Ngôn luận trên trí võng ngày càng náo nhiệt.
Hà Hoan cũng không muốn sự kiện này lan rộng hơn nữa, nhanh chóng gọi cho Tề Bằng an bài marketing khống chế.
Chính y cũng đã đăng bài thanh minh, nhắn nhủ võng hữu không cần phải bàn về chuyện này nữa, y về sau chỉ muốn dụng tâm diễn kịch, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, cảm ơn mọi người quan tâm.
Miles đã bị trừng phạt ứng với những hành động của gã, Hà Hoan cảm nhận được thông qua oán khí càng ngày càng loãng của nguyên chủ, linh hồn của cậu ấy dần dần được an giấc ngàn thu.
Nguyên chủ thật đúng là một người lương thiện, gặp phải nhiều chuyện không công bằng như vậy, vẫn có thể dễ dàng mà tha thứ cho đối phương.
Tuy Hà Hoan không thích đuổi tận giết tuyệt, nhưng y cũng sẽ không nương tay với người đã từng đắc tội mình, y không rộng lượng được như nguyên chủ.
Nhưng mà, nếu nguyên chủ đã lựa chọn tha thứ, Hà Hoan tôn trọng ý nguyện của cậu ấy.
Hà Hoan bên này vừa mới lặng lẽ giải quyết, Miles thế mà lại lựa chọn mời phóng viên mở họp báo.
Tin tức này vừa xuất hiện, toàn tinh tế đều khiếp sợ.
Phải biết rằng đây là lần đầu tiên Miles chủ động xuất hiện trước truyền thông, muốn mời gã phỏng vấn cũng đã rất khó rồi, càng miễn bàn đến mở họp báo vì một chuyện không liên quan đến quân đội.
Vào ngày họp báo, giới truyền thông đổ xô ra ngoài, gây ra vài sự cố giao thông xung quanh nơi tổ chức họp báo.
Miles cũng gửi thiệp mời cho Hà Hoan, hy vọng y có thể tham dự họp báo, nhưng Hà Hoan dứt khoát từ chối.
Nếu nguyên chủ đã tha thứ Miles, Hà Hoan cũng không cần phải tiếp xúc với gã nữa.
Càng quan trọng hơn là, Phỉ Tì phí nhiều sức lực để chống lại bạo lực trên internet cho y, buộc những kẻ đã từng bắt nạt năm đó phải xin lỗi.
Dụng ý này rất rõ ràng, chính là không hy vọng y dính líu đến Miles nữa.
Trong tín ngưỡng của yêu tinh: Ân đền oán trả là quy tắc cơ bản.
Hà Hoan lại mở tin nhắn là Phỉ Tì để lại cho y, như thể thông qua mấy chữ lạnh băng này, y có thể nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc của Phỉ Tì.
Mặc kệ tương lai như thế nào, bây giờ, y chỉ muốn yêu nam nhân này.
- --------
Buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Miles trong hình ảnh có hơi tiều tụy, nhưng dáng đứng thẳng và khuôn mặt anh tuấn của gã vẫn nguyên vẹn.
Tướng quân của đế quốc quả thật là không thể so sánh với minh tinh bình thường.
Gã chỉ đứng yên ở nơi đó, khí thế đã nghiền áp tất cả mọi người.
Các phóng viên hoàn toàn không dám dùng thủ đoạn khi đối phó với minh tinh, một đám đều co quắp thành chim cút, ngoan ngoãn chờ Miles lên tiếng.
Bài phát biểu của Miles rất ngắn gọn.
Đầu tiên là thú nhận tất cả những gì gã đã làm trong video trên mạng.
Sau đó biểu đạt đã qua nhiều năm như vậy, gã vẫn luôn áy náy với Hà Hoan.
Tiếp theo, gã tỏ vẻ chỉ cần không vi phạm pháp luật và đạo đức, gã sẽ thỏa mãn Hà Hoan tất cả yêu cầu của Hà Hoan cũng như bồi thường.
Cuối cùng gã nói, vẫn luôn hy vọng Hà Hoan có thể đích thân tới hiện trường, gã muốn mặt đối mặt nói lời xin lỗi, nhưng Hà Hoan từ chối tham dự, đây sẽ là tiếc nuối cả đời của gã.
Tác phong quân nhân dứt khoát này của gã, dũng cảm thừa nhận sai lầm, có trách nhiệm có đảm đương.
Nháy mắt liền áp xuống không ít ngôn luận trái chiều trên mạng.
