Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Buổi sáng khi Tiêu Dư An tỉnh dậy, có thói quen lăn qua bên trái.

Bởi vì Án Hà Thanh ngủ ở bên trái của hắn.

Bình thường chỉ cần hơi hơi di chuyển một chút liền có thể ôm được Án Hà Thanh, nhưng mà hôm nay Tiêu Dư An cũng đã lăn hết một vòng vẫn là chưa chạm được người.

Tiêu Dư An bản năng mà đưa tay đi vỗ vỗ giường phía bên trái, cái gì cũng sờ không được, hắn cảm thấy mình có thể là ngủ đến có chút thần trí không rõ ràng, không có phân biệt rõ trái phải, thế là lại hướng phía ngược lại lăn một chút.

Kết quả vẫn là không có chạm được người.

Tiêu Dư An cứ không an phận như vậy mà lăn qua lăn lại, sớm đã rời khỏi vòng tay ấm áp của cái chăn, hàn ý sáng sớm tia tia thấu sương, không có người giúp Tiêu Dư An đắp chăn, Tiêu Dư An lập tức bị lạnh đến tỉnh.

Tiêu Dư An mở mắt ra, tiềm thức mà gọi một tiếng Án ca, sau đó liền ngây người.

Trời đậu.

Đây, đây, đây, đây, con mẹ nó là đâu?!

Tiêu Dư An một cái lật người ngồi dậy, trong mắt chứa đầy không thể tưởng tượng nổi cùng kinh ngạc, hắn suy nghĩ ba giây là trước tiên phải xoắn xuýt hắn đang ở đâu hay là trước tiên phải xoắn xuýt về cái giường ở dưới thân hắn. Ba giây qua đi Tiêu Dư An quyết định cứ xoắn xuýt về cái giường ở dưới người hắn trước.

Bởi vì hắn ngủ ở trên một chiếc giường đại khái có mười mét vuông.

Đúng vậy, mười mét vuông.


Trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo kinh điển, luôn sẽ nhắc đến một từ: King size.

Như thể tổng tài không ngủ trên giường king size đều không phải là một tổng tài thật sự.

Và tiêu chuẩn king size trong nước là dài hai mét rộng hai mét, nhưng mà Tiêu Dư An hiện giờ là đang ngủ trên một chiếc giường mười mét vuông.

Mười mét vuông a các bạn!

Có bệnh à!!!

Tiêu Dư An: "Ngủ chiếc giường mười mét vuông cũng thôi đi, còn phải ngủ ở chính giữa giường!? Mỗi ngày bò lên bò xuống không mệt sao?!"

Tiêu Dư An xoắn xuýt xong chiếc giường, bắt đầu xoắn xuýt suy nghĩ mình đang ở đâu.

Vật dụng cách trang trí nhà cửa xung quanh toàn bộ là kiểu dáng hiện đại, Tiêu Dư An sờ lên tóc, là ngắn.

Tiêu Dư An đột nhiên có chút hoảng, hắn đi xuống giường, đạp lên đôi dép ngủ đầu tròn đặt ở một bên, gọi: "Án ca."

Bên ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa: "Tiên sinh, nên dậy đi làm rồi."

Tiêu Dư An do dự nửa buổi, đưa tay mở cửa ra.

Bên ngoài có một vị người già tóc trắng bạc phơ nhưng vẻ mặt hồng hào đứng ở đó, người già đó mặc một bộ âu phục màu đen, bên trông là một cái áo gi-lê màu bạc xám, nút cài ở cổ toàn bộ đều được cài lại, thấy Tiêu Dư An mở cửa, hơi hơi khom lưng lễ độ cung kính nói: "Tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."

Tiêu Dư An tức khắc trợn lớn đôi mắt, âm thanh đều đang run rẩy: "Triệu...... Triệu......"

Triệu quản gia cau mày: "Tiên sinh ngài làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có gì không có gì." Tiêu Dư An hít sâu một hơi, ra sức ngắt mình một cái, cảm thấy đau đớn không thôi, cũng đã bình tĩnh trở xuống.

Tiêu Dư An đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, xông về trong phòng, mắng một câu thiết kế của chiếc giường này thật sự rất ngu học, sau đó mất chút thời gian đi đến bên chiếc gối ở trên giường, đưa tay vừa sờ, quả nhiên thật sự mò ra được một chiếc điện thoại di động.

Tiêu Dư An mở lên camera trước khuôn mặt màn hình di động hiện lên vô cùng quen thuộc, là khuôn mặt của chính mình, Tiêu Dư An nhìn trái nhìn phải chà dụi khuôn mặt của mình hai cái, giờ đây mới hơi hơi buông lỏng xuống, tiếp theo sau đó hắn vội vội vàng vàng mở mở lịch trên chiếc di động ra, sau đó một lần nữa ngây người ở tại chỗ.

