"Hà Lạc Tâm, tại sao vừa rồi cô lại đồng ý với chị Kiều? Giữa tôi và cô vốn dĩ không thân thiết đến mức sẽ hợp tác tốt với nhau có đúng không?"
Vừa rời khỏi phòng làm việc của chị Kiều, Hạ Tuyết đã gọi Hà Lạc Tâm đứng lại để hỏi chuyện, khi nãy nghe cô ấy nói sẽ hợp tác tốt mình, Hạ Tuyết không khỏi bất ngờ, đáng lý ra cô ấy nên từ chối mới phải, cô nhớ trong nguyên tác tình huống này phải như vậy mới đúng.
"Tôi không muốn người quản lý tài giỏi như chị Kiều bị tôi và cô làm ảnh hưởng, một lời hứa có thể khiến chị ấy yên tâm cũng tốt mà, còn tôi và cô có thật sự hợp tác tốt hay không là chuyện khác." Hà Lạc Tâm lạnh nhạt nói tiếp: "Không phải cô cũng không tố giác tôi chuyện ở tiếc rượu hôm trước đó sao? Lần này xem như hòa nhau, tôi và cô nước sông không phạm nước giếng!"
"Nếu chỉ để chị Kiều yên tâm thì tôi sẽ không thắc mắc về thái độ của cô nữa.
Còn chuyện xảy ra trong tiệc rượu là tôi tự làm tự chịu, đó cũng là lần cuối tôi gây sự với cô, sau này hãy sống đúng như cô nói, chúng ta không ai phạm ai."
"Hy vọng cô nói được làm được!"
Nói xong, Hà Lạc Tâm quay người bỏ đi.
Nữ chính trùng sinh đúng là có khác, khí chất nữ cường quả nhiên có thừa, chả trách nam chính vừa gặp cô ấy đã bị thu hút.
So với một nữ phụ phản diện chỉ biết ghen tỵ như nguyên chủ đúng là khác xa một trời một vực.
Hạ Tuyết đứng chôn chân tại chỗ cảm thán.
Qua thêm một lúc, cô mới bắt đầu đi về phía thang máy, theo trí nhớ của nguyên chủ để lại cho cô, cô ấy có một phòng làm việc nhỏ ở tầng dưới.
Đây là do Hoắc Thiên Ân nể mặt bố cô nên sắp xếp, ở công ty giải trí này, không có bất kỳ nghệ sĩ nào được đối tốt như nguyên chủ, kể cả nữ chính cũng không có.
Căn phòng làm việc tuy nói là nhỏ nhưng thật chất vô cùng rộng rãi, nguyên chủ khá có mắt nhìn trong việc trang trí phòng ốc nên không gian rất thoáng đãng, thoải mái, lại thêm vị trí cửa sổ hướng ra biển, có thể tùy ý ngắm cảnh bất cứ lúc mà nguyên chủ muốn.
Căn phòng chủ đạo là màu nhạt, nguyên chủ rất thích tông màu này nhưng bản thân lại cố đi theo hướng màu sắc sặc sỡ, bây giờ thay đổi lại hình tượng, Hạ Tuyết tự mình chụp một bức ảnh trong phòng làm việc để thấy rõ phong cách vốn có của nguyên chủ, mọi thứ hòa hợp với nhau.
Bức ảnh này sẽ được cô đăng lên mạng xã hội để đánh dấu ngày đầu tiên về sự thay đổi của mình, cũng là để trấn an những fan hâm mộ yêu mến nguyên chủ về chuyện lùm xùm đang xảy ra.
"Chị Tuyết!"
Giọng nói sợ sệt của một cô gái làm Hạ Tuyết chú ý.
Đứng trước mặt cô lúc này là thiếu nữ có vóc dáng mảnh khảnh, nhỏ nhắn, sắc mặt lại tái nhợt giống như đang bị bệnh gì đó rất nặng.
Đây là trợ lý của nguyên chủ - Giang Hồng Nguyệt.
"Chị Kiều vừa đưa cho em kịch bản của phim mới, đây là một bộ phim song nữ chủ, chị sẽ diễn cùng với chị Lạc Tâm, à không, chị sẽ diễn với Hà Lạc Tâm..."
Giang Hồng Nguyệt vừa sợ sệt, vừa nói năng lắp bắp khi đưa kịch bản cho Hạ Tuyết.
