Nghe thấy hồi đáp của Tiêu Dư An, Án Hà Thanh thỏa mãn mà ừm nhẹ một tiếng, thu tay về, Tiêu Dư An được thả ra giống như mộn con cá thiếu nước nhảy lạch tạch, ngồi về trên ghế bên cạnh bàn gỗ.
Tiêu Dư An lật người một cái, mặt úp xuống bàn, hận không thể hòa làm một với cái bàn gỗ.
Tiêu tổng tài đang suy nghĩ nhân sinh.
Triết học chủ nghĩa Marx nói! Ý thức! Là thống nhất của nội dung khách quan và hình thức chủ quan!
Cho nên Tiêu Dư An hắn dưới sự đầu độc tẩy não gần trăm vạn chữ của nguyên tác, Lý lẽ đương nhiên cảm thấy! Án Hà Thanh hắn! Là người! - Mở hậu cung hoàn toàn không chớp mắt! Ghẹo muội tử dễ như trở bàn tay! - Con trai thẳng như thép!
Cho dù đại lão bà và nhị lão bà của hắn bỏ trốn rồi, tam lão bà vui vẻ xinh đẹp mà đi thành thân rồi, nhưng mà hắn vẫn còn những lão bà khác a!
Cho dù ngay cái trước đó Án Hà Thanh nói hắn chưa từng có qua tình sự, Tiêu Dư An cũng cảm thấy đó chỉ là tình trạng tạm thời!
Tiêu Dư An ngàn tính vạn tính, đoán trước đoán sau, chính là! Con mợ nó! Không có! Nghĩ đến! Cái tên Án Hà Thanh trong nguyên tác nửa quyển sau đêm đêm cùng muội tử mặc sức vui vẻ! Vậy mà! Cong rồi!
Tiêu Dư An bỗng nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Án Hà Thanh hỏi: “Ngươi có phải cũng bị hồn xuyên rồi không?!”
Mắt thấy Án Hà Thanh nâng chân mày lại muốn đè qua đây, Tiêu Dư An vội vàng hoang hoang mang mang mà đưa tay cản lại: “Dừng dừng dừng!!! Để ta suy nghĩ thêm!!! Suy nghĩ thêm!!! Ngươi trước tiên đừng qua đây! Ngươi một khi qua đây não của ta liền loạn!”
Án Hà Thanh ngồi về trên ghế gỗ, thấy Tiêu Dư An lại cúi mặt xuống, dùng trán chống lấy mặt bàn, nằm úp tiếp tục suy nghĩ nhân sinh.
Được, nam chính xung mã văn bây giờ cong rồi, xem ra cái cuốn tiểu thuyết nát này cũng không cần dùng bất cứ logic nguyên tác gì đi đối đãi thêm nữa.
Nhưng mà Án Hà Thanh vậy mà nói hắn thích mình!?
What the fuck?
Giống như một cuộn len hỗn độn, mới đầu nhìn vào, xử không hết, cắt vẫn loạn, nhưng mà chỉ cần tìm đúng một cọng chính xác, thuận theo từng chút từng chút mà vuốt vào, liền phát hiện rõ ràng tất cả sớm đã rõ rõ ràng ràng mà bày ở trước mặt của ngươi.
Ví dụ như lúc sống chung ở trên núi, thái độ chuyển biến đột nhiên mà đến.
Lại ví dụ như ngày đó lúc ly biệt, chẳng hiểu tại sao mà đưa trâm đập trâm.
Lại thêm ví dụ như Tiết Nghiêm tại sao lại phải phí hết tâm tư mà ly gián hai người họ.
Thậm chí có thể truy tìm đến ngày đó ở trên phố xá, người này cẩn thận dè dặt mà đem cây trâm đưa đến, vạn gia đăng hỏa, minh minh chi trung, gửi sai bao nhiêu tình, tổn hại bao nhiêu nghĩa.
