Mùa xuân đến rồi, vạn vật sống lại, lại đến mùa giao lưu của động vật!
Sáng sớm mùa xuân của Bắc quốc, vẫn nơi nơi phủ đầy sương mù, chẳng những không có ấm áp, mà còn mang theo ẩm ướt lạnh lẽo thấu xương.
Cùng với sự tan chảy của băng tuyết, Bắc quốc nghênh đón hai sự kiện lớn.
Thứ nhất, là sinh thần của quân vương thiếu niên sắp đến, đây thật là chuyện lớn khắp nơi ăn mừng, tuy nói Tiêu Dư An bởi vì cư tang, chuẩn bị đơn giản hết thảy, nhưng mà tiệc tùng ca múa nên có vẫn đang trong giai đoạn khẩn trương chuẩn bị.
Còn một sự kiện lớn khác, Tiêu Dư An biết trước tình tiết từ cuối đông đã bắt đầu vì chuyện này mà tâm thần không ổn định, đó chính là Tây Thục quốc phái sứ giả đến kết giao bạn hữu!!!
Trong nguyên tác, quân vương thiếu niên theo lệ cũ mà tìm chết, không thèm kết giao ngoại bang, đem sứ giả Tây Thục quốc cự tuyệt ngoài cửa.
Chuyện này đã khiến cho Tây Thục quốc tức giận, sau này Án Hà Thanh chính là cùng Tây Thục quốc cùng nhau, liên kết công đánh Bắc quốc.
Trong nguyên tác, cái đoạn tình tiết này qua rất nhanh, chủ yếu là vì sau này Tây Thục quốc cùng Án Hà Thanh biến thành đồng minh lửa cháy thêm dầu.
Tiêu Dư An tự nhiên sẽ không tìm đến con đường chết lớn này, nhân dịp khai xuân, sứ giả của Tây Thục quốc bị cung cung kính kính nghênh đón vào hoàng thành.
Bắc quốc trên triều đường lắp đặt lễ nghi ‘cửu tân*’, tiếp theo sau đó ở chính điện bố trí thiết lập bàn tiệc, chiêu đãi nồng hậu sứ giả Tây Thục quốc, đây điều là các lễ nghi cực kỳ trang trọng, có thể thấy sự xem trọng của Tiêu Dư An đối với chuyện này.
(*Cửu tân -九宾: là lễ nghi ngoại giao long trọng nhất của Trung Quốc, gồm có chín người quan chức điều khiển hành lễ cho xướng lễ đón khách, mời và dẫn đắt lên điện.)
Chính điện, bởi vì muốn bày tỏ trang trọng, trên thân Tiêu Dư An khoác lên bộ lễ phục rườm rà, đến trước giờ, ngồi xuống xém chút bị tay áo rộng lớn vấp ngã, Án Hà Thanh đứng ở bên cạnh hắn nhanh tay nhanh mắt, đưa tay đỡ hắn một cái.
“Bộ y phục này cũng quá phiền phức rồi, nếu như không phải Hồng Tụ, ta tự mình mặc ba ngày cũng mặc không xong.” Tiêu Dư An nhỏ tiếng cùng Án Hà Thanh lẩm bẩm.
Án Hà Thanh gật gật đầu, không nói lời nào.
Tiêu Dư An ngồi ngay ngắn xong, trong lòng khẩn trương cùng mong đợi.
Tây Thục quốc trong nguyên tác, là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Bởi vì bối cánh của nó đem theo nguyên tố nữ tôn!
Các triều đại của Tây Thục quốc, không hiếm nữ tướng quân và nữ hoàng đế, thiết lập cảm quang như vậy, tự nhiên là sẽ cho nam chính Án Hà Thanh hưởng dụng rồi.
Trong hậu cung của Án Hà Thanh, có một phần ba đều là muội tử của Tây Thục quốc, cái gì mà công chúa a, nữ thừa tướng a, nữ trạng nguyên a, toàn bộ đều là vật trong túi của hắn.
