà Thanh đối với Tiết Nghiêm mà nói, cũng giống như vậy.
Tiết Nghiêm nhớ đến Án Hà Thanh lúc nhỏ, những hoàng tử khác của Nam Yến quốc vẫn còn đang rung đùi đắc ý đọc thuộc cổ tự tranh nhau ân sủng của phụ hoàng mẫu hậu, chỉ duy nhất hắn cầm lấy binh thư hỏi mình: “Thúc phụ, thiên hạ phân ra bốn phần, cuối cùng cũng sẽ dẫn đến hỗn loạn, Nam Yến quốc có thể có binh lực đối kháng?”
Lúc đó trong mắt thiếu niên là tinh tú, là trời cao, là trời xanh mênh mông của bình minh muôn dân.
Tiết Nghiêm rất sớm đã nhìn ra sự phi phàm của Án Hà Thanh, hắn biết được Nam Yến quốc trong tay Án Hà Thanh, nhất định sẽ đón đến một sự huy hoàng không giống bao giờ hết, nhưng hắn cũng vạn lần không nghĩ đến, Nam Yến quốc cũng sẽ trải qua một nạn xém nửa diệt quốc.
Bắc quốc nam phạt, gần như đã diệt trọn toàn bộ hoàng thất họ Án, quốc thổ cũng bị Đông Ngô quốc thừa nước đục thả câu chia cắt, Tiết Nghiêm trải qua ngàn vạn khó khăn, cuối cùng cũng đem Án Hà Thanh từ Bắc quốc cứu về.
Thiếu niên đã từng ở trong hoạn nạn trốn thoát tất cả ngây ngô và đơn thuần, ngấm ngầm chịu đựng trong con ngươi sâu lắng ấy rõ ràng là ngọn lửa giận dữ của thù hận, đó là thứ Tiết Nghiêm muốn nhìn thấy trên người Án Hà Thanh, đó là ý chí đủ để chấn động trời đất.
Nhưng mà trong ngọn lửa giận dữ đó dường như có pha tạp thứ tình cảm khác, giống như một suối nguồn trong vắt trong mênh mông cát vàng, giống như một chiếc thuyền con nhỏ nhắn trong đại dương bao la, giống như một tia hy vọng trong tuyệt vọng, nhưng lại chỉ có thể gợi dậy tuyệt vọng càng sâu trong đáy lòng người.
Thứ cảm xúc ấy luôn bị Án Hà Thanh ẩn náu rất tốt, khiến Tiết Nghiêm nhìn không hiểu đoán không thấu.
Tiết Nghiêm nhìn cây sáo ngọc trong tay Án Hà Thanh, những lời hỏi thăm ở trong cổ họng và bên miệng quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn là không hỏi ra miệng, hắn làm mặt gỗ gật gật đầu quay người rời khỏi quân lều, bên ngoài đột nhiên có binh sĩ đến bẩm báo.
“Báo!! Tiết tướng quân, Án hoàng tử, phía tây phát hiện có quân đội Bắc quốc đánh lén!”
“Cái gì?” Tiết Nghiêm cau mày, “Bây giờ? Số người thì sao?”
“Hồi tướng quân, gió tuyết quá lớn, nhìn không rõ, nhưng mà nghe tiếng động chắc là có ước chừng vạn người!”
Tiết Nghiêm gật gật đầu: “Không ngờ đến bọn họ vẫn còn tinh lực như vậy, cũng tốt, đã bọn họ không tự lượng sức, vậy chúng ta dứt khoát một lần công phá, Hà Thanh, ngươi dẫn binh đi chống địch.”
Án Hà Thanh gật đầu đứng dậy, đem sáo bỏ vào trong hộp gỗ giữ tốt, quay người không cẩn thận đụng phải binh thư bên cạnh bàn, binh thư rơi xuống đất, chính diện hướng lên lật ra, mặt lật ra viết đầy chữ ‘lương’, hành động vô ý nhưng lại thấu ý trời sâu xa.
Án Hà Thanh đưa tay nhặt lên binh thư, đột nhiên trái tim bị người hung hăng bóp chặt, hắn hít thở sâu hai cái, nhìn binh thư trước mắt viết đầy chữ ‘lương’, ngẩng đầu cau mày hỏi tướng sĩ: “Kho lương chứa quân lương của chúng ta ở nơi đâu?”
“Hồi hoàng tử, ở phía đông.”
Án Hà Thanh đưa tay từ từ đóng lại binh thư, trong con ngươi đen nhánh sâu xa không thấy đáy chợt chớp mà qua một tấc hung ác và hiểu rõ.
“Nhiếp tướng quân, quân địch không có ra đây ứng chiến.”
