Tiêu Dư An đã ngồi nhìn cái nụ hoa thủy tiên ở trong chậu cười ngu suốt cả một ngày.
Lúc vừa mới bắt đầu Thiêm Hương còn hỏi hắn gặp phải chuyện gì mà vui vẻ như vậy, bây giờ đã và đang do dự không biết có nên mời thái y hay không.
Đạm mặc thanh hòa, nụ hoa thủy tiên mang theo hương thơm ngọc lộ, Tiêu Dư An đưa tay xoa nhẹ lên chiếc lá thon dài xanh ngọc ấy, cười nói: “Thơm quá.”
Sau đó hắn lại đứng lên đi đến bên cửa sổ: “Gió nhỏ hơi hơi lạnh, thoải mái!”
Ngẩng mắt nhìn hoa mai vẫn chưa tàn ở trong vườn: “Sương lạnh một mảng hồng, kinh diễm!”
Thiêm Hương: “… … Tiêu quận vương người đây là làm sao vậy?!”
Tiêu Dư An cong mắt cười: “Ta vui a!”
Tiêu Dư An đem xung quanh những thứ có thể khen đều khen một phen, đến hoa hoa cỏ cỏ bình bình chai chai đều không tha cho, vẫn còn cảm thấy chưa đủ biểu đạt tâm trạng vui mừng của mình, thế là vui tươi hớn hở mà chạy ta vườn.
Trần Ca hôm nay cũng đang kiên trì không thôi không biết mệt mỏi mà đang đào ao, cái ao đã có nguyên mẫu của nó, Trần Ca đứng ở đáy ao, sau khi lau đi mồ hôi trên trán hai tay chống eo, rất có cảm giác thành tựu, đột nhiên bên cạnh có một người đi tới, người đó hướng bờ hồ đã căn bản đã thành hình ngồi xuống, một chân chống lên, một chân đu đưa cười hi hi mà nhìn Trần Ca.
Trần Ca ngẩng đầu cười rồi chắp đấm hành lễ: “Tiêu quận vương.”
Tiêu Dư An chào hỏi hắn: “Nào nào nào, Trần tướng quân biết múa ương ca* không?”
(*Múa ương ca : loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, bên mạng search để biết cách múa các bạn nha =))))
Trần Ca mộng bức: “Ương, ương cái gì?”
Tiêu Dư An nói: “Ương ca, không biết? Không sao ta dạy ngươi a, nào nâng ngực hóp bụng ưỡng mông, hai tay giơ lên, ngón tay xếp thành hình hoa lan, đừng xấu hổ a, đại lão gia chúng ta giơ có cái ngón tay xếp thành hình hoa lan lên có làm sao đâu! Sau đó chân trái bước qua chân phải, chân phải bước qua chân trái, lắc hông, lắc đúng đúng đúng! Học rất nhanh a Trần tướng quân.”
Trần Ca suy sụp mà sờ lên mặt một cái: “Tiêu quận vương, ngươi hôm nay làm sao vậy?”
Tiêu Dư An cười nói: “Không có gì a, ta vui thôi mà, ngươi nhảy đi ta đệm nhạc cho ngươi.” Nói rồi Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng liền bắt đầu hát, “Hôm nay là một ngày tốt, chuyện trong lòng đến có thể thành!* Ủa, ngươi tại sao không nhảy rồi?”
(*Bài Good Days - Gong Yue)
Trần Ca nói: “Tiêu quận vương! Vi thần còn có ao phải đào! Thứ lỗi vì không thể tiếp đãi!”
Tiêu Dư An ôm bụng cười lớn, cuối cùng đại phát từ bi mà buông tha cho Trần Ca.
Trần Ca thở nhẹ một hơi, để tránh bị đầu độc thêm nữa, nhanh chóng làm hết công việc của ngày hôm nay, gấp gáp khởi hành dọn dẹp hồi phủ.
Kết quả trên đường gặp được vài vị đại thần vừa mới xong triều sớm, ai nấy đều là mặt đầy kinh ngạc, có người cất bước chạy như diện về phủ đệ cùng người nhà chia sẻ những gì nghe được và thấy được của ngày hôm nay, có người đang tụm năm tụm ba tụ họp lại với nhau, toàn bộ đều đang gào hú chuyện gì đó.
Trần Ca nghi hoặc, kéo lại một vị đại thần quen biết hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Vị đại thần đó vừa thấy là Trần Ca, lập tức kêu to lên: “Trần tướng quân! Những ngày nay ngươi có nhiệm vụ quan trọng trên người, không có lên triều, cho nên không biết rõ, ngươi có biết sáng hôm nay hoàng thượng đã nói gì không?!”
“Đã nói gì?”
“Hoàng thượng của chúng ta muốn cưới quân vương Tây Thục quốc Tiêu Dư An! Hôm nay đã chiêu cáo thiên hạ!!”