Tiêu Dư An phỏng đoán sứ giả phái đến lần này của Tây Thục quốc, có lẽ là một trong số các lão bà của Án Hà Thanh, chính là không biết sẽ là vị lão bà nào của Án Hà Thanh.
Nhưng mà bất luận đến là vị vợ nhỏ nào, khẳng định sẽ tạm thời không thể lọt vào mắt Án Hà Thanh.
Suy cho cùng hào quang chính của nữ chính công chúa Vĩnh Ninh vẫn còn đè ở đây a!!!
Tiêu Dư An quay đầu cho Án Hà Thanh một cái mỉm cười bí ẩn.
Nam nhân, dám đối với nữ chính bất trung, là sẽ bị độc giả cho chết băm chết dầm nha!
Án Hà Thanh bị hắn cười tới không hiểu gì cả, lòng nghĩ có phải là tà áo lễ phục quá chật, thít chặt đến nổi não Tiêu Dư An thiếu dưỡng khí.
Bên ngoài đến báo, nói là sứ giả Tây Thục quốc đến rồi, Tiêu Dư An tinh thần phấn chấn, tư thế ngồi rất tập trung.
Một nhóm người mang theo lễ vật dùng rương đựng từ ngoài diện đi vào, quả nhiên là nữ tử chiếm đa số, ai ai duyên dáng thướt tha, dung mạo đẹp đẽ.
Dẫn đầu, là một vị nữ tử hồng y.
Trên thân nàng mặc cẩm y bó eo bó cổ tay, toàn thân từ trên xuống không có trang sức phức tạp, chỉ duy nhất ống tay áo có thêu bạch vân hỏa văn, cao ngạo tiêu sái, nàng cột tóc đuôi ngựa, con mắt đan phương nhỏ nét, ánh mắt trong lúc lưu chuyển, là dáng vẻ hiên ngang nói không rõ.
Nàng đứng ở đại điện trung ương, đối với Tiêu Dư An chắp đấm cuối lạy, thoả đáng và hào phóng, nàng nói: “Tây Thục quốc, Tiêu Bình Dương, thay Tây Thục quốc bái kiến quân vương Bắc quốc, nguyện hai nước có thể giao hữu, thời thời đại đại.
Tiêu Dư An đột nhiên đứng bật dậy, đôi mắt trợn tròn, ngay lập tức dọa đến tất cả mọi người trong hội trường.
“Hoàng thượng?” Hồng Tụ ở bên cạnh hầu hạ khẽ giọng gọi.
“Khục” mạnh mẽ nén xuống sóng to gió lớn trong lòng, Tiêu Dư An vừa ngồi xuống vừa nói, “Không sao, vui quá thôi.”
VUI CÁI RẮM A A A!!!
CÁI ĐỆCH A A A!!!
Trước đây, đối với sứ giả Tây Thục quốc, Tiêu Dư An nghĩ qua vô số loại khả năng.
Nhưng mà! Hắn! Đặc biệt! Thật sự! Không có! Nghĩ tới! Đến đây! Sẽ là!
TIÊU BÌNH DƯƠNG A A A A!!!
Tiêu Bình Dương, là nữ nhị* trong nguyên tác .
(*Nữ nhị: nữ phụ quan trọng đứng thứ hai sau nữ chính.)
Công chúa Vĩnh Ninh bởi vì là nữ tử đầu tiên mà Án Hà Thanh thích, cho nên bị độc giả phụng dưỡng là nữ nhất.
Nhưng, Tiêu Bình Dương tuy không phải là nữ tử thứ hai mà Án Hà Thanh thích.
Nàng có thể ở trong cái tiểu thuyết lộn xộn, đủ loại thuộc tính muội tử bay khắp trời này, ngồi vững ngôi vị nữ nhị, không ai dám làm lung lay, là bởi vì
Nàng là người phụ nữ cuối cùng của Án Hà Thanh, và sau khi Án Hà Thanh thống nhất thiên hạ, nàng đã trở thành hoàng hậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...