Vãn hồi không ít mặt mũi cho đế quốc và quân bộ.
Sau khi Hà Hoan xem xong, y đã có ấn tượng tốt hơn về Miles.
Đáng tiếc nếu đã làm sai thì chính là sai, nguyên chủ đến chết cũng không chờ được một câu xin lỗi của gã, hiện tại nói mấy lời đó thì có ích lợi gì?
Hà Hoan dùng tài khoản chính thức của mình để trả lời:
Hà Hoan V: Tôi không có nhu cầu nào khác, chỉ hy vọng tướng quân Miles có thể giữ vững lý tưởng, bảo vệ đế quốc vì nhân dân.
Câu trả lời này hoàn toàn đặt dấu chấm cho màn khôi hài này.
Thái độ của hai đương sự đều rất thành thục ổn trọng, được các võng hữu đồng tình khen ngợi.
......!
Bởi vì sự việc trên mạng lần này, Hà Hoan lại phải trì hoãn thời gian về đoàn phim.
Cũng may mọi người đều thông cảm y, để y xử lý xong rồi lại quay về.
Điều mà Hà Hoan không nghĩ tới chính là, hôm y tuyên bố trở về, vừa đến cổng nơi đoàn phim đang quay, cũng đã có rất nhiều võng hữu giơ bảng giơ đèn, ôm hoa tươi, thú bông hoan nghênh y.
Nhìn một cái, biển người tấp nập, căn bản là không có điểm cuối.
"Hà Hoan Hà Hoan, hoan nghênh về nhà!"
"Chúng tôi yêu cậu, nhất định phải kiên cường lên!"
"Cố lên, chúng tôi đều chờ mong bộ phim mới của cậu!"
Hà Hoan hoàn toàn bị trận thế này dọa sợ, mọi người quá nhiệt tình, kích động vẫy tay với y, không ngừng tặng quà cho y.
Đoàn phim còn dành riêng một mảnh đất trống để y xếp quà, xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Càng làm cho Hà Hoan cảm động hơn nữa chính là, trật tự được duy trì rất khá, cho dù cảm xúc của moi người đều rất kích động, họ vẫn tự giác xếp hàng.
Các võng hữu kiễng chân, đôi mắt sáng lấp lánh, tất cả đều nói lời cổ vũ, an ủi y.
Mỗi một câu, Hà Hoan đều nghe rất rõ ràng.
Không phải là chưa từng trải qua sóng to gió lớn, đây là lần đầu tiên Hà Hoan tay chân luống cuống.
Tề Bằng ở đằng sau đẩy nhẹ y một cái: "Mau nói cái gì đi!"
Hà Hoan vội vàng trấn định, y thật sự là không biết nên nói cái gì, nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể cúi người với mọi người.
"Rất rất cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ, tôi sẽ càng thêm nỗ lực diễn tốt mỗi nhân vật, dâng tặng những tác phẩm tuyệt vời cho mọi người."
"Cậu chỉ cần vui vẻ là được rồi!"
"Muriel sẽ kiêu ngạo vì cậu!"
"Luôn ủng hộ cậu nha!"
Trong lòng Hà Hoan ấm áp, cùng với vài tia oán khí còn sót lại trong linh hồn nguyên chủ biến mất đi rất nhiều.
Đạt được fan nhiệt tình yêu thương và ủng hộ, có lẽ đây mới là thứ mà nguyên chủ mong muốn nhận được.
Đặc biệt là tác phẩm được tán thành, làm fan của Muriel tán thành y.
Cũng không biết là ai nói "Không hổ là con trai của Muriel, chúng tôi sẽ thay Muriel yêu thương cậu!"
Một khắc đó, nội tâm Hà Hoan tự nhiên có một cỗ ấm áp khó tả, nháy mắt chảy khắp người, phảng phất như đặt mình trong nắng ấm, xua tan tất cả mây mù, ngay cả tay chân cũng tràn ngập lực lượng.
Biến hoá kỳ dị này, là do linh hồn nguyên chủ đã được trấn an.
Hà Hoan không khỏi cúi người trước các võng hữu nhiệt tình một lần nữa.
Mà cái cảm giác kỳ dị này, nó vẫn tồn tại cho đến lúc Hà Hoan gặp Nghiêm Đình Vân sau khi tạm biệt các võng hữu.
Lúc nhìn thấy Nghiêm Đình Vân, Hà Hoan ngạc nhiên phát hiện oán khí trong linh hồn nguyên chủ đối với Nghiêm Đình Vân đã biến mất.