-
Nửa tháng sau, Tây Thục quốc và Nam Yến quốc liên nhân kết thân, hai nước đại hôn, khắp nơi ăn mừng.
Từ sau chuyện này, thiên hạ trở thành một nhà.
Ở dân gian, cũng tự nhiên mà lưu truyền đủ loại câu chuyện khác nhau, Có người nói hai vị quân vương là vì muốn cùng nhau chống lại Tây Vực dị quốc, không thể không liên nhân (kết thông gia), cũng có người nói là hoàng thượng Tây Thục quốc vị sự tồn vong của Tây Thục quốc đi đến bước đường cùng mới đáp ứng lời mời kết thân của hoàng thượng Nam Yến quốc, thậm chí còn có người nói là hoàng thượng Nam Yến quốc cưỡng ép giam cầm quân vương Tây Thục quốc ở bên cạnh, ép y cùng mình thành hôn.
Bịa đặt đồn nhảm, một người nói xong đến miệng người tiếp theo lập tức có cách nói mới.
Nhưng mà chẳng sao cả, thời gian sẽ mài đi những góc cạnh của sự nghi ngờ, cũng sẽ mài đi gai nhọn của sự phỉ báng.
Và giờ đây, một trong số nhân vật chính trong miệng của người đời, quân vương Tây Thục quốc đang đứng ở trước giường, nhìn chằm chằm hai bộ hỷ phục quấn lấy màn sa đỏ đang nằm ở trên giường: “Đây là?”
Trải qua những ngày này, Thiêm Hương cuối cùng cũng hiểu Án Hà Thanh là chân tình chân ý đối đãi Tiêu Dư An, giờ đây bởi vì hỷ sự này cười đến vui tươi: “Một bộ phụng quan hà phí*, một bộ lang quân y thường, hoàng thượng nói để người tự mình chọn! Tiêu quận vương người chọn phụng quan hà phí đi! Người xem hoa văn kim chỉ này thêu ra thật là đẹp a! Người xem phụng quan này bao nhiêu tinh xảo a!”
(*phụng quan hà phí: mũ phượng và khăn quàng vai)
Tiêu Dư An sờ lấy cằm đắn đo nửa khắc, đưa tay cầm lên phụng quan ở trên giường, sau đó kinh ngạc nói: “Đây cũng quá nặng rồi! Lỡ như bị ngã, cổ cũng có thể ngã gãy a!”
Thiêm Hương đứng ở một bên che miệng cười, Tiêu Dư An cẩn thận dè dặt mà bỏ xuổng phụng quan, lại cầm lên khăn voan che đầu đỏ ở trên giường, hắn cảm thấy mới lạ mà cầm ở trong tay quay hai cái, đột nhiên thấy ở một góc khăn che đầu có dùng kim chỉ thêu lên họ của hai người.
Tiêu Dư An nhịn không được cong lên đôi mắt, lần nữa đem ánh mắt đặt lên trên giường, sau đó chỉ lấy một vật gì đó hít ngược một hơi: “Cái này sẽ không cũng phải bắt ta mang đấy chứ?!”
Ánh mắt Thiêm Hương thuận theo ngón tay của Tiêu Dư An nhìn về phía giường, cười rồi nói: “Đương nhiên cần a! Đương nhiên là mặc một bộ mới đẹp a!”
Đó là một đôi giày đầu phụng, viền bạc hoa văn kim phụng thúy, từ đáy lên trên khoảng ba tấc, Tiêu Dư An cầm lên giày đầu phụng, ước lượng đế giày, trợn lớn đôi mắt: “Cao như vậy làm sao mang? Đôi giày này và phụng quan này cùng nhau mặc mang chung với nhau, đầu nặng chân nhẹ, đi một bước ta có thể ngã ba lần!”
Thiêm Hương hơi có chút thất vọng, nhỏ tiếng mà hỏi: “Vậy Tiêu quận vương người là mặc bộ hỷ phục còn lại sao?”
Tiêu Dư An ngừng một chút, hỏi: “Bộ hỷ phục này là hoàng thượng đích thân chọn ư?”
Thiêm Hương nói: “Đúng a, trước đó thợ may đến giúp người do kích thước sau đó, hoàng thượng vì muốn có thể giấu người, tự mình đi chọn lựa hoa văn và kiểu dáng.”
Tiêu Dư An im thin thít nửa buổi, nắm tay thành đấm, một mặt bộ dạng như đi chết: “Mặc! Nam nhân của Án Hà Thanh tuyệt không nhận thua!”
Ngoài tẩm cung, đình đài lầu gác, ngói xanh mái đỏ, hành lang treo lụa quanh co, nơi nơi thắp đèn kết hoa tràn ngập không khí vui mừng, treo lên dán lên lồng đèn chữ hỷ đỏ lớn.
