Sân nhỏ không lớn, nhưng cũng có vài gian phòng, Tạ Thuần Quy không biết vào gian nào, xoay người muốn hỏi, râu quai nói thấy, cười vỗ hắn: “Đừng lo lắng, nhà Lý Vô Định không có nữ oa oa, tùy tiện vào, nơi treo chiến bào giáp sắt chính là phòng của hắn.”
Đáy lòng Tạ Thuần Quy đối với Lý phủ càng kinh ngạc: “Lý tướng quân công danh hiển hách, tại sao không có nữ quyến*?”
(*Chỉ người phụ nữ thân thuộc, ví dụ như là vợ)
Râu quai nón khục một tiếng, đáp: “Mọi người đều có cho hắn nói mai, hắn tự mình không muốn lấy, nói cái gì mà lên sa trường rồi sau đó không biết sống chết ngày mai, không muốn gây hại cho cô nương nhà người ta.”
Tạ Thuần Quy đột nhiên hiểu ra mà gật gật đầu, khởi hành đi vào gian phòng của Lý Vô Định.
Gian phòng của Lý Vô Định bày biện cũng đơn giản đến không được, một chiếc giường gỗ, một cái bàn tròn, vài cái ghế thấp, nếu như không phải vài chục cuốn binh thư lật đến nhăn trên kệ sách, thật sự hoàn toàn không có hơi người, Tạ Thuần Quy thay xong quần áo, nhịn không được cầm lên một cuốn binh thư nhìn vài cái, đây vừa nhìn như vậy đợi đến lúc hồi thần lại kinh ngạc thời gian đã qua đi rất lâu, hắn vội vàng đặt lại binh thư, gấp gáp đi ra khỏi gian phòng.
Trong sân Lý Vô Định đang sắp xếp chén đũa, cái bàn tròn lớn xung quanh vây lại những tướng sĩ đó sớm đã ngươi một ly ta một ly bắt đầu uống, thấy Tạ Thuần Quy, râu quai nón vẫy tay thúc giục: “Con út Tạ gia, mau đến mau đến! Chỉ đợi ngươi a!”
Thức ăn trên bàn không được tinh tế, bày đĩa thậm chí có thể nói rất là tùy ý, nhưng mùi vị lại cực ngon, một đám đại hán ăn rất vui, gió cuốn mây tan, chưa qua một lúc thịt rau đã mất hết nửa đĩa, Tạ Thuần Quy cùng với các tướng sĩ xuất thân từ dân gian không giống nhau, hắn từ nhỏ gia giáo có phương pháp, so với đám tướng sĩ trực tiếp dùng tay cằm chân cừu lên gặm, tướng ăn và hành vi có thể gọi là cực kỳ lịch sự.
Lý Vô Định nhìn xung quanh đám tướng sĩ ăn như hổ đói, rồi lại nhìn một cái Tạ Thuần Quy cúi đầu ăn chậm nhai khẽ, đành chịu mà cười, cầm lên một cái đĩa không, gấp đầy một đĩa rau thịt lớn đặt ở trước mặt Tạ Thuần Quy.
Tạ Thuần Quy tuy nói là là con trai nhỏ nhất trong Tạ gia, nhưng mà chưa từng độc đắc ân sủng, nào có giống như bây giờ ăn qua một mình, dọa đến hắn xua tay liên tục: “Lý tướng quân, ta… …”
Lý Vô Định cắt lời hắn: “Không sao, ở chỗ của ta không quy tắc nhiều như vậy, ngươi ăn no chút, suy cho cùng cũng đang tuổi lớn, không ăn nhiều chút, làm sao đánh bại ta?”
Tạ Thuần Quy nắm chặt đũa, không nói thêm gì, to miệng lùa cơm lùa rau.
Rượu quá ba tuần, đã có tướng sĩ uống quá, đem đũa làm rớt, là bắt đầu thao thao không dứt mà nói về sự nghiệp vĩ đại của chính mình năm xưa trên chiến trường, nói rồi nói rồi lại nói tới chính mình tại sao lại đi gia nhập quân đội.
Tạ gia đời đời tòng quân, Tạ Thuần Quy từ lúc sinh ra đã biết tương lai của mình nhất định là ở sa trường kim qua(cây giáo) thiết mã, cho nên đột nhiên nghe thấy những lý do tham quân này, vậy mà vẫn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi cùng kinh ngạc.
Tạ Thuần Quy vừa nghe vừa gật đầu, đột nhiên quay đầu hỏi Lý Vô Định: “Lý tướng quân, ngươi lúc đầu tại sao lại tham quân?”
Lý Vô Định suy nghĩ nửa buổi, nói: “Vẫn là không nói đâu, sợ ngươi thất vọng.”
Thấy Tạ Thuần Quy không cam lòng mà nhìn thẳng chằm chằm vào mình, Lý Vô Định đành chịu: “Được rồi, nói cho ngươi, năm đó ta là bởi vì muốn sống tiếp mới tham quân.”
Tạ Thuần Quy ngẩn người: “Sống tiếp?”
Lý Vô Định gật gật đầu: “Năm ta mười sáu tuổi, trong thôn rộ lên nạn đói, nhưng mà bởi vì chiến tranh, cuối cùng một miếng ăn cũng không thể không giao nộp triều đình, ta không còn cách nào khác, bởi vì có thể ăn được cơm, cho nên mới đi làm lính.”
Tạ Thuần Quy lại hỏi: “Vậy phụ mẫu huynh muội của ngươi đâu?”
Lý Vô Định đem hạt cơm cuối cùng ở đáy chén lùa vào trong miệng, nhẹ giọng nói: “Toàn bộ đói chết rồi.”
Năm chữ, nhẹ như bay, nặng không quá hồng mao, lại giống như một ngọn núi lớn một cái đè đến Tạ Thuần Quy bỗng nhiên mất tiếng.
Có những người có lòng tin và chấp miện cao thượng, nhưng với những ngưới khác thì là giới hạn cuối cùng để sống tiếp.
Tiệc tuy đơn giản, nhưng lại vô cùng thỏa thích, vài người uống đến nửa đêm mới lưu luyến không thôi mà rời đi, Lý Vô Định tiễn xong vài vị tướng sĩ, quay về phủ đệ nhìn thấy Tạ Thuần Quy đã đem quần áo thay về, Lý Vô Định nói: “Món quà mừng đó, hay là ngươi cũng đem về đi? Quá quý trọng rồi.”
Tạ Thuần Quy nói: “Tâm ý của gia phụ gia mẫu, hy vọng Lý tướng quân đừng có không thích.”
Lý Vô Định không tiện cự tuyệt thêm, cười cởi mở nói: “Vậy ta trước tiên sẽ nhận xuống, đợi ngày ngươi công thành, nhất định toàn bộ… … không, trả lại gấp đôi.”
Đáy mắt Tạ Thuần Quy lóe lên ánh lửa đủ để cháy rực: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...