Phỉ Tì vỗ vai Hà Hoan, cố gắng giúp y thả lỏng.
Lần rót tin tức tố này, vội vàng mà lại ôn nhu.
Hà Hoan không cảm nhận được đau đớn, chỉ cảm nhận được quý trọng của alpha đối với y.
Phỉ Tì đứng dậy, răng nanh chậm rãi rời khỏi tuyến thể.
Hà Hoan lại vòng qua vai hắn, thấp giọng nói: "Thêm một ít nữa! ! "
Răng nanh đột nhiên đâm thủng màng tuyến thể, tin tức tố tràn ra ngoài.
Hà Hoan đau đến mức chảy nước mắt, nhưng chẳng mấy chốc y đã chìm vào lốc xoáy vì choáng váng cực độ, đó là cảm giác y muốn.
"Được rồi.
" Phỉ Tì ấn đầu y vào trong lòng ngực hắn, hôn nhẹ lên đỉnh đầu y: "Đừng tham lam.
"
Cơ thể Hà Hoan vẫn còn có hơi co rút, hơi thở dồn dập phả vào ngực Phỉ Tì.
Phỉ Tì nhẹ nhàng vỗ lưng y: "Là tôi xa em quá lâu, xin lỗi.
"
"Không sao.
" Hà Hoan dùng khuôn mặt cọ lên ngực hắn, trong giọng mũi mang theo ý cười: "Cảm giác như vậy rất kích thích, rất nhiều tin tức tố! ! "
Y nói xong, rõ ràng cảm nhận được hô hấp của Phỉ Tì càng thêm dồn dập.
"Nghịch ngợm!" Phỉ Tì đặt y ngồi ở ghế điều khiển phụ, bình tĩnh lại một chút rồi mới khởi động xe.
Hà Hoan cuộn tròn trên ghế, lười biếng phơi mình dưới ánh trăng, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi được tin tức của Phỉ Tì bao bọc.
Tưởng tượng đến việc qua đêm nay, y sẽ phải về đoàn phim quay chụp.
Nháy mắt sinh ra ý tưởng cứ tiếp tục đi, đừng dừng lại.
! !
Trở lại phủ đệ của Phỉ Tì.
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, dưới ánh trăng màu bạc, bước chân lên mặt cỏ xanh mướt.
Tiếng cỏ xanh sàn sạt, tiếng côn trùng kêu vang, vừa yên tĩnh lại vừa tốt đẹp.
Hà Hoan dựa vào cánh tay Phỉ Tì, chủ động bày tỏ sự thân mật và thuận theo của mình.
Trái tim Phỉ Tì run rẩy, vuốt nhẹ mái tóc y: "Dính người như vậy?"
Hà Hoan ôm eo hắn: "Tôi dính anh không tốt sao?"
Phỉ Tì nhìn chăm chú vào hai mắt y, bên trong là thuần túy ỷ lại và vui mừng, ngay cả hương vị tin tức tố cũng tràn ngập yên ổn và vui sướng.
Điều này cho thấy omega của hắn thật sự rất yêu hắn.
Nhưng Phỉ Tì biết rất rõ, này vẫn chưa đủ.
Hà Hoan có thể tìm kiếm chủ nhân mới bất cứ lúc nào.
Hắn cũng không ngờ rằng, chính mình sẽ không tìm thấy cảm giác an toàn trên người một omega.
Hà Hoan thấy hắn không nói lời nào, nhón chân hôn lên mặt hắn: "Làm sao vậy, không thích tôi dính anh?"
Phỉ Tì: "Không phải.
"
"Vậy sao biểu cảm của anh lại nghiêm túc như thế?"
Phỉ Tì trở tay nắm chặt tay Hà Hoan: "Em phải dính tôi thêm một chút nữa, nếu không em sẽ là người phải chịu thiệt thòi.
"
Hà Hoan ngẩn ra một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Anh đã làm riêng một lồng sắt cho tôi rồi, còn chưa đủ sao?"
Phỉ Tì nghĩ đến lồng sắt không có chút tác dụng nào, Hà Hoan chẳng những không phản cảm, còn thỉnh thoảng đi vào đó một chút, khiến cho người hầu trong nhà đều rất kinh hoảng: Cây không còn nữa, cây lại về rồi?!
Nhưng còn chưa kịp nói cái gì, Phỉ Tì vừa đi qua một bức tượng điêu khắc bằng đá, liền thấy phòng khách sáng rực.
Vào buổi tối, người hầu sẽ bật một ít đèn mờ và dịu.
Trong tình huống này, một là chủ nhân đang ở trong phòng khách, hai là trong nhà có khách tới.
