Bờ biển trên đảo tư nhân rất đẹp, bờ cát trắng trãi dài cùng làn nước trong xanh mát mẻ.
Ánh mặt trời không quá gay gắt so với thời điểm buổi trưa chiều như thường lệ.
Hạ Tuyết cực kỳ thích thú, cô muốn bơi lội tung tăng như những chú cá, nhưng vì trước đó đã làm Hoắc Đình Kiêu nảy sinh nghi ngờ nên cô chỉ có thể nghịch nước ở gần bờ mà thôi.
Tâm trạng của Hạ Tuyết rất tốt, khác hẳn với Hoắc Đình Kiêu lúc này.
Hắn vẫn đang suy nghĩ về chuyện Hạ Tuyết giả mạo, thật ra hắn vẫn chưa hiểu lắm, rõ ràng người hôm đó cùng hắn lên giường là Tiểu Tuyết mà hắn biết, đến sáng hôm sau vẫn là Tiểu Tuyết nhưng tính cách lại thay đổi, ban đầu cô ấy có vẻ sợ sệt, không hiểu chuyện gì rồi lại giống như vì sự cố đó thay đổi.
Đầu tiên là từ hôn với Hoắc Thiên Ân, sau đó là hy sinh vì vai diễn, rồi dùng đầu óc đáp trả lại những gì người ta có ý muốn hãm hại...!gần đây nhất là vụ việc vì minh oan cho người khác, không ngại bôi đen mình...!Trong quãng thời gian này, Hạ Tuyết không hề có gì khác lạ, cũng như không có thời gian để hoán đổi thân phận.
Như vậy thì tại sao có một số chuyện cô ấy lại không nhớ?
Hoắc Đình Kiêu càng cố tìm ra lời giải lại càng đi vào bế tắc, trừ khi bây giờ chính miệng Hạ Tuyết giải đáp mọi nghi vấn cho hắn biết, nhưng chuyện này e là sẽ không bao giờ có thể xảy ra.
Hoắc Đình Kiêu tựa lưng vào thành ghế nhìn Hạ Tuyết cười đùa vui vẻ ngoài biển, trong lòng hắn chợt nghĩ như thế này cũng tốt, ít nhất hắn sẽ không còn đau lòng mỗi khi thấy cô trở nên độc ác vì Hoắc Thiên Ân, ít nhất cô cũng không hề xa lánh hắn, ít nhất cô chịu cùng hắn đi ăn, đi chơi giải trí...!ít nhất, cô cũng trở thành một Hạ Tuyết đáng yêu như hắn từng ao ước.
Hoắc Đinh Kiêu gác lại suy nghĩ, hắn đứng lên đi về phía Hạ Tuyết đang nghịch nước.
"Tiểu Tuyết, em có muốn học bơi không? Để tôi dạy cho em!"
Giọng nói của Hoắc Đình Kiêu khiến động tác nghịch nước của Hạ Tuyết dừng lại.
Cô xoay lại nhìn hắn, người đàn ông với thân hình hoàn mỹ đứng đối diện làm cho bản năng mê trai của cô lại trỗi dậy, vốn biết cơ thể hắn rất đẹp, bây giờ được ngắm nhìn cận cảnh khiến cho Hạ Tuyết không thể nào không mê mẩn.
Đây là lần thứ hai cô bị sắc mê hoặc.
"Tiểu Tuyết, em có muốn học bơi không?"
Hoắc Đình Kiêu lặp lại.
"À, có có, nếu anh chịu dạy thì em sẽ học!"
Hạ Tuyết cuống quýt nói.
Tuy rằng cô biết bơi lâu rồi, nhưng được anh đẹp trai dạy thì cô sẵn sàng đóng vai người chưa từng học bơi.
"Vậy nắm lấy tay tôi, chúng ta ra xa một chút!"
Hoắc Đình Kiêu lại chìa bàn tay to lớn để Hạ Tuyết nắm lấy, sau đó hai người đi ra xa một chút, đến chỗ nước đến thắt lưng thì Hoắc Đình Kiêu bắt đầu dạy Hạ Tuyết học bơi.
