Vũ Ninh vương gia phát động biến cố, làm kinh hoàng cả triều văn võ, Lý Vô Định tuy nói sớm đã nghe ngóng được tin tức của chuyện này, đã có phòng bị, nhưng vẫn là cứu giá đến trễ.
May mà hoàng thượng không sao.
Chuyện này vừa ra, gió mây thay đổi đột ngột, đã từng là vây cánh của Vũ Ninh vương gia, thậm chí là bạn bè quan hệ tốt một chút toàn bộ đều bị đưa vào trong lao ngục, chờ đợi điều tra xử lý. Đêm đó, Án Hà Thanh đẩy cửa đi vào Tẩm cung Tiêu Dư An, nhìn thấy hắn đứng ở bên cạnh cửa sổ, trên tay nắm chặt trâm hoa đỏ thẫm, như chớp không chớp mà trông ra cây lê nở đầy hoa ở góc vườn.
Trâm hoa đỏ thẩm vẫn còn nhuốm máu, dính lên điểm điểm đen sẫm.
Tiêu Dư An quay qua đầu, thấy là Án Hà Thanh, hỏi: “Ngươi sao lại đến rồi? Vết thương đỡ hơn rồi chứ?”
Án Hà Thanh nhìn hắn, âm thanh cực nhẹ: “Ta biết ngươi ngủ không được, đến xem thử.”
Tiêu Dư An bừng tỉnh, đúng a, hắn từng nói qua với Án Hà Thanh, không có Hồng Tụ bồi ở bên cạnh giường, hắn ngủ không được a.
“Ngươi… … vẫn tốt chứ?” Án Hà Thanh cẩn thận mà hỏi.
Tiêu Dư An cúi đầu nhìn cây trâm hoa trong tay, dường như lẩm bẩm nói mê: “Ngươi nói, Hồng Tụ nếu như cô ấy biết ta không phải quân vương Bắc quốc, vẫn sẽ vì ta mà tìm chết chứ? Cô ấy… … ở dưới cửu tuyền, sẽ hối hận chứ? Và ta, lại dựa vào cái gì khiến cô ấy vì ta mà mất mạng chứ, dựa vào cái gì chứ… …”
Án Hà Thanh vài bước lên trước, nắm lấy tay của Tiêu Dư An, che đi cây trâm hoa đó: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
Tiêu Dư An ngẩng đầu lên lại, nhìn Án Hà Thanh, ánh mắt của hắn vô lực bi thương, thanh lệ hóa thành điểm điểm đau buồn đâm thẳng vào đáy lòng Án Hà Thanh: “Án Hà Thanh, là ta đã hại chết cô ấy.”
Án Hà Thanh thương tiếc mà đưa tay đem Tiêu Dư An ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lấy lưng của hắn an ủi: “Không phải ngươi, không phải ngươi sai.”
Tiêu Dư An cúi đầu, khiến người khác nhìn không rõ biểu cảm của hắn, hắn sống chết mà nắm chặt lấy áo của Án Hà Thanh, xương ngón tay trắng bệch: “Án Hà Thanh, ngươi đêm nay bồi bồi ta.”
“Được, ta bồi ngươi.”
Đêm, gió khuya lạnh, như oán hận như khóc thầm.
Tiêu Dư An nghe tiếng hít thở của Án Hà Thanh bên giường dần dần lâu dài, hắn ngồi dậy im lặng mà nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Án Hà Thanh, rất lâu, Tiêu Dư An đưa tay, từ trong ngoại bào của Án Hà Thanh lấy ra một chiếc chìa khóa.
Hắn bị y mà dậy, động tác cực nhẹ, từ từ mà đi ra khỏi Tẩm cung, thị vệ gác cửa bên ngoài Tẩm cung bị dọa đến mất sắc, sau khi nhìn thấy Tiêu Dư An làm ra động tác tay giữ im lặng, vội vàng ngậm miệng lại.
Tiêu Dư An đạp lên cả đất ánh trăng thê lương, im hơi lặng tiếng mà đi đến phòng thứ bên cạnh Tẩm cung, đó là nơi ở của thân làm thị vệ bên người Án Hà Thanh, hắn lấy chìa khóa mở cửa ra, im lặng đi vào.
Mượn sáng ánh trăng, Tiêu Dư An quan sát một chút bố cục của phòng thứ, sau đó đi đến bên cạnh giường, khom người xuống, từng tấc từng tấc tìm kiếm tấm gỗ dưới gầm giường, một phen không tìm ra gì, Tiêu Dư An lại mò thêm một phen, cuối cùng ở nơi trong cùng nhất, mò được một cái khe hở nhỏ, đó là một cái hầm kín làm công cực kỳ thô sơ, giống y như trong sách nguyên tác miêu tả.
Tiêu Dư An từ trong hầm kín lấy ra một cuốn trục rất nhỏ, mở ra lướt qua một lần, sau đó đứng đậy nhét vào trong ngực, im hơi lặng tiếng mà lui ra khỏi phòng thứ, khóa tốt cửa.
Ngày thứ hai, Án Hà Thanh mở mắt ra, phát hiện Tiêu Dư An đã thức dậy.
Tiêu Dư An đứng ở bên cửa sổ, trong tay nắm chặt lấy cây trâm hoa đỏ thẫm mà lúc Hồng Tụ sắp chết đưa cho hắn, Tiêu Dư An nghe thấy tiếng động quay đầu qua, nhìn về Án Hà Thanh ảm đạm nói: “Ngươi tỉnh rồi? Cảm ơn ngươi bồi ta, ta cần phải lên triều sớm rồi.”
“Ừm.” Án Hà Thanh nhìn đôi ngươi vẫn như cũ dịu dàng nhưng lại không thấy ý cười, đột nhiên cảm thấy kinh sợ, khoảng cách giữa hai người họ, có gì đó đang im lặng mà biến đổi.
Có sự tình gì đó sớm đã cần phải bị hai người nhận ra, màn che đột nhiên bị đột ngột mở ra, cứ như vậy mà trần trụi phơi bày ra ở trước mặt hai người.
Thật sự tàn nhẫn đến khủng khiếp.
Chúng sinh muôn nghìn, đáng lẽ nên đi ngược lại, tại sao cứ làm cho bận lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...