"Hà Hoan, em đã trở lại rồi." Nghiêm Đình Vân hình như là đã sửa sang ngoại hình trước khi gặp y, cả người gã thoạt nhìn rất có sức sống, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như ngày nào.
Nhưng nhìn kỹ hai mắt gã, vẫn có thể nhìn ra mỏi mệt bị che giấu.
"Anh Nghiêm, đã lâu không thấy." Hà Hoan mỉm cười lịch sự, xa cách mà lại lễ phép bắt tay với Nghiêm Đình Vân.
Nghiêm Đình Vân ngẩn người, thong thả vươn tay.
Lúc chạm vào lòng bàn tay Hà Hoan, gã thậm chí còn không cảm nhận được độ ấm của đối phương.
"Tiểu Hoan, đã lâu không thấy, anh......"
Hà Hoan tự nhiên rút tay về: "Anh Nghiêm, tôi còn muốn đi tìm Tưởng lão sư, tí nữa sẽ nói chuyện với anh sau."
Một tiếng "Anh Nghiêm" kia, nháy mắt đã kéo dài khoảng cách.
Đúng vậy, hậu bối không đủ tư lịch trong vòng, đều gọi gã bằng danh hiệu này, tràn ngập kính trọng và ngưỡng mộ.
Nhưng gã không muốn Hà Hoan gọi gã như vậy, rõ ràng lúc ở Ksburg, còn từng gọi gã là "Anh Đình Vân".
"Tiểu Hoan, em còn thiếu anh một bữa cơm, không bằng đêm nay chúng ta cùng đi được không?" Nghiêm Đình Vân nỗ lực nặn ra một nụ cười ấm áp, gọi Hà Hoan dừng lại trước khi y bước ra khỏi cửa.
Không biết vì sao, nội tâm gã rất khủng hoảng, giống như Hà Hoan rời khỏi căn phòng này, y sẽ không bao giờ tiếp xúc với gã nữa.
Hà Hoan từ chối mà không cần suy nghĩ: "Xin lỗi, đêm nay tôi có hẹn rồi."
Đêm nay Phỉ Tì sẽ trở về, y rất nhớ alpha của mình.
"Thật sự......!Buổi tối có cuộc hẹn quan trọng sao? Kỳ thật anh......" Nghiêm Đình Vân không cam lòng muốn giữ y lại, đầu óc cũng ong ong, trực giác nói cho gã biết, đêm nay nhất định phải giữ Hà Hoan ở lại.
"Rất xin lỗi." Hà Hoan từ chối càng thêm dứt khoát: "Là một cuộc hẹn rất quan trọng."
Sắc mặt Nghiêm Đình Vân nháy mắt u ám: "Được rồi, dù sao sau này cũng có rất nhiều cơ hội."
Hà Hoan nhìn gã một cái.
Trước đó Tề Bằng đã nói không ít lời hay về Nghiêm Đình Vân với Hà Hoan, trong khoảng thời gian y mất tích, Nghiêm Đình Vân cũng giống Miles, không ngừng tìm kiếm tung tích y.
Mỗi ngày đều càng thêm tiều tụy.
Hà Hoan còn nhớ rõ Tề Bằng nói Nghiêm Đình Vân từng vì y mà đi tìm Hà Huân, nguyện ý nhảy vào cái hố hạng mục El.
Có thể là như vậy, nguyên chủ mới tha thứ cho Nghiêm Đình Vân.
Tình thế bị đảo ngược lại, Nghiêm Đình Vân trở thành người đau khổ cầu xin quay lại, sự bất mãn và phẫn hận của nguyên chủ năm đó rốt cuộc cũng được phát tiết và nguôi ngoai.
"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại.
Nghiêm Đình Vân nhìn Hà Hoan đi vào văn phòng của Tưởng Tân Thiên, cánh cửa mỏng manh này, như trở thành rào cản giữa hai người, không bao giờ có thể vượt qua được.
......!
Hà Hoan biết được tình hình đoàn phim gần đây từ Tưởng Tân Thiên và Cao Kim Duyệt, rất nhanh liền thích ứng được.
Từ việc làm quen với phim trường cho đến lúc vào ở khách sạn, toàn bộ quá trình đã xong trước khi trời tối.
Đoàn phim bị bắt về đế đô trong khoảng thời gian này, bởi vì Hà Hoan vắng họp, chỉ quay chụp được một ít màn diễn râu ria.
