Đêm nay là tiệc mừng thọ của hoàng đế Cente.
Bởi vì không phải là đại thọ, khách chỉ có quý tộc và cận thần. Cấm tất cả truyền thông phóng viên, cũng cấm cả mấy người cuồng nhiệt sùng bái đưa tin.
Phỉ Tì cố ý mời Hà Hoan cùng tham gia, lại nhiều lần bị cửa sập vào mặt.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy đêm nay đặc biệt không yên.
"Phỉ Tì, con cảm thấy ý kiến của công tước Kolan như thế nào?" Khoé miệng mỉm cười của Cente mơ hồ lộ ra cảm giác uy nghiêm.
Vương phi Charlotte lo lắng liếc ông một cái, biết nội tâm hoàng đế đang rất không vui.
"Phỉ Tì?" Charlotte nhẹ giọng gọi.
Phỉ Tì nâng mắt, ánh mắt hơi mang suy nghĩ khôi phục lạnh nhạt: "Không cảm thấy như thế nào."
Kolan vì quy phục, nguyện ý giao phó một nửa binh lực trong tay cho Cente, làm của hồi môn xuất giá cho con trai Yuli.
Ngày thường mượn mấy quý tộc đó chút binh lực cũng khó khăn như xẻo thịt, hiện tại lại hào phóng như thế, gia tộc Kolan đây hẳn là đặt hết kỳ vọng lên người hắn.
Mà Cente cực lực tác hợp liên hôn với Kolan, còn không phải là vì thèm chút binh lực này sao.
Thay vì nói đây là một buổi tiệc mừng thọ, không bằng mà nói là một buổi Hồng Môn Yến mạnh mẽ bắt ép đính hôn.
Bởi vì những lời này của Phỉ Tì, không chỉ hung hăng quét thể diện gia tộc Kolan, làm vợ chồng công tước, cùng với anh em Hicks, Yuli đều cương mặt. Ngay cả tươi cười trên mặt Cente cũng như bị bão cuốn đi, sạch sẽ đến mức chỉ còn lạnh lẽo vô tình: "Phỉ Tì, nếu con vẫn còn tùy hứng chấp mê bất ngộ, vậy để người làm cha như ta thay con đưa ra lựa chọn chính xác.". Đam Mỹ Cổ Đại
Phỉ Tì nâng cằm, vô cảm: "Phụ hoàng nói tôi tùy hứng, nhưng tôi lại cảm thấy ngài quá mức cố chấp." Nói, hắn đột nhiên cong môi, ánh mắt xẹt qua nhà Kolan: "Nếu phụ thân muốn có binh lực của gia tộc Kolan như vậy, sao bản thân ngài không liên hôn với gia tộc họ."
Cente tức giận: "Hỗn láo!" Hai tay nắm chặt đập nứt mặt bàn, làm bộ muốn đấm Phỉ Tì.
Sắc mặt của công tước Kolan lại là xanh trắng đan xen nhau, đang muốn cắn răng đứng lên từ chối hôn sự này, lại bị Yuli kéo cánh tay lại.
Yuli Kolan nhẹ nhàng lắc đầu với công tước, biểu cảm trên mặt vẫn trấn định như lúc đầu, như thể mọi thứ vẫn ở trong khống chế của cậu ta.
Công tước cáu giận trừng Phỉ Tì, Yuli lại hơi mỉm cười thấp giọng nói hai câu với công tước, cuối cùng ông ta đành phải phẫn hận mà thỏa hiệp ngồi xuống.
Cente bước đến trước Phỉ Tì, đang muốn động võ, đột nhiên nghe thấy nguyên soái Từ Hướng Lỗi lớn tiếng cười to: "Bệ hạ, thần lại cảm thấy Phỉ Tì nói rất đúng, hoàng đế tương lai của đế quốc là ai còn chưa biết chừng đâu, công tước Kolan nữa, ông cần gì phải đặt cược hết lên Phỉ Tì, bệ hạ à, hiện giờ ngài mới chính là hoàng đế của đế quốc này."
1
Những lời này thành công làm mọi người ngây ngẩn, sắc mặt của công tước Kolan chuyển từ hồng sang đen, không biết bày ra sắc mặt nào mới tốt.
Hicks phẫn nộ cắn chặt khớp hàm, lại bởi vì thân phận không đủ, không có quyền lợi lên tiếng, chỉ có thể giận dữ trừng Từ Hướng Lỗi.
Ngay cả Yuli vẫn luôn cười khanh khách cũng bởi vì những lời này mà lạnh mặt.
Ngược lại là Cente đang tức giận lại vì này mà cứng người lại.
Không khí nhất thời rất xấu hổ, phảng phất như không khí bốn phía đều đang trở nên loãng hơn.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dồn vào Cente.
Cente hừ một tiếng, nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, cuối cùng chỉ có thể thu nắm tay, nhìn tư thái xa cách đề phòng của công tước Kolan, lại quay đầu nhìn đứa con trai cao ngạo khó thuần của mình. Cente lạnh nhạt nói ra làm Kolan công tước an tâm: "Ta sẽ lập tức sai người lấy danh nghĩa hoàng thất, công bố tin kết hôn của Thái Tử, đối tượng chỉ có thể là Yuli Kolan."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...