(*Minh minh chi trung : Ý nói những việc mà người thường không thể đoán trước và không thể lí giải. Nó là 1 cách gọi của vận mệnh, hay nói cách khác việc đó xảy ra là đã được định trước trong số mệnh con người. Tuy nhiên vận mệnh có thể nắm được và thay đổi được.)
Tiêu Dư An thở một hơi dài, ngẩng đầu dậy, nhìn Án Hà Thanh, lúng túng nửa buổi nói: “Ta… …”
“Không ngại, không cần trả lời sớm như vậy, ngươi có thể từ từ nghĩ.” Nói rồi Án Hà Thanh hướng Tiêu Dư An đưa ra tay, Tiêu Dư An vô thức mà tránh đi tay của hắn lùi về sau, lại bỗng nhiên khựng lại.
Chết rồi, mình hành động như vậy, nhất định sẽ làm tổn thương Án Hà Thanh.
Nào ngờ Án Hà Thanh thần sắc hờ hững, tiếp tục đem tay đưa qua đây, dụi dụi trán của Tiêu Dư An bởi vì chống lấy mặt bàn mà ửng đỏ: “Tiêu Dư An, ta ngày mai đã không thể không đi rồi, đợi sau khi thu hồi Đông Ngô quốc, ta sẽ quay về tìm ngươi, đến lúc đó, ngươi mới cho ta câu trả lời cũng không muộn.”
Án Hà Thanh thu tay về, ngừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Tiêu Dư An, ngữ khí trở nên vừa chậm vừa bình: “Nhưng mà nếu ngươi không ở thôn Đào Nguyên, cũng không có cho ta lưu lại bất cứ tin tức đi xa nào, vậy ta nhất định tìm khắp thiên hạ, cho dù là đào đất ba thước cũng phải đem ngươi đào ra đây.”
Tiêu Dư An nói: “Ồ… … WOW.”
Án Hà Thanh nói: “… … Wow?”
Vậy, vậy, vậy hắn nên nói cái gì?
Lão thiết 666?
(Lão thiết : là từ xuất hiện của người Đông Bắc chỉ mấy anh trai thanh niên cứng; 666: là chỉ bạn rất chơi rất tốt, thường xuất hiện trong game.)
Tiêu Dư An còn đang đi lạc vào cõi thần tiên, lúc hồi lại thần, lại bị hai tay Án Hà Thanh nắm lấy cổ tay, cả con người đè ở trên bàn.
Lại nữa?! Kịch bản khổ tình nam nhị đã bị lấy đi lót chân bàn rồi à?!
Khoảng cách giữa hai người không quá vài tấc, nhìn nhau vài giây, Án Hà Thanh mở miệng: “Tiêu Dư An, nếu ngươi là vô tâm, thì đẩy ta ra, đừng để lại cho ta mơ tưởng, nếu không ta…”
Tiêu Dư An đột nhiên ưỡn người, dùng trán mình cụng lên trán Án Hà Thanh, đùng một cái một tiếng vang nhẹ cắt mất đi lời của Án Hà Thanh.
Tiêu Dư An nói: “Ta biết, cái ngươi nói ta đều nhớ.”
Án Hà Thanh nói: “… … Ừm, đúng rồi, lúc nãy ngươi muốn nói là chuyện gì?”
Tiêu Dư An bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vô thức mà kêu nhẹ: “A… …”
A… … chuyện hắn quyết định thay thế Trương Trường Tùng đi làm đại phu trong quân, vẫn… … vẫn còn có thể nói chứ?
Tiêu Dư An còn nhớ trước đó ở y quán, hắn lời thề son sắt mà nói với Trương Trường Tùng và Trương Bạch Thuật đừng lo lắng, hắn có đùi lớn có thể ôm, có cửa sau có thể đi. Bây giờ xem ra… …
Sẽ không từ đi cửa sau biến thành bị đi cửa sau chứ… …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...