(*Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh : Chờ đợi mây đi ra khỏi sẽ thấy được trăng thanh, muốn nói con người phải biết kiên trì đến cùng)
Hai người nặng nặng mà lên một vách đã nhô ra bên dưới vách núi, Tiêu Dư An dường như biết được dưới vách núi này có một vách đá, không hề có chút do dự nào lập tức loạng choạng mà đứng dậy, Hoàng Việt ở trên đất lăn hai vòng, một chân xém chút nữa đạp khỏi vách đá, dọa đến hắn hoang hoang mang mang mà lùi về sau, biểu tình kinh hãi trên mặt Hoàng Việt vẫn chưa hồi phục lại, trong chốc lát, lại có một người ngã lên trên vách đá.
Tiêu Dư An kinh ngạc mà gọi: “Án ca!”
Án Hà Thanh dường như cũng không ngờ đến bên vách núi có một vách đá, sau khi tiếp đất nhất thời mà sững sờ, đột nhiên tiếng gọi hoảng loạn của Tiêu Dư An vang lên bên tai hắn: “Án ca cẩn thận a!”
Con dao găm sắt bén mang theo ngân quang lạnh thấu xương gào thét mà đâm qua Án Hà Thanh, Hoàng Việt nắm chặt dao găm, đầy mắt đều là sát ý quyết tuyệt, Án Hà Thanh né tránh không kịp, cánh tay bị rạch ra một đường máu nhìn thấy mà phát hoảng, Hoàng Việt ổn định bước chân, quay người hướng ngực Án Hà Thanh hung hăng mà đâm đến.
Án Hà Thanh một cái nắm lấy cổ tay của Hoàng Việt, kịp thời ngăn lại, lại hung hắn mà bẻ ngược lại, lưỡi dao của con dao găm tức thời đảo ngược phương hướng, ngắm trúng ngay ngực của Hoàng Việt, hai ngươi khuỷu tay chống cánh tay đối đầu nhau, liều hết toàn bộ sức lực giằng co rất lâu, bỗng nhiên, Hoàng Việt đầy ý châm biếm mà cười cười.
Và sau đó Hoàng Việt không đột nhiên buông lỏng sức lực, dao găm một cái đâm vào ngực của hắn.
Sự lạnh lẽo đâm vào trong cơ thể, Hoàng Việt tự chế giễu mà cười lạnh vài tiếng, bụm lấy ngực lảo đảo mà lùi về phía sau, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một cái, rồi sau đó từ trên vách đá rơi xuống vực sâu.
Gió núi ở bên tai gào thét, Hoàng Việt vất vả mà mở mắt, trong lòng nghĩ: Ngọn núi này đúng thật là rất cao a.
Trên vách đá, Án Hà Thanh căn bản không có đi nhìn nhiều thêm Hoàng Việt một mắt, gấp gáp mà quay người đi tìm Tiêu Dư An, ánh mắt hắn xác định được, đôi ngươi đột nhiên co lại.
Quần áo nơi phần bụng của Tiêu Dư An bị nhuộm thành một mảng tanh đỏ, hai tay hắn chặt chẽ ôm lấy bụng ngồi tựa vào bên tường đá, đang nỗ lực mà điều chỉnh lấy hô hấp.
Án Hà Thanh run rẩy mà đi lên trước quỳ đưới đất, đem Tiêu Dư An ôm vào trong lòng, đưa tay thay hắn che lấy vết thương.
Tiêu Dư An vất vả mà nhìn Án Hà Thanh cười nói: “Án ca ta không sao, Án ca hốc mắt ngươi đỏ lên rồi, ta thật sự không sao a, ngươi đừng lo lắng, Án ca ngươi đừng khóc a… …”
Án Hà Thanh không có nói gì, đem ngoại y của mình dùng dao cắt thành vải sợi, giúp Tiêu Dư An băng bó lại vết thương trên chân và phần bụng.
