Vì sao?
Những lời này đang hỏi mọi người. Nhưng đồng thời cũng nói ra nghi hoặc trong lòng rất nhiều người.
Đúng vậy, nếu không phải đã xác nhận Hoàng Hậu đã chết, Myron và Fitz cách nhau 4 tuổi, nếu không phải xác định Myron thật sự được sinh ra bởi Charlotte, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy Myron và Fitz là hai anh em sinh đôi.
Tuy lớn lên giống hệt nhau rất kỳ quái, nhưng hai anh em đều được thừa hưởng đặc điểm của hoàng thất —— đôi mắt màu xám bạc, điều này đã cho thấy Myron mang dòng máu của Cente, vậy là đủ rồi.
Cente cũng từng rất tự hào, bởi vì mọi người đã tìm ra một lý do hợp lý: "Đều là do gen của ngài quá mạnh!"
1
Đó đúng thật là lời khen ngợi lớn nhất dành cho alpha.
Nhưng vào lúc này, Myron đặt ra câu hỏi này, rõ ràng là mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
"Vì sao, đã xảy ra chuyện gì?" Cente vừa nói năm chữ cuối cùng, cũng không quá xa lạ gì. Ông đã hỏi quá nhiều, kết quả là lần nào cũng bị vả mặt thật mạnh.
Myron lại mở quang não, chiếu một tấm ảnh giữa không trung, là một tờ xét nghiệm DNA.
"Chữ M trong đó đại biểu tôi, chữ F đại biểu cho Fitz."
Cuối tờ đơn kết luận độ tương đồng DNA giữa hai người cao tới 99.79%, rất rõ ràng, hai người là anh em cùng mẹ cùng cha.
Cente nhìn chằm chằm vào kết luận cuối cùng, sắc mặt xanh trắng như bị người bóp cổ, suýt nữa hoài nghi giây tiếp theo ông sẽ ngất đi.
"Dẫn người đi ra ngoài!" Fitz hạ lệnh với tên đội trưởng: "Giữ cửa, không để cho bất kì ai tiến vào!"
Tên đội trưởng hoảng sợ, vội vàng trả lời: "Tuân lệnh!" Ông ta cũng biết bản thân không nên biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì mạng nhỏ của mình, vội vàng mang theo thuộc hạ, áp giải sát thủ, Hicks, Yuli đi ra ngoài.
Phòng họp lập tức yên tĩnh hơn, nhưng sự yên tĩnh này lại càng khiến lòng người lo lắng bất an.
"Nói đi, vậy là thế nào?" Fitz dẫn Hà Hoan ngồi lên sô pha, lập tức đi đến trước mặt Myron.
Myron nhìn hắn, vẻ mặt buồn bã, một lát sau mới nói một câu không liên quan: "Đây là lần đầu tiên anh mang theo cảm xúc nói chuyện với tôi, đúng là ngạc nhiên mà."
Môi Fitz hơi mấp máy, hiếm khi không nói nên lời, tức thì không tìm được lời thích hợp nào để nói với người em trai mà hắn đã bỏ qua hơn hai mươi năm.
Giống như người đi nhầm đường đột nhiên tỉnh lại, lúc quay đầu lại phát hiện con đường từng đi đã biến mất không thấy đâu.
Cuối cùng, Fitz chỉ có thể nói hai từ: "Xin lỗi."
Myron: "Không có gì phải xin lỗi, bởi vì anh cũng không biết cái gì cả." Hắn dừng một chút, lại cười: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui."
4
Cổ họng Fitz khô khốc, hai mắt nhắm lại: "Em...... nói chân tướng trước đã."
Myron gật đầu, mở quang não. Mọi người đều đang chờ hắn lấy ra chứng cứ mới, Charlotte lại thừa dịp Cente đang phân tâm, tránh thoát khỏi mọi người, nhào thẳng vào Myron.
"Myron! Mày thật sự muốn ép chết tao sao?!"
Myron nhìn nét mặt bà ta vì điên cuồng mà vặn vẹo, sự thù hận như một tấm lưới sắt cuốn chặt trái tim hắn.
"Tao nuôi mày hơn hai mươi năm, mày để tay lên ngực tự hỏi bản thân xem, tao đối xử không tốt với mày sao?!"
Charlotte khàn giọng chất vấn, mang theo sự điên cuồng: "Tất cả những gì tao làm đều là vì mày!"
"Vì tôi?" Myron lắc lư một chút, lại nhanh chóng đứng vững lại. Đối diện với Charlotte, đôi mắt hắn đỏ lên: "Bà cuối cùng là vì nguyên soái A Kỳ Khoa hay là vì tôi?!"
"Bà rất tốt với tôi, là thật sự yêu thương tôi hay là vì thao túng tôi?"
"Bà không ngừng kích thích tôi tranh đoạt ngôi Hoàng đế với Fitz, là thật sự muốn giúp tôi lên ngôi, hay là muốn nhìn anh em tôi giết hại lẫn nhau, trong lòng bà hẳn là biết rất rõ!"
"Ha, ha ha......" Charlotte cười cứng đờ, đôi tay như bị gai nhọn đâm trúng, vội vàng buông cánh tay Myron ra.
"Mẫu thân, bà dám thề với trời đất, tất cả những gì bà làm đều là vì tôi sao?!" Myron giữ chặt cánh tay bà ta, gằn từng chữ hỏi: "Bà, dám, sao?"
1
Charlotte đột nhiên biến thành một con quái vật không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, điên khùng tránh mặt Myron.
Nhưng Myron lại cố chấp nắm chặt cánh tay bà ta, không để cho bà ta thoát được.
"Buông ra! Buông ra!" Dù làm thế nào thì Charlotte cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Myron.
"Bà nói đi, mẫu thân!"
Dưới cái nhìn lạnh lẽo của Myron, Charlotte hoàn toàn suy sụp: "Đừng gọi tao là mẫu thân! Mỗi lần mày gọi như vậy đều làm tao cảm thấy thật kinh tởm! Quả nhiên là thứ do con điếm Tade sinh ra, mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa mà!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...