Theo nguyên tác, nhân vật trợ lý nhỏ này rất hiền lành, nhút nhát, thường xuyên bị nguyên chủ bắt nạt, chèn ép đến mức tự tử, may mà lúc đó cô ấy được Hà Lạc Tâm cứu sống, bằng không tội nghiệt nguyên chủ gây ra lại cao thêm một bậc.
Cũng từ đó, Giang Hồng Nguyệt vô cùng biết ơn, sùng bái Hà Lạc Tâm, tuy rằng không có lá gan phản lại nguyên chủ nhưng cô ấy đã âm thầm giúp đỡ nữ chính nguyên tác không ít chuyện.
Kết cục dĩ nhiên là được nữ chính ân oán phân minh, đền đáp xứng đáng.
"Chị biết rồi, em để đó đi.
Lát nữa chị sẽ xem, ngày hôm nay chị cũng không có việc gì nhiều nên em không cần quanh quẩn bên chị, còn nữa, lần trước chị ép em đến mức tự sát, chị thành thật xin lỗi em!"
Hạ Tuyết mỉm cười chân thành nói với Giang Hồng Nguyệt.
Nghe thấy lời xin lỗi thốt ra từ miệng một người cao ngạo, hống hách như Hạ Tuyết khiến Giang Hồng Nguyệt sợ ngây người, từ khi vừa bước chân vào công ty giải trí, cô đã được sắp xếp làm trợ lý cho cô ấy.
Từ ngày đầu tiên đi làm cho đến mấy hôm trước, không lúc nào là Hạ Tuyết không tỏ thái độ hách dịch với cô.
Chuyện tự sát chỉ là một trong số những chuyện cô ấy gây ra cho cô mà thôi.
Giang Hồng Nguyệt nhớ rất rõ, sau khi cô xuất viện, Hạ Tuyết còn chửi rủa cô một phen.
"Chị Tuyết, có phải em lại làm sai chuyện gì không? Em xin lỗi, em xin lỗi, em sẽ không tái phạm nữa, chị đừng nổi giận với em."
Giang Hồng Nguyệt sợ hãi quỳ xụp xuống khóc lóc van xin.
Biểu hiện của cô ấy rất rõ ràng là cô ấy vô cùng sợ Hạ Tuyết.
Không biết nguyên chủ đã làm những chuyện thất đức gì trước quãng thời gian cô xuyên thành cô ấy nữa.
Hạ Tuyết lại một lần nữa thở dài.
Cô rời khỏi bàn làm việc của mình, đến bên cạnh Giang Hồng Nguyệt đỡ cô ấy đứng lên dịu giọng:
"Em không làm sai gì cả, không cần sợ hãi vậy đâu.
Chị biết trước kia chị không tốt, khiến em chịu nhiều thiệt thòi, sợ hãi nhưng từ hôm nay chị sẽ không như vậy nữa.
Hạ Tuyết này nói được làm được, em hãy tin tưởng chị đi."
"Chị Tuyết..."
Giang Hồng Nguyệt không biết phải nói thế nào, Hạ Tuyết mà cô biết cùng Hạ Tuyết đang đứng trước mặt cô giống như hai người xa lạ, từ cách ăn mặc, trang điểm cho đến lời nói tác phong...!không hề giống lúc trước một chút nào.
Trong nhất thời Giang Hồng Nguyệt cảm thấy người này vô cùng xa lạ.
"Được rồi, chị biết là bây giờ em chưa thể tin những gì chị nói nhưng về lâu dài chị sẽ chứng minh lời nói của mình với em.
Còn bây giờ thì em đi làm việc của mình đi, nếu không có gì làm em có thể tan ca, không cần phải ở bên chị cả ngày như vậy!"
Hạ Tuyết đặt tay lên vai Giang Hồng Nguyệt nhằm trấn an cô ấy, hình ảnh của nguyên chủ vốn xấu, cô không trách người xung quanh đối với lời nói, cử chỉ của mình nảy sinh nghi ngờ, chỉ cần cô thể hiện tốt trong tương lai thì chắc chắn người xung quanh cô không còn cảm thấy xa lạ nữa.
Giang Hồng Nguyệt vâng vâng, dạ dạ, sau đó cô ấy vội vàng đi ra ra ngoài, thái độ rõ ràng giống như vừa gặp quỷ kia khiến Hạ Tuyết phì cười, cô trợ lý nhỏ này quả nhiên là người cực kỳ nhút nhát.
"Đình Kiêu, tối nay anh có rảnh không? Có thể cùng tôi ăn cơm không? Tôi có chuyện cần bàn với anh!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...