Hôm nay, nhân vật quan trọng của y trở về, công tác quay chụp của đoàn phim cũng chính thức khởi động lại vào ngày mai.
Vì thế, Tưởng Tân Thiên tính toán mở một buổi tiệc vào tối nay, để mọi người ăn uống no nê, ngày mai chăm chỉ đóng phim!
Đại ảnh đế Lê Kỳ trêu ghẹo: "Tưởng đạo đang mưu đồ vỗ béo bọn họ rồi làm thịt."
Nicolia cũng hùa theo: "Tối nay tôi nhất định phải ăn đủ no, sau khi bắt đầu quay, sẽ không còn cơ hội ăn uống thả ga nữa."
Tuy nhiên, Hà Hoan chỉ có thể tham dự buổi tiệc đêm nay, từ chối các hoạt động giải trí tiếp theo.
Cao Kim Duyệt trêu chọc y: "Chẳng lẽ là alpha trong nhà quản nghiêm?"
Hà Hoan mỉm cười, biết nghe lời phải mà đáp: "Quả thật là quản lý nghiêm khắc."
Mọi người nghe xong cười ha ha, người trong đoàn phim đều biết Nghiêm Đình Vân đang theo đuổi Hà Hoan, Hà Hoan cũng là người độc thân, nào có alpha gì.
Mọi người đều cho rằng y là muốn ở một chỗ với Nghiêm Đình Vân, thậm chí còn có người mịt mờ trêu chọc Hà Hoan và Nghiêm Đình Vân.
Tưởng Tân Thiên biết được một ít tin tức, nhanh chóng bảo bọn họ đừng nhiều chuyện.
Tuy nhiên, lúc Tưởng Tân Thiên xử lí xong đám người nhiều chuyện, lại thấy biểu cảm của Nghiêm Đình Vân có vẻ mất mát.
Tưởng Tân Thiên thở dài trong lòng, cũng không biết nên nói cái gì.
Mà người trong đoàn phim đã chuyển sang đề tài khác.
Mọi người vừa nói vừa cười, dọn dẹp xong liền đến 18:30, sau đó một đám tuấn nam mỹ nữ liền mênh mông cuồn cuộn mà đến nơi giải trí tiếp theo.
Buổi tiệc tối nay, mọi người đều ăn thả ga.
Hà Hoan cho rằng đã qua một tháng, chỉ sợ sẽ mới lạ không ít với mọi người, không nghĩ rằng vẫn hòa thuận như trước.
Mọi người còn nói không ít lời động viên với y.
Hà Hoan thích bầu không khí như vậy, nếu không phải đêm nay Phỉ Tì trở về, y thật sự rất muốn chơi đến cuối cùng với mọi người.
Đột nhiên, trí não của y vang lên.
Trên màn hình là tin nhắn đến từ Phỉ Tì.
【Tôi đã trở về, em ở đâu? 】
Hà Hoan lập tức gửi địa chỉ cho hắn: 【 Anh muốn tới đón tôi? 】
Phỉ Tì: 【 Mười phút sau đến.
】
Hà Hoan: 【 Chờ anh.
】
Hà Hoan lập tức xin lỗi tạm biệt mọi người: "Tôi có việc đi trước, mọi người cứ đi chơi nhé, ngày mai gặp lại."
Vừa bắt đầu được nửa tiếng đã muốn về, hơn nữa Nghiêm Đình Vân còn ngồi ở nguyên vị trí không nhúc nhích.
Hà Hoan về sớm như vậy cũng không phải vì Nghiêm Đình Vân sao?
Mọi người đương nhiên không ồn ào nữa, sôi nổi ép hỏi Hà Hoan về sớm như vậy để làm gì.
Không cần tình nhân trong mộng của omega, chẳng lẽ còn có thể tìm được alpha mạnh hơn Nghiêm ảnh đế?
"Cậu đừng sợ, tùy tiện chơi đi! Uống say để anh Nghiêm đưa cậu về, anh ấy tuyệt đối thân sĩ!"
"Đúng! Anh Nghiêm rất săn sóc.
Mọi người nói xem có đúng không?"
"Đúng đúng đúng, Anh Nghiêm No1, lớn lên đẹp trai trong nhà lại có tiền, nhân phẩm lại tốt, nếu tôi là omega, tôi phải giữ anh ấy cả đời!"
"Ha ha, tưởng bở! Cho dù ông biến thành omega cũng vẫn xấu thôi.
Chỉ có Tiểu Hoan của chúng ta mới xứng đôi với Nghiêm ảnh đế!"
