"Anh......" Hà Hoan chỉ mới nói được một chữ, đã bị Phỉ Tì ôm vào lòng.
Tin tức tố quen thuộc, khuỷu tay tràn ngập cảm giác an toàn, cùng với lực đạo nhìn như bá đạo mạnh mẽ nhưng lại rất nhẹ nhàng.
Hà Hoan dựa đầu gần sát ngực hắn, nghe tiếng trái tim đập từng nhịp.
"Xin lỗi em." Phỉ Tì nói.
Hà Hoan cảm thấy hắn dùng cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu y, phương thức trấn an vụng về lại có chút lấy lòng.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi làm sáng tỏ." Hà Hoan nhắm mắt lại, tùy ý tin tức tố của đối phương bao vây chính mình.
Phỉ Tì vì giúp y, công khai tình yêu cùng bại lộ thân phận, đã là phá vỡ quy định của hoàng thất.
"Là tôi nên làm. Xin lỗi em, đêm nay là tiệc mừng thọ của phụ thân tôi, lúc ấy bởi vì vài lý do nên tắt nguồn quang não, không thể kịp thời xử lý những ngôn luận ác ý trên mạng, để em bị ủy khuất rồi." Phỉ Tì giải thích.
Tiệc mừng thọ của hoàng đế, bởi vì vài lý do nên tắt nguồn quang não?
Phỉ Tì không cố ý thuyết minh, nhưng Hà Hoan liên hệ hai việc lại, nháy mắt liền đoán được thâm ý trong đó.
"Bệ hạ là muốn anh liên hôn với Yuli Kolan?"
Phỉ Tì kinh dị, hắn không ngờ Hà Hoan lại thông minh như vậy, nhanh chóng giải thích: "Đúng vậy, nhưng tôi từ chối rồi."
Hà Hoan cười hỏi hắn: "Tôi có thể lý giải là, anh nguyện ý vì tôi mà đối nghịch với hoàng thất không?"
Ngón tay Phỉ Tì khẽ vuốt khuôn mặt y: "Vì sao không thể?"
Hà Hoan chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình sẽ có một ngày cảm động vì bốn chữ đơn giản như vậy. Y ngẩn ra một lát, không nói tiếp câu nào.
Phỉ Tì hiếm khi được nhìn thấy bộ dáng ngây người của y, đáng yêu đến mức làm lòng hắn mềm mại đến rối tinh rối mù.
Phỉ Tì nhịn không được, hôn nhẹ một cái lên trán y.
Cảm giác ấm áp làm Hà Hoan bừng tỉnh lại: "Thật sự không thành vấn đề?"
Một trận gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Phỉ Tì cởi áo khoác ra, khoác lên người Hà Hoan m: "So với chuyện râu ria đó, không bằng nói đến chuyện em bé trong bụng em, cùng với...... Miles là chuyện như thế nào, biết rõ em là omega của tôi, còn quấn lấy em không bỏ!"
Dứt lời, chính hắn cũng ngẩn người. Nhận ra được sự ghen tị trong lời nói, Phỉ Tì xấu hổ sờ mũi.
Hà Hoan bật cười, không thể ngờ hắn cũng có một mặt nhỏ mọn như vậy: "Tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, cũng chưa bao giờ ngầm liên lạc, anh yên tâm chưa?"
"Ừm......" Phỉ Tì không được tự nhiên mà chuyển tầm mắt sang hướng khác, nhưng đôi tai đỏ ửng lại bị Hà Hoan bắt gặp.
Hà Hoan nhón chân, chóp mũi cọ bên tai hắn, khẽ cười nói: "Không phải chính anh đã nói, anh là alpha duy nhất của tôi, sao vậy, không tin tưởng sao?"
Quả nhiên không thể dùng những lời này để kích thích đàn ông, lúc Hà Hoan lấy lại tinh thần, đã bị Phỉ Tì đè ở trên tường, hai tay rắn chắc không có khoảng cách nào để y có thể giãy giụa.
Khuôn sáo cũ rích mà lại lừa tình, Hà Hoan lại theo bản năng cảm thấy tim đập nhanh.
Bị bắt nâng cằm lên, cần cổ mảnh khảnh duỗi lên như thiên nga, giữa môi cũng bị tước đoạt hô hấp.
Phỉ Tì như cảm thấy không đủ, Hà Hoan bị tin tức tố của hắn áp chế, chẳng sợ dùng bất kì phương thức nào để xin tha cũng không được, chỉ có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn mà ở trong vùng mà đối phương dành riêng cho y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...