Tiêu Dư An đương nhiên không thể nào quên đi ngày mà mình tự sát lúc trước, và ngày tháng hiển thị trên di động hiện giờ, chính là ngày thứ hai sau khi hắn tự sát.

-

“Tiêu tổng hôm nay có chút lạ a.”


“Sao vậy?”

“Lúc nãy ở trong thang máy gặp được, hỏi tôi nơi làm việc thường ngày của anh ấy ở đâu, lại hỏi tôi có quen biết một người gọi là Án Hà Thanh không.”

“Suy nghĩ của người có tiền, chúng ta không hiểu.”

“Nói cũng đúng.”

“Nhưng mà cậu may mắn a, vậy mà gặp được Tiêu tổng, tôi cảm thấy anh ấy rất đẹp trai a, còn là kim cương Vương Lão Ngũ* trẻ tuổi có triển vọng.”

(*Kim cương Vương Lão Ngũ : Chỉ những người đàn ông độc thân lại có tiền.)

“Anh ấy thật sự rất đẹp trai, với lại còn không có tự cao, đối với ai cũng mang theo nụ cười! Quá tuyệt!”

“Người ngay thẳng không nói lời vòng vo, muốn gả!”

“Các cậu đều muốn gả cho anh ấy, nhưng tôi thì không giống a, tôi muốn thượng anh ấy.”

“???”

-

Buổi sáng mười phút sau khi check in đi làm, là thời gian mà mỗi một tộc người đi làm điều chỉnh chính mình đi vào trạng thái làm việc, bọn họ xua đuổi sự mệt mỏi của tối qua do thức khuya, một bên nghĩ trong lòng: Ai yo ôi lại là con mợ nó một ngày bị bóc lột áp bức.

Và giờ đây, hai vị thư lý tiểu tỷ tỷ đang đứng ở bên cạnh máy pha cà phê và tán nhảm nhiều chuyện về tổng tài của nhà chúng ta, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan.

Hai vị thư ký tiểu tỷ tỷ có tật giật mình, bị dọa đến giật hết cả mình, sau khi nhìn thấy người ở sau lưng, càng là sợ đến hồn bay phách tán, vội vàng cùng người đó chào hỏi sau đó, gấp ga gấp gáp mà chạy về vị trí của mình vùi đầu bắt đầu công việc.


Người đó tuy rằng đang cau mày, nhưng mà cũng không có nói lời trách móc, cầm lên ly cà phê làm bằng sứ trắng ở trên khay, thành thạo lại tỉ mỉ mà phai ra một tách cà phê, khởi hành đi ra khỏi văn phòng đi vào trong thang máy lên tầng hai mươi sáu.

Trên tầng hai mươi sáu chỉ có một văn phòng làm việc, người đó cầm theo dữ liệu văn phòng và cà phê, gõ lên cửa của văn phòng đó.

Bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc: “Vào.”

Người đó ấn xuống nắm tay cửa, vài bước đi vào, đem cà phê và dữ liệu cùng nhau bỏ lên trên bàn làm việc, nhẹ nhàng cười: “Tiêu tổng, cà phê của ngài, đây là dữ liệu hội nghị của ngày mai, ngài… … Tiêu tổng ngài làm sao vậy? Tại sao mắt đỏ lên rồi? Là sinh bệnh rồi sao?”

Tiêu Dư An vì muốn che giấu sự thất lễ, cúi đầu nghiêng mặt ra, âm thanh nghẹn ngào: “Không, không sao, chính là… … chính là khá là vui vẻ.”

Tiêu Dư An ngăn lại sự chua xót trong mắt, đưa tay lật lật thử thẻ nhân viên mà người đó đeo ở trước ngực.

Ở mục họ tên có viếc ba chữ Ngu Hồng Tụ.

Tiêu Dư An nói: “Tôi có thể gọi cô là Hồng Tụ không?”

Hồng Tụ cười cười, nói: “Tiêu tổng ngài hôm nay làm sao vậy? Ngài không phải vẫn luôn gọi tôi như vậy sao?”

Tiêu Dư An nhịn không được khóe mắt lại đỏ lên.

Mười phút sao, bộ trưởng bộ phận nhân sự vừa bắt điện thoại vừa gào thét nói: “Cái gì? Tăng lương cho thư ký của Tiêu tổng? Tăng bao nhiêu? Cái gì? Tăng gấp ba?! Ngươi có biết lương của Hồng Tụ tỷ cao bao nhiêu không? Cô ấy là thư ký độc quyền của Tiêu tổng, mức lương vốn là đã cao, cái gì? Tiêu tổng đích thân yêu cầu tăng gấp ba? Được rồi được rồi, tăng tăng tăng, tăng còn không được sao, dù sao công ty cũng có tiền, Tờ ăng*!”

(*Gốc là lực khẩu: ghép lại là gia nghĩa là tăng.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui