Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Tiêu Dư An một tay che lấy mắt, trì hoãn một chút mới đem hơi thở đều đặn trở lại, hắn bỏ tay xuống lúng túng nửa buổi, nói: “Án ca, ta chính là cảm thấy đã để ngươi đợi lâu như vậy, đáp đại một câu nói có chút quá tùy tiện rồi… …”

Án Hà Thanh một tay ấn lấy vai của Tiêu Dư An, một tay nắm lấy sáo ngọc, dùng sáo ngọc chầm chậm khều ra đuôi áo trung y vẫn chưa cài gọn gàng của Tiêu Dư An, chầm chậm ở phần bụng của hắn quay một vòng, lại dần dần hướng xuống nơi không biết xấu hổ mà đưa tới.

Tiêu Dư An mặt đỏ lên, vừa muốn cản lại cái tay tác quái của Án Hà Thanh, nghe thấy hắn khom người ở bên tai mình, giọng nói khàn khàn, hơi thở hơi nóng, hắn nói: “Nếu đã một câu nói đáp lại quá tùy tiện, vậy có phải là đợi ta đem ngươi đè ở trên giường, cuối cùng muốn đến ngươi toàn thân run rẩy khóc cũng khóc không ra tiếng, không thể không cầu tha như vậy mà nói ra đáp án lúc đó, mới hiện lên không tùy tiện như vậy?”

Tiêu Dư An: “… …”

Mẹ nó, tại sao năm đó mình khổ học tổng tài ngữ lục ba trăm câu cũng không nghiệm ra được tinh túy, ngươi vừa mở miệng liền ra danh ngôn?

Tiêu Dư An: “Đây đây đây, ta ta ta, ngươi ngươi ngươi, hắn hắn hắn… …”

Án Hà Thanh: “…... Hắn?”


Tiêu Dư An: “Không không không phải, không không không có hắn, nhanh miệng! Không phải hắn! Là tay! Tay!”

Án Hà Thanh thu tay về, hai tay chặt chẽ ôm lấy Tiêu Dư An, đem đầu để lên trên vai hắn, nói: “Ta cứ cảm thấy tất cả đều là một giấc mộng Hoàng Lương*, đợi đến khi ta mộng tỉnh rồi, ngươi liền không thấy nữa.”

(*giấc mộng Hoàng Lương : trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng.)

Cổ họng Tiêu Dư An khựng lại, đưa tay đặt lên lưng an ủi Án Hà Thanh: “Án ca… …”

Án Hà Thanh tiếp tục nói: “Ngày đó lúc phân ly ở Bắc quốc, ngươi đi quyết tuyệt như vậy, ta trái lại cảm thấy đây nên phải như vậy, nhưng bây giờ ngươi rõ ràng đang ở ngay bên cạnh, ta cứ lo được lo mất, suốt ngày bàng hoàng bất an.”

Nội tâm của Tiêu Dư An trong nháy mắt ngũ vị tạp trần, ngươi nói một người cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình như vậy, làm sao có thể đem người để đến thấp như vậy, sự ôn nhu này, sợ rằng nói thêm một câu nói liền sẽ làm tổn thương chính mình?

Tiêu Dư An đưa tay ôm lấy người: “Án ca, ta… … hay là… … hay là ngươi thượng ta đi?”

Án Hà Thanh: “… …”

Tiêu Dư An ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt nhảy loạn tứ phía, nói: “Chính… … chính là cảm thấy nói nhiều như vậy, vẫn không bằng hành động, đúng không? Mưu, mưu sự tại nhân a, không, không, không thể chỉ làm người nói suông, thực… … thực tiễn nguồn gốc của nhận thức! Là động lực để nhận thức phát triển! Là tiêu chuẩn kiểm nghiệm duy nhất nhận thức đúng đắn cùng sai! Là mục đích cuối cùng của nhận thức!”

Án Hà Thanh không thể nhịn được nữa, đem Tiêu Dư An đè trên giường chăn lông ở lều trong, hung hăng mà hôn hắn, một nụ hôn kết thúc, Tiêu Dư An thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, vạt áo của Tiêu Dư An bị xé ra, lồng ngực trơn bóng trắng nỏn nửa ẩn nửa hiện, Án Hà Thanh ở xương quai xanh và vai của hắn gặm cắn một phen, đây mới hơi hơi bình tĩnh, Án Hà Thanh trì hoãn một hơi, mặt lộ thần sắc cực kỳ nhẫn nại.


Âm thanh của Tiêu Dư An vẫn theo tính sinh lý mà đang run, hỏi: “Làm, làm sao vậy?”

Án Hà Thanh sầu não mà chửi thầm một tiếng, một tay che lấy miệng lui ra nói: “Đêm nay không được… …”

“A, đúng, có phải ngươi, ngày mai phải, phải dẫn binh đánh trận?” Tiêu Dư An một tay ấn lấy vạt áo, một tay chống đỡ giường ngồi đậy.

Đợi đã, lo lắng dậy không được không phải nên là hắn sao?

Dường như nhìn ra nghi hoặc của Tiêu Dư An, Án Hà Thanh một tay đỡ lấy đầu dụi dụi huyệt thái dương, nói: “Tạm thời không nói một đêm không ngủ, hơn nửa vài ngày tiếp theo sau đó, ta sẽ lúc nào cũng nghĩ đến ngươi, không thể lo lắng thêm sự việc khác được nữa.”

Một đêm không ngủ?!

Một đêm?!

Cái một đêm này, là cái ý nghĩa đó mà hắn hiểu đúng không!?


Không hiểu ra sao lại nghĩ đến trong nguyên tác tình tiết đêm ngự mười nữ, sắc mặt Tiêu Dư An đột nhiên không tự nhiên.

Vẫn có thể nuốt lời được không? Có thể không thực tiễn nữa không, hay là vẫn là thay dùng hồi đáp đi? Giao lưu giao tiếp rất quan trọng a!

Án Hà Thanh mặt lộ không cam lòng, buồn bực mà ở trong lòng cân nhắc lợi và hại.

Tiêu Dư An nghĩ một chút, vỗ vỗ vai của hắn nói: “Án ca ngươi đi đi, dù sao ta đã ở đây, cũng sẽ không chạy đi, ta đợi ngươi quay về, sau khi ngươi quay về, hai chúng ta cùng nhau đem tất cả sự tình lúc trước đều nói rõ ràng, ta sẽ cho ngươi một cái đáp án, nên làm cái gì cũng sẽ làm nốt.”

Án Hà Thanh nhìn hắn, rất lâu không nói chuyện, vẫn như cũ là một bộ dạng đợi không được, Tiêu Dư An nghĩ rồi nghĩ, ở trên môi hắn hôn nhẹ một cái.

Con ngươi Án Hà Thanh tối lại, đè lấy Tiêu Dư An đem người hôn đến rồi lại hôn đi, cuối cùng thật sự là sợ chà súng cướp cò, bất đắc dĩ thả người quay về quân lều của đại phu, tâm tình của mình cực xấu mà đi giội nước lạnh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui