"Tiểu Tuyết, em đang nghĩ gì vậy?"
Câu hỏi đột ngột của Hoắc Đình Kiêu khiến Hạ Tuyết giật mình, mãi đắm chìm trong suy nghĩ về nội dung nguyên tác và nguyên chủ nên cô không biết đã đến phòng mình, nếu Hoắc