Tiêu Dư An vội vàng nhét tiểu hồng quả vào trong miệng, đợi giọng nói biến đổi rồi sau đó liền hỏi: “Án công tử, ngươi nôn máu rồi a! Là nơi nào cảm thấy đau?”
Án Hà Thanh rủ mắt xuống hít hơi trì hoãn một chút, mặt không biểu cảm mà dùng tay áo chùi chùi góc miệng: “Không sao.”
Không sao mới lạ đó được không!!! Chỗ nào đau thì ngươi cứ éc một tiếng a!!
Tiêu Dư An lại hỏi thêm vài câu, nhưng Án Hà Thanh lại là một bộ dạng không mặn không nhạt đối với thân thể mình hoàn toàn không để tâm, đem Tiêu Dư An sống sống mà làm cho tức đến cười, trực tiếp bị Án Hà Thanh làm đến mất hết cảm xúc, cũng quá lười để hỏi tiếp nữa.
Những ngày trôi qua ở trong căn nhà gỗ nhỏ có chút cảm giác tẻ nhạt, Tiêu Dư An thảnh thơi không được, ban ngày ở rừng núi xung quanh tìm thuốc, từ sau khi nhìn thấy Án Hà Thanh nôn máu, thì Tiêu Dư An cứ mỗi ngày hái một chút thuốc có thể trị nội thương ôn tính không độc về sắc cho Án Hà Thanh uống.
Ngẫu nhiên một ngày, Tiêu Dư An lên núi nhìn thấy Quyết Minh Tử có thể trị tật mắt, hắn âm ỷ nhớ ra trong nguyên tác Lâm Tham Linh hình như cũng có cho Án Hà Thanh ăn qua thuốc trị thương tích ở mắt, nhưng mà hắn nhất thời nửa khắc không nhớ ra thứ thuốc Lâm Tham Linh hái là cái gì.
Tiêu Dư An xoắn xuýt một chút, vẫn là đem Quyết Minh Tử bỏ vào trong giỏ thuốc, mang về nhà gỗ bỏ chung với thuốc trị thương thường ngày cùng nhau sắc cho Án Hà Thanh uống.
Án Hà Thanh cực ít chủ động nói chuyện, rất không dễ dàng mở miệng một lần cùng là hỏi thăm thương tích của mình khi nào có thể khỏi, mình khi nào có thể đi lại.
Mỗi khi đến những lúc thế này, Tiêu Dư An đều là nhịn không được muốn hỏi ngược lại một câu: Ca, nếu ngươi muốn sớm chút khỏi, thì những lúc đắp thuốc đừng có tùy tâm sở dục như vậy a!
Án Hà Thanh thường hay đờ ra, không biết suy nghĩ chuyện gì, trong con ngươi và nổi lòng hình như cứ ráng đè nén muôn vàn ưu sầu và oán hận, buồn khổ không thôi, khiến người khác căn bản không có cách nào từ trên người hắn nhìn ra cái vị nam chính bởi vì ẩn giấu nội tậm liều mạng phóng túng trụy lạc trong nguyên tác.
Tiêu Dư An sợ bị lộ, cũng không dám hỏi cái gì nhiều, hai người cứ như vậy trầm mặc vô ngôn mà cùng nhau sống qua vài ngày.
Sau khi vết thương không còn chảy máu nữa, thì Án Hà Thanh bắt đầu thử đứng dậy đi lại, tuy rằng loạng loạng choạng choạng nhưng tốt xấu gì cũng có thể đi rồi, Tiêu Dư An cản không được hắn, nên cũng không đi cản nữa, cũng ngẩu nhiên nhớ ra trong căn nhà gỗ nhỏ hình như trong cót có gạo và muối, lật qua lật lại vẫn thật sự được hắn tìm được.
Hai người trong những ngày này đều là ngày ngày dùng quả dại rau dại mà lấp bụng, vừa chay vừa chát miệng, Tiêu Dư An cảm thấy mình nếu là cứ tiếp tục ăn như vậy trở xuống, thêm lải nhải hai câu ta dục thành tiên pháp lực vô biên, nói không chừng một ngày nào đó liền thăng tiên thật.
Tiêu Dư An tìm ra gạo và muối hào hứng không thôi mà muốn đi nấu cháo, chống lên nồi nhỏ mày mò nửa ngày, không nghĩ đến vẫn thật sự đem gạo nấu chín rồi, hơn nữa nhìn hạt hạt trắng mềm, còn tỏa ra thanh hương của gạo, Tiêu Dư An múc cho Án Hà Thanh một chén, rồi cho mình một chén, cầm lấy muôi gỗ nhẹ khuấy nhẹ hai cái múc vào trong miệng, sau đó lộ ra biểu cảm kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
Ôi đệt mợ, cái cảm giác này, cái mùi vị này, cháo mình nấu thật sự là… …
Quá con mẹ nó khó ăn rồi a!!!
