Hạ Tuyết ôm chặt Lý Tử Vân, hai mắt cô nhắm nghiền lại chờ đợi tên canh gác giáng xuống một đòn mạnh.
Nhưng...
Qua hơn một phút, Hạ Tuyết vẫn chưa cảm nhận được đau đớn gì, cô hé mắt nhìn, trước mặt là cảnh tên côn đồ muốn ra tay với cô đang bị một người nào đó khống chế.
Tên còn lại muốn lao vào giúp đỡ nhưng lại bị rất nhiều vệ sĩ áo đen vây lấy.
Hạ Tuyết mở to mắt kinh ngạc khi thấy người vừa cứu cô trong gang tấc là Hoắc Thiên Ân.
Trên bầu trời lúc này cũng vọng đến tiếng máy bay trực thăng và loa phát thanh của cảnh sát.
"Hai người kia mau đầu hàng, các anh đã bị cảnh sát chúng bao vây!"
Ngồi bên cạnh người cảnh sát phát loa thông báo ấy là Trương Tử Sơn.
Nhìn thấy cứu viện đã đến, Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
"Cô vẫn ổn chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Hoắc Thiên Ân giao lại tên côn đồ cho vệ sĩ rồi tiến lại gần chỗ của Hạ Tuyết, ân cần hỏi han.
Thái độ của hắn rất mềm mỏng, khác hẳn với những lần gặp mặt trước đây khiến Hạ Tuyết không quen lắm.
"Tôi không sao.
Tôi vẫn ổn...!Tại sao anh lại ở đây?"
Hạ Tuyết lạnh nhạt đáp.
Cô đỡ Lý Tử Vân đứng dậy, xem xét thằng bé không bị gì mới nhẹ nhàng thở ra.
"Tôi nhận được tin cô mất tích nên đến tìm cô!" Hoắc Thiên Ân không che giấu nói: "Cô không sao là tốt rồi nhưng vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra.
Xe của tôi đậu ngoài cổng phụ, cô và thằng nhóc này ra đó đi.
Tài xế của tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện gần nhất."
Hoắc Thiên Ân cũng nói thêm: "Tôi không đi cùng cô đâu, nên cô không cần lo lắng chuyện chúng ta sẽ xảy ra tin đồn gì đó.
Bây giờ cô là hôn thê của anh tôi, dù ghét cô cỡ nào thì tôi cũng không để anh mình có tin tức xấu!"
Hạ Tuyết không đáp, cô nhìn chằm chằm Hoắc Thiên Ân, cảm giác hắn đem đến cho cô rất lạ, dù không biết là lạ chỗ nào.
Tuy nhiên, lời đề nghị đến bệnh viện kiểm tra của hắn rất đúng, cả cô lẫn Lý Tử Vân đều bị ngất do kiềm chích điện, tốt xấu gì cũng nên xem xét việc đó có gây ảnh hưởng gì hay không.
Phía đạo diễn cô cũng cần báo lại một tiếng.
"Được rồi, cảm ơn anh đã cứu tôi.
Tôi và thằng bé sẽ đến bệnh viện, nhưng trước khi đi, tôi muốn gặp đạo diễn và trợ lý của tôi để báo bình an, bọn họ chắc đang rất lo lắng!"
"Chuyện này cô không cần lo đâu.
Người đầu tư của chương trình này đang ở đây, tôi nghĩ anh ta sẽ báo bình an thay cô."
Hoắc Thiên Ân vừa nói, vừa chỉ Trương Tử Sơn đang xuống khỏi trực thăng, hắn cũng đang nói chuyện điện thoại với ai đó và đi đến gần bọn họ.
"Vậy tôi giao lại mọi chuyện cho anh và Tổng giám đốc Trương."
Hạ Tuyết cảm ơn Hoắc Thiên Ân lần nữa, cô cùng Lý Tử Vân đi theo vệ sĩ của hắn ra cổng phụ, sự xuất hiện của trực thang cảnh sát phía cuối công viên sớm muộn gì cũng gây chú ý, cô cần rời khỏi đây sớm trước khi chuyện ồn ào xảy ra.
Hoắc Thiên Ân nhìn bóng của Hạ Tuyết đang dần khuất khỏi tầm mắt, không hiểu sao khi nghe cô mất tích hắn lại lo lắng, gác hết công việc chạy đến đây.
Lúc phát hiện ra công viên này có một nơi bị bỏ hoang, hắn không nghĩ ngợi cùng vệ sĩ chạy đến, cũng may là linh tính của hắn đúng đắn, hắn đến vừa kịp lúc để cứu Hạ Tuyết và đứa bé mất tích cùng cô khỏi tay côn đồ.
Hắn cũng thấy nhẹ nhõm khi cô vẫn bình an vô sự.
"Tổng giám đốc Hoắc, chào anh, tôi là Trương Tử Sơn, nhà đầu tư của chương trình này, lần đầu gặp mặt lại trong tinhd huống này, hy vọng anh sẽ không chê cười vì khả năng quản lý yếu kém của tôi!"
Trương Tử Sơn đến gần đưa tay ra để bắt tay với Hoắc Thiên Ân.
Khác với hắn, Hoắc Thiên Ân rất có tiếng tăm, được nhiều người biết đến.
"Xin chào tổng giám đốc Trương, đây là sự cố ngoài ý muốn không thể trách anh, anh cũng không cần tự trách vì đã để chuyện không hay xảy ra."
Hoắc Thiên Ân lịch sự bắt tay đáp lại.
"Dù sao vẫn là lỗi của tôi.
Nếu tổng giám đốc Hoắc không chê thì sau khi xong việc, mời anh và cô Hạ đến nhà hàng của tôi, tôi sẽ làm một buổi tiệc tạ lỗi với giải trí Hoàng Duệ."
"Chuyện đó tính sau đi.
Bây giờ cần phải hỏi hai tên kia xem ai là người đã thuê bọn chúng bắt cóc Hạ Tuyết và đứa bé đi cùng cô ấy!"
Hoắc Thiên Ân uyển chuyển từ chối.
Cũng giống như Hạ Tuyết, bản thân hắn không hiểu vì sao lại không có thiện cảm với người họ Trương này.
Đây là lần gặp đầu tiên nhưng Hoắc Thiên Ân lại cảm thấy Trương Tử Sơn không phải là người tốt.
"Tổng giám đốc Hoắc nói cũng phải, vậy bây giờ anh sẽ không phiền khi đến sở cảnh sát cùng tôi để nghe thẩm vấn chứ?"
"Tất nhiên là không phiền rồi!"
Hoắc Thiên Ân cười đáp.
Sau đó, hắn cùng Trương Tử Sơn đi về phía trực thăng, mấy vệ sĩ Hoắc Thiên Ân mang theo đang phối hợp với cảnh sát áp giải hai tên tội phạm.
Sự xuất hiện của trực thăng cảnh sát thực sự đã thu hút sự chú ý của những người có mặt ở công viên giải trí, dù chỉ là thấy ở đằng xa, nhưng bọn họ lại tụ tập đi về hướng trực thăng xuất hiện.
Trong đám đông đó có Tống Phương Thảo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...