Tiêu Dư An thành thành thật thật mà làm tổ trong lòng hắn, nói dông dài: “Án ca ta nói với ngươi, ta là biết ở dưới này có một vách đã mới nhảy đó, ta không có khinh mạng, còn vết thương ở bụng này, cơ thể này ta biết ta hiểu rõ, lúc đâm vào ta có bẻ tay của Hoàng Việt, không có làm bị thương lục phủ ngũ tạng, cho nên ngươi đừng lo lắng, không sao đâu… …”
“Án ca, sau khi qua chuyện này, ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút không? Khu vườn nhỏ ở nửa sườn núi nơi Tế thiên đàn bị ta đập hư rồi, thật đáng tiếc, chúng ta ở gần tẩm cung đào một cái ao được không? Nuôi chút cá trồng chút dâu tằm, cũng không biết dâu tằm có dễ trồng hay không, ngươi có phải là muốn hỏi tại sao trồng dâu tằm không? Không phải đều nói nâng cốc đàm tang ma* sao? Nhưng mà hình như tang ma trong câu thơ đều là chỉ hoa màu a… …”
(*Tang ma : là dâu tằm, nhưng nó còn một phép ẩn dụ là chỉ vụ mùa, cây trồng của nhà nông)
“Án ca, chúng ta đi làm thêm bộ hỷ phục nữa được không? Cái bộ trước kia ta cũng vẫn chưa có thấy qua, có đẹp không? Kim long thêu trên đó có thật là oai phong lẫm liệt giống như lời ông chủ tự khoe khoang không? Ngươi mặc vào có phải là đặc biệt đẹp không? Ta muốn xem.”
“Án ca ngươi có phải là đang giận không? Ngươi đừng giận mà, không ngươi bây giờ đừng giận nữa, ngươi đợi đến cuối rồi mới tính tổng nợ với ta… … khục… … khục… …”
Thấy Tiêu Dư An đang nói đang nói đột nhiên che miệng ho, đồng tử của Án Hà Thanh co lại, nói: “Đừng nói chuyện nữa.”
Tiêu Dư An kéo kéo tay áo của hắn, cười nói: “Nhưng ta vẫn còn một đống chuyện muốn nói với ngươi phải làm sao đây? Hay là ngươi lấy thứ gì đó lấp lấy miệng của ta? Ngươi nói lấy thứ gì thì mới tốt nhỉ.”
Án Hà Thanh khom người cúi đầu hôn lấy Tiêu Dư An, Tiêu Dư An nhắm mắt lại, tỉ mỉ mà dùng đầu lưỡi vuốt ve bờ môi bởi vì sau khi sợ hãi vẫn còn chút run rẩy đó, dịu dàng lại cẩn thận dè dặt.
Đã từng có nhận thức ban đầu không biết hỷ hay bi, không biết nhân hay kiếp, không biết đau khổ hay là hạnh phúc, xuân hạ thu đông đi, trường tương ức đời này, đến đây thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh.
-
Tiêu quận vương bị giam cầm rồi!
Quân vương Tây Thục quốc Tiêu Dư An bị giam cầm rồi!!
Đường đường là quân của một nước Tiêu Dư An bị hoàng thượng Nam Yến quốc giam cầm rồi!!!
Tiêu Dư An: “Cái gì ta bị giam cầm rồi?”
Thiêm Hương gấp đến đậm chân: “Người ở trong cung đều nói như vậy!”
Tiêu Dư An: “Đây không phải là ăn nói xằng bậy sao!”
Thiêm Hương nói: “Nhưng hoàng thượng xác thực không để người đi lại a!”
Tiêu Dư An chỉ lấy chỗ bụng và chân bị băng bó kín mít của mình: “Hắn để ta đi ta cũng đi không được a!!”
Thiêm Hương nói: “Với lại hoàng thượng đêm đêm đều đến tẩm cung tìm người, đến triều sớm ngày thứ hai mới rời đi… …”
Tiêu Dư An nới: “Đây không phải là lời thừa sao! Đây là tẩm cung của hắn! Hắn không đến thì ngủ ở đâu!”
Thiêm Hương nói: “… … Hình như không có cái gì không đúng a.”
Trần Ca một thân bùn một đầu đất mà từ bên ngoài xông vào trong đây: “Tại sao hoàng thượng phải ở trước cửa tẩm cung đào ao A A A!?”
Tiêu Dư An: “Nhớ là phải thả cá koi đỏ nha, đỏ mới đẹp, đợi đã, ngươi tốt xấu gì là một tướng quân, tại sao một cái ao cũng phải ngươi đến đào?”
Tiêu Dư An sụp đổ: “Ta làm sao mà biết được A A A?”