Hạ Tuyết rất ngoan ngoãn phối hợp, có Hoắc Đình Kiêu làm điểm tựa, cô nằm ra tư thế bơi, hai chân liên tục đạp nước, chuyện này khiến cô nhớ lại lúc nhỏ, khi cô cùng bố học bơi ở con sông phía sau nhà, lúc đó, bố cô cũng dạy cô giống như vậy.
Ở thế giới của mình, Hạ Tuyết sống với bố, ông là một người rất tuyệt vời, nhưng chỉ tiếc lại là người đoản mệnh.
Hạ Tuyết vừa học bơi, vừa nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng lơ đễnh của cô lọt vào mắt của Hoắc Đình Kiêu, hắn muốn nhân cơ hội này thử cô một chút nên đột ngột buông tay.
Trong tích tắc, Hạ Tuyết rơi vào tình trạng chới với, do vẫn đang nghĩ về chuyện cũ và không mấy chú ý, cô không kịp phản ứng khi Hoắc Đình Kiêu không làm điểm tựa nữa, hiển nhiên sau đó Hạ Tuyết rơi vào tình trạng đuổi nước.
Chuyện này khiến cho Hoắc Đình Kiêu bất ngờ, nhưng do phản ứng nhanh nên hắn đã nhanh chóng cứu Hạ Tuyết và đưa cô nằm lên ghế nghỉ.
"Tiểu Tuyết, em không sao chứ? Xin lỗi, tôi chỉ định buông tay để em tự tập bơi...!tôi không cố ý làm em đuối nước!"
Hoắc Đình Kiêu áy náy nói.
"Không sao, một phần cũng do em lơ đễnh, anh đừng lo lắng, em chỉ uống có mấy ngụm nước biển thôi!"
Hạ Tuyết cười nói.
Đúng thật là cô chỉ uống mấy ngụm nước biển thì Hoắc Đình Kiêu đã cứu cô, rồi bế cô ra ghế nghỉ, mặc dù cảm giác đuối nước rất khó chịu nhưng cô không sao cũng xem như may mắn lắm rồi.
Cô cũng biết khi học bơi, người dạy có thể buông tay bất cứ lúc nào, cái này là do cô không cẩn thận, không chịu chú ý nên không thể trách ai được.
"Em nghỉ ngơi một chút đi, để tôi gọi người mang trà nóng cho em.
Sau này mấy chuyện học bơi tôi sẽ không đề cập đến nữa!"
Hoắc Đình Kiêu áy náy nói.
Vì muốn thử Hạ Tuyết mà suýt chút nữa làm cô chết đuối, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai.
"Em đã nói là không phải lỗi của anh rồi mà, anh đừng tự trách mình như vậy."
"Nói thế nào vẫn là tôi không tốt, Tiểu Tuyết, tôi thành thật xin lỗi em!"
Hoắc Đình Kiêu vuốt tóc Hạ Tuyết chân thành nói.
"Được rồi được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi này của anh, anh đừng như vậy nữa, em cũng sẽ rất áy náy.
Là em đồng ý học bơi mà, đâu thể nào hoàn toàn trách anh được." Hạ Tuyết chuyển chủ đề: "Buổi chiều và tối còn có tiết mục, bây giờ ngồi đây ngắm cảnh cũng tốt, nhân tiện em cũng muốn trò chuyện với anh để hiểu về anh hơn, có được không?"
"Được, em muốn sao cũng được cả!"
Nhận được câu trả lời của Hoắc Đình Kiêu, Hạ Tuyết rất vui vẻ, cô kéo hắn ngồi xuống ghế bên cạnh, rồi bắt đầu cùng nhau trò chuyện.
Thời tiết trên đảo tư nhân dường như cũng chiều theo tâm tư của hai người, ánh nắng bắt đầu trở nên dịu nhẹ, gió biển nhẹ nhàng lướt qua làm cho không gian thêm thoáng đãng, tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ cát, hàng dừa xanh tỏa ra bóng mát và những đàn chim hải âu tung tăng bay lượn trên bầu trời xanh thăm thẵm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...