Bách quan đến tham dự, khắp nơi ăn mừng, cả tòa hoàng thành náo nhiệt phi phàm, long lâu phụng các nến lửa điểm điểm, khắp nơi treo lên đèn lồng đỏ lớn.
Nếu như là đứng trên lầu cao, nơi tận cùng mà tầm mắt có thể nhìn thấy như có những ngọn núi không ngớt liền nhau, sao đầy trời và trăng sáng vạn cổ, đây là đường biên của đất nước, là thiên hạ, giờ đây ai cũng không biết, mười năm sau, sẽ bởi vì sự nỗ lực của hai vị quân vương, mà nghênh đón đến một trận thành thế phồn hoa.
Khi tất cả mọi người đều đang ăn mừng, tẩm cung bên đây lại là yên yên tĩnh tĩnh.
Án Hà Thanh thân mặc đại hồng hỷ phục đang đi xuyên qua cái hành lang dài dài hai bên có quấn màn sa đỏ, treo đầy đèn lồng màu đỏ, cuối cùng ngừng ở trước cửa tẩm cung, trên cánh cửa đỏ lớn mạ vàng có dán lên chữ song hỷ bằng bột kim lịch, Án Hà Thanh tường tận vài khắc, đưa tay chầm chậm đẩy ra cửa tẩm cung.
Bên trong tẩm cung có bình phong hạ hỷ, phía sau bình phong là người mà hắn ngày đêm tưởng nhớ.
Án Hà Thanh vượt qua bình phong hướng phía sau đi tới, bước chân đột nhiên ngừng lại.
Tuy rằng thân mặt phụng quan hà phí, nhưng Tiêu Dư An lại không có ngồi ngay ngắn, hắn đem khăn che đầu vén lên bỏ ở trên phụng quan, tay trái chống lấy người ngồi nghiêng ở trên giường, vểnh chân lên cả con người hơi hơi tựa về sau, tay phải hiếu kỳ mà chơi đùa với minh châu rủ xuống của phụng quan, nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Dư An luống luống cuống cuống mà ngồi ngay ngắn lại, đưa tay một cái đem khăn che đầu bỏ xuống, kết quá dùng lực quá mạnh, khăn che đầu trực tiếp lướt xuống đất.
Án Hà Thanh: “… …”
Tiêu Dư An: “… …”
Án Hà Thanh nhè nhẹ cong môi lên, vài bước đi lên trước, gò má và gáy của Tiêu Dư An ửng lên một mảng đỏ rực, hắn muốn cúi người đi nhặt khăn che đầu, nhưng lại vì trở ngại phụng quan trên đầu quá nặng, hơi hơi nghiêng người liền cảm thấy muốn rơi xuống.
Tiêu Dư An vẫn còn đang xoắn xuýt làm sao để cúi người, Án Hà Thanh đã đi đến bên cạnh giường, cúi người nhặt lên khăn che đầu.
Tiêu Dư An xẩu hổ mà nhìn hắn, cúi đầu lắp lắp bắp bắp mà nói: “Án, Án ca, ngươi, ngươi đến, rồi, rồi à.”
Án Hà Thanh ừm một tiếng, một bên cúi người tựa gần hắn, một mở ra khăn che đầu trong tay chầm chậm che lấy hai người, trong nháy mắt môi lưỡi chạm nhau, khăn che đầu rơi xuống, nến lửa hơi lay động, nguyệt ảnh thanh quang, tình ý lâu dài.
Thời khắc tình động, đến khăn che đầu một lần nữa chầm chậm lướt xuống hai người cũng không biết.
Kết thúc một nụ hôn, Tiêu Dư An cúi đầu xuống dịu lấy cổ hơi hơi thở gấp, phụng quan quá nặng, ngửa đầu lâu rồi cổ quả thật đau.
Án Hà Thanh nhìn ra dị dạng của hắn, nhẹ giọng nói: “Không thoải mái thì lấy xuống.”
Tiêu Dư An nói: “Không, không sao, ngươi, ngươi không phải thích sao? Thích thì ta, ta đội, đội lấy, để ngươi nhìn nhiều, nhiều thêm hai lần.”
Khóe miệng Án Hà Thanh giương lên một nụ cười nhè nhẹ: “Không ngại, sau này có rất nhiều ngày tháng có thể nhìn thấy.”
Tiêu Dư An nghe thấy, cũng theo đó mà bắt đầu cười lên: “Ừm, cũng đúng!”
Nụ cười đó không gò bó không ràng buộc, ôn nhu như nước, tựa như xuân hoa thu nguyệt, ngôi sao tỏa sáng trong nhân gian, sáng rực rỡ mà in vào trong đôi ngươi của Án Hà Thanh, khắc vào trong con tim của hắn, niệm khoảnh khắc đó bên nhau đời này, nói một câu vì ngươi tình trường (tình dài).
Trước sau như một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...