Nhưng hiện tại, chủ nhân của toà nhà này đang đứng ở bên ngoài.
"Có người tới?" Hà Hoan hỏi.
"Ừm.
" Thần sắc của Phỉ Tì không có một tia ngoài ý muốn nào, giống như hắn đã sớm biết sẽ có một tình huống như vậy.
Hà Hoan kinh ngạc, đồng thời bị Phỉ Tì dắt tới cửa, y có thể cảm nhận được tâm trạng của Phỉ Tì trở nên không được tốt mấy.
Chẳng lẽ vị khách này có thù oán với Phỉ Tì?
Cửa bị mở ra, một bóng người tao nhã đang ngồi ở trên sô pha.
Bà có mái tóc vàng xinh đẹp, đôi mắt màu tím mỹ lệ.
Hà Hoan hơi trợn to mắt —— Phu nhân Groya!
Là quý tộc tự xưng là fan của Muriel, đã mời y đến tham gia tiệc rượu.
"Dì Groya.
" Phỉ Tì mở miệng chào hỏi, ngữ khí dần hòa hoãn xuống.
Hắn cho rằng là người bên cạnh phụ thân tới, không ngờ người thứ nhất ra mặt lại là dì.
Phu nhân Groya đứng dậy, bà đến gần hai người, tiếng giày cao gót giẫm lên sàn quanh quẩn trong phòng khách rộng lớn.
"Chào ngài, phu nhân Groya.
" Hà Hoan từng gặp bà ba lần, tiệc rượu, buổi tiệc tư nhân của Tưởng Tân Thiên, lễ tang của Muriel.
Vị phu nhân này có tính cách hào sảng, rất quan tâm y, Hà Hoan rất kính trọng bà.
Nhưng mà, thái độ lúc này của phu nhân Groya, hoàn toàn không ôn hoà như ba lần trước.
Sắc mặt bà hơi lạnh lùng, nói với Hà Hoan: "Hà Hoan, đã trễ thế này rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, ta muốn nói vài câu với A Tì.
"
Hà Hoan nhạy bén phát giác được, Groya có cảm xúc hơi bất mãn với y.
Phỉ Tì lại càng thêm ôm chặt Hà Hoan: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, Hà Hoan là người yêu của con.
"
Tầm mắt của phu nhân Groya dừng ở trên tay hắn, sắc mặt càng thêm khó coi: "Phỉ Tì! Con làm như vậy là đang công khai khiêu khích!"
"Khiêu khích?" Phỉ Tì không nóng không lạnh nói: "Con lại cảm thấy mọi người đang khiêu khích kiên nhẫn của con.
"
Ánh mắt phu nhân Groya tối sầm nhìn Hà Hoan một cái:" Cậu ta thật sự đáng giá để con làm như vậy?"
Những lời này làm Hà Hoan nháy mắt hiểu rõ, thì ra là người trong nhà Phỉ Tì đã biết quan hệ giữa y và hắn, phái phu nhân Groya tới để mạnh mẽ can thiệp.
"Quyết định của con không cần người khác tới phán xét.
" Phỉ Tì cũng không nhường, trả lời: "Nếu không còn chuyện khác, ngài có thể trở về nghỉ ngơi.
"
Groya buồn bực cắn môi: "Con biết rõ ta vẫn luôn đứng về phía con, còn nói những lời để chọc giận ta!"
"Xin lỗi, trong chuyện này sẽ không có chỗ cho người khác thao túng.
" Phỉ Tì thấy biểu cảm bà bi thương, trầm giọng nói: "Phụ thân phái ngài tới khuyên bảo là một lựa chọn không sáng suốt.
"
"Nhưng con hiện tại cần gia tộc Kolan ủng hộ, liên hôn với bọn họ là lựa chọn tốt nhất.
" Groya cúi đầu: "Ta cũng không phản đối con ở bên Hà Hoan, ta rất vui khi con gặp được omega con thích, nhưng luôn có vài chuyện con không thể tự mình làm chủ được.
"
"Gia tộc Kolan?" Hà Hoan đột nhiên lên tiếng.
Groya và Phỉ Tì đồng loạt nhìn y.
Hà Hoan hỏi: "Là gia tộc của Hicks Kolan, Phỉ Tì phải liên hôn với em trai anh ta, Yuli Kolan sao?"
"Đúng vậy.
"
"Con sẽ không liên hôn với cậu ta.
"
Groya và Phỉ Tì đồng thời nói.
"Thật đúng là có ý tứ.
" Hà Hoan đột nhiên nở nụ cười.
Hicks Kolan, vị hôn phu thứ năm của nguyên chủ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...