Nghe thấy bẩm báo của thuộc hạ, sắc mặt Nhiếp Nhị tái mét, trên miệng bắt đầu chửi: “Nãi nãi nó, đều mẹ nó vương bát sao? Cũng đã đến trước cửa doanh trại bọn họ rồi, vẫn con mẹ nó không ra đây? Bọn giặc nhát cấy!!”
Tuy nói tiếng chửi khí thế vô cùng, nhưng trong nội tâm Nhiếp Nhị lại thấp thỏm bất an, quân địch Nam Yến quốc không thèm ra đây nghênh chiến, thì cử động này của mình sẽ không thể phân tán binh lực và sự chú ý của bọn họ, bên cướp lương sẽ cực kỳ nguy hiểm!
Trái cổ của Nhiếp Nhị chuyển động lên xuống, trong tay nắm chặt dây cương ngựa, rõ ràng là ngày giá rét, trán của hắn tiết ra từng hạt mồ hôi nhỏ, hắn nói: “Chúng ta đánh qua đó.”
“Nhiếp tướng quân?! Chúng ta chỉ có một ngàn người!” Thuộc hạ trợn tròn đôi mắt, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Đánh qua đó thì có nghĩa là không thể nào rút lui trốn chạy nữa.
Nhưng mà nếu như không thu hút sự chú ý của bọn họ, tác chiến lần này thì có thể sẽ thất bại, đến lúc đó Nam Yến quốc một lần công thành, tướng sĩ Bắc quốc bụng đói meo làm thế nào đánh trận? Cổng thành một vỡ, biên cương Bắc quốc thì chỉ có thể chắp tay cho người, quốc thổ Bắc quốc thì chỉ có thể tùy người giẫm đạp!
Nhiếp Nhị hít một hơi sâu, gió quát như đao cắt, hắn khàn giọng gào lên: “Đánh qua đó!”
Và lúc này, Án Hà Thanh đứng trước doanh trại, hắn thân mặc nón bạch vũ và bộ giáp màu bạc, gương sáng hộ tim ở trước ngực, trường kiếm theo bên người, uy nghi rạng rỡ, sắc mặt chính chắn, hắn trông ra ngoài xa móng ngực đạp đất mà hất lên bui bặm cuồn cuộn, quay đầu hỏi tướng sĩ: “Tiết tướng quân đem quân đi đến nơi dự trữ lương thực rồi chứ?”
Tướng sĩ lớn tiếng bẩm báo: “Vâng ạ!”
Khóe miệng Án Hà Thanh từ từ cong lên một nụ cười cực lạnh, hắn lật người lên ngựa đối với tướng sĩ lạnh lùng nói: “Được, ta chính diện nghênh chiến, ngươi dẫn binh đi cắt đứt đường lui của bọn chúng.”
Quân đội hai bên rất nhanh đối đầu với nhau, nhưng Bắc quốc chỉ có một ngàn tướng sĩ, làm sao có thể đối đầu với vô số tinh binh Nam Yến quốc?
Không qua vài hiệp, Nhiếp Nhị liền bị Án Hà Thanh chém xuống ngựa, Án Hà Thanh đạp lên hắn, giống như trước kia hắn đạp mình vậy, rồi sau đó Án Hà Thanh hoàn toàn không do dự, vung kiếm chém xuống tay trái của Nhiếp Nhị.
Nhiếp Nhị ôm lấy cánh tay thét thảm một tiếng, và sau đó ha ha cười lớn, âm thanh bởi vì đau đớn dường như sai lệch, hắn chửi ầm lên nói: “Án Hà Thanh, ngươi hận có đúng không? Hận ta lúc áp ngươi đến Bắc quốc đối với ngươi giày vò đủ kiểu? Đúng, ngươi bây giờ là có thể phục thù rồi, nhưng mà đừng quên rằng, ngươi thực sự làm qua con chó của Bắc quốc, không, ngươi chính là con chó của Bắc quốc… …”
Lời của hắn chưa nói xong, Án Hà Thanh mặt không biểu tình mà vung kiếm cắt ra cổ họng của hắn, Nhiếp Nhị không thể phát ra tiếng thêm nữa, mỗi lần hít thở một cái cả cổ họng đều đang tràn máu, nhìn lên cực kỳ kinh khủng, hắn giống như một con chó vậy bị Án Hà Thanh giẫm ở dưới chân, vặn vẹo thân thể bò lan ở dưới đất.
Nhiếp Nhị khổ sở mà ngẩng đầu dậy, hướng phía đông trông đi, dường như muốn biết Lý Vô Định có thuận lợi hay không, nhưng hắn cái gì cũng không thể thấy được, trời đất mênh mông, rơi ở đáy mắt hắn chỉ có bông tuyết trắng xóa, ánh mắt của hắn dần dần tối tăm trở xuống, chứng tỏ rằng quốc hận cùng gia cừu lại càng sâu thêm một phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...