Cái thứ cháo trắng này chính là đổ nước đổ gạo mà nấu sao?
Chẳng lẽ là do mình có bỏ thêm muối? Còn bỏ thêm rau dại? bỏ thêm hành? Hửm? Chẳng lẽ là vì có bỏ thêm gừng?
Xí, những thứ này là không được thêm thứ nào? Hay là hai thứ đó không thể tổ hợp?
Tiêu Dư An sờ cằm quấn quýt một chút, quay đầu nhìn thấy Án Hà Thanh cực kỳ miễn cưỡng vất vả nuốt vào ngụm cháo thứ nhất, rất không dễ dàng đem cháo nuốt xuống, Án Hà Thanh ấn ấn ngực, chỉ cảm thấy một ngụm cháo có thể lấy nửa cái mạng của hắn.
Để bảo mạng, Án Hà Thanh lặng lẽ mà đem cháo bỏ ở một bên, lộ ra một bộ biểu cảm mình không đói.
Tiêu Dư An không phục, lại thử thêm một ngụm, xém chút nữa oan hồn về với quê nhà, cưỡi hạc đi về phía tây.
Tiêu Dư An nhận rõ giá trị nhân sinh của bản thân cùng với xuống bếp không có quan hệ lặng lẽ đem số cháo còn lại toàn bộ đổ đi sau đó, lại đi hái một chút quả dại đến, rửa sạch bưng vào nhà gỗ nhỏ đưa cho Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh đa tạ nhận qua, thu mắt đem quả dại cầm ở trong tay, mắt của hắn bởi vì nửa mù nhìn không rõ, cho nên trông lên giống như là thất thần, sương mờ mờ một mảng, giống như cuối xuân đã đi thu về không thấy phồn hoa.
Tiêu Dư An đứng ở một bên, đem quả dại bỏ ở bên miệng cắn một miếng, ỷ vào Án Hà Thanh nhìn không thấy, buông thả mà nhìn chằm chằm hắn.
Tiêu Dư An cảm thấy mình nhìn không hiểu Án Hà Thanh, tại sao lúc trước sai người thiến hắn, lại hoàn toàn không do dự mà thả hắn rời đi? Thời khắc ly biệt đưa trâm ném trâm là có ý gì?
Chẳng lẽ là đột nhiên mềm lòng?
Án Hà Thanh trong nguyên tác không là biết hai chữ mềm lòng viết như thế nào.
Tiêu Dư An cảm thấy mình cũng nhìn không hiểu chính mình, hắn tại sao lại đem Án Hà Thanh cứu xuống rồi?
Tiêu Dư An không phải là một người oán giận tất báo, nhưng hắn cũng tuyệt đối không phải là cái loại tính cách yếu đuối nhu nhược để người khác tùy ý ức hiếp, lúc trước hắn vì mẫu thân và đệ đệ báo thù phụ thân, là chưa hề nhẹ tay qua.
Chẳng lẽ mình đối với Án Hà Thanh!!!
Đối với hắn!!!
Thật sự là!!!
Tình yêu cha con văn minh hiện đại?
Suy cho cùng Án Hà Thanh trong nguyên tác từng bước từng bước đăng lên cửu tiêu, vung kiếm chỉ thẳng khổ lạc hỷ bi của thiên hạ đều trông vào trong mắt Tiêu Dư An chôn vào trong lòng Tiêu Dư An, chưa từng tiêu tan qua, nếu như bây giờ có người nói với Tiêu Dư An sau này thống nhất thiên hạ không phải Án Hà Thanh, Tiêu Dư An cảm thấy chính mình vẫn là thật sự là có chút tiếp nhận không được.
Tuy nói xoắn xuýt, nhưng hên là Tiêu Dư An tính cách hiền hòa, thích tùy tâm mà làm, nói trắng ra chính là muốn đi làm gì thì cứ đi làm cái đó, chẳng thích suy xét nhiều như vậy, nói trắng ra thêm chút nữa chính là không tim không phổi.
Tiêu Dư An đem miếng thịt cuối cùng trên quả dại cắn vào trong miệng, hạt quả còn thừa lại ném lên chơi hai cái, đột nhiên nghe thấy Án Hà Thanh mở miệng: “Cô nương.”
Tay của Tiêu Dư An run một cái, hạt quả rơi xuống đất lộp cộp lăn đến một bên, Tiêu Dư An cũng chưa kịp nhặt lên, vội vàng cho mình đút vào một trái tiểu hồng quả sau đó, thanh thanh cổ họng nói: “Công tử chuyện gì?”
Tiêu Dư An đáp chậm rồi Án Hà Thanh cũng không có cáu, hắn bình thản mà nói: “Có thể làm phiền cô nương ngày mai đưa ta xuống núi? Cô nương có yêu cầu gì có thể cứ việc đề ra.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...