“Ồ ta biết rồi.” Tiêu Dư An lấy một nắm mứt hoa qua ở bên cạnh giường, nhét vào trong tay Thiêm Hương một chút, tự mình quăng vào trong miệng một miếng: “Lần trước sau khi ở dưới vách núi đem ta và hoàng thượng cứu lên, bảo ngươi đừng cõng ta, ngươi cứ phải cõng ta, còn trực tiếp đưa tay muốn từ trong lòng Án ca đem ta moi ra!”
Trần Ca nói: “Ta là nhìn thấy cánh tay hoàng thượng có vết thương A A A! Với lại hoàng thượng không phải trực tiếp ôm chặt ngươi liền đi rồi sao! Ta gần như cũng không có đụng đến ngươi a! Càng hơn nữa đây thì có gì đâu cơ chứ! Lại không phải là chuyện gì lớn lao!”
Tiêu Dư An: “Trẻ nhỏ không thể dạy, đi đào ao của ngươi đi, đợi đã, ăn mứt hoa quả không?”
Trần Ca bi phẫn: “Ăn!!!”
“Nào nào nào, đưa tay qua đây.” Tiêu Dư An lấy một ít mứt hoa quả đưa cho Trần Ca, Trần Ca một tay đi nhận, lúc nắm tay lại vừa khéo nắm được tay của Tiêu Dư An, bên đó đột nhiên truyền đến âm thanh ghế ngã xuống đất.
Vài người bị dọa đến vừa quay đầu, thấy Án Hà Thanh mặt không biểu tình mà đứng ở sau lưng bọn họ, bên cạnh là cái ghế tròn hoa mộc lan đáng thương bị ngã ở trên mặt đất, vẫn còn đang lăn lông lốc.
Trần Ca phản ứng cực nhanh, quỳ nửa gối trên đất chắp đấm: “Vi thần khấu kiến hoàng thượng!”
Án Hà Thanh nói: “Ao.”
Trần Ca hét: “Vi thần đây liền đi tiếp tục đào!!!”
Nói xong Trần Ca hùng hùng hổ hổ mà xông ra bên ngoài.
Án Hà Thanh vài bước đi đến trước giường Tiêu Dư An, hỏi: “Trên người còn đau không?”
Tiêu Dư An cười hì hì mà đưa tay, bất động thanh sắc mà kéo lấy tay áo của Án Hà Thanh muốn cùng một góc đệm chăn trên giường buộc vào nhau: “Không đau không đau, ngươi vừa đến không những không còn đau nữa, còn cảm thấy lành lại càng thêm nhanh nữa a!”
“Ừm.” Án Hà Thanh đem tay áo của mình kéo về, “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói rồi quay đầu liền đi mất.
Thiêm Hương thở dài một hơi, đứng dậy vừa muốn hỏi Tiêu Dư An bữa trưa muốn ăn gì, lại thấy Tiêu Dư An một bộ dạng mày chau mặt ủ.
Án Hà Thanh giận rồi! Án ca của hắn thật sự giận rồi!!
Chuyện Hoàng Việt tạo phản, đã qua đi mười ngày, Án Hà Thanh mỗi ngày bận rộn xử lý phần tử tàn dư, đến tối mới có thể quay về tẩm cung nghỉ ngơi, Án Hà Thanh biết Tiêu Dư An một mình ngủ không được, cho nên bất luận có bận bao nhiêu cũng nhất định sẽ quay về bồi hắn nghỉ ngơi, có những lúc đợi hắn ngủ sâu rồi mới lặng lẽ rời khỏi đi xử lý triều chính.
Án Hà Thanh sẽ hỏi thăm chuyện của vết thương, sẽ giúp Tiêu Dư An thay thuốc, thậm chí sẽ ở những lúc Tiêu Dư An đau tỉ mỉ mà hôn hắn.
Nhưng mà Tiêu Dư An trêu ghẹo không động đậy được hắn nữa!
TRÊU! GHẸO! KHÔNG! ĐỘNG! ĐẬY! ĐƯỢC! HẮN! NỮA!
Bất luận Tiêu Dư An là đòi hôn cầu ôm hay là muốn làm một vài chuyện gì đó không thể nói rõ, Án Hà Thanh đều sẽ từ chối quan tâm!
TỪ! CHỐI! QUAN! TÂM!
Thế là Tiêu Dư An đã sống nhiều năm như vậy, nhiều kiếp như vậy, lần đầu tiên đụng phải một vấn đề khó không biết giải quyết như thế nào.
Làm sao để dỗ một nguyên nam chính xung mã văn đang giận?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...