"Quá xứng, một người anh tuấn một người xinh đẹp, quả thật là trời sinh một đôi!"
Hà Hoan nghe bọn họ nói càng ngày càng không có giới hạn, nhanh chóng làm động tác "dừng lại": "Mọi người đừng trêu ghẹo tôi và anh Nghiêm nữa, tôi và anh ấy chỉ là bạn diễn trong phim, ngoài phim là bạn tốt, chỉ vậy thôi."
Khuôn mặt nửa khuất trong bóng tối của Nghiêm Đình Vân đã là một mảnh tro tàn, gã nắm chặt ly rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Người trong giới giải trí đều rất nhạy cảm, phần lớn người đã nhận ra phản ứng bất thường của Nghiêm Đình Vân.
Chỉ có một ít người uống quá nhiều vẫn không buông tha.
Hà Hoan cảm thấy cổ tay rung rung, click mở liền thấy, Phỉ Tì đã tới rồi.
"Tôi thật sự phải đi rồi, ngày mai gặp lại mọi người." Hà Hoan biết không thể lại nhiều lời với đám ma men này nữa, dứt khoát xoay người rời đi.
"A, Hà Hoan, áo khoác của em......" Tề Bằng hô to, nhưng người đã đi xa rồi.
Nghiêm Đình Vân nói: "Đưa tôi, tôi đưa cho em ấy."
Tề Bằng vốn định nói anh ta sẽ mang về khách sạn, nghe xong lời đó của Nghiêm Đình Vân, trực tiếp đưa qua.
Nghiêm Đình Vân chạy rất nhanh, chẳng sợ lúc xuống thang máy có hơi lâu, gã vẫn đuổi kịp Hà Hoan trước khi y ra khỏi cửa.
Sau đó gã thấy Hà Hoan nhào vào trong lòng một alpha cao lớn.
Alpha ôm eo Hà Hoan, dùng bàn tay vuốt ve tuyến thể sau cổ y, chọc cho Hà Hoan nhẹ nhàng run rẩy, đồng thời cúi người hôn Hà Hoan.
Bước chân của Nghiêm Đình Vân bỗng nhiên dừng lại, cho dù chỉ là một bóng người mờ tối, gã vẫn nhận ra alpha này, chính là nam nhân cưỡng hôn Hà Hoan ở khách sạn kho tinh lúc trước, còn đá gãy 6 cây xương sườn của gã!
Lửa giận thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của gã, hai tay nắm chặt lại.
Máu sôi trào xông lên đỉnh đầu, Nghiêm Đình Vân không chút nghĩ ngợi, tính dùng nấm đấm xông lên.
Cánh tay bị kéo lại, Nghiêm Đình Vân đột nhiên quay đầu lại xem ai dám ngăn cản gã, không ngờ lại là Tưởng Tân Thiên, đối mặt với trưởng bối chẳng khác nào thầy của mình, Nghiêm Đình Vân đột nhiên nản lòng.
"Ngài biết?"
Tưởng Tân Thiên gật đầu, thở dài một tiếng: "Trở về với ta nào, từ bỏ Hà Hoan đi."
Nghiêm Đình Vân thất thần, gã nhìn qua, nơi đó đã không còn thân ảnh Hà Hoan và Phỉ Tì, gã thậm chí còn hy vọng nhừng gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.
Nhưng gã biết, đó không phải......!
"Đình Vân, có một số việc có một số người, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, đừng quá cố chấp." Tưởng Tân Thiên vỗ vai gã, đưa cho gã một điếu thuốc: "Ta đã đặt một phòng cho cậu rồi, cậu cứ ngồi đó bình tĩnh một chút đi."
"Bỏ lỡ......" Nghiêm Đình Vân dựa vào vách tường, chậm rãi trượt xuống.
Gã ngồi xổm trên mặt đất, thân hình thon dài ủy khuất mà cuộn tròn, ngưng tụ thành một bóng đen nho nhỏ dưới ánh đèn, tựa như bị nhốt trong một lồng giam nhỏ hẹp, giãy giụa đến kiệt sức.
Vì sao lại bỏ lỡ chứ......!
Đột nhiên, Nghiêm Đình Vân hoàn toàn vùi đầu vào áo khoác của Hà Hoan, nước mắt thấm vào áo.
Tưởng Tân Thiên nhìn bả vai ẩn nhẫn rung động của gã, thở ra một ngụm khói, yên lặng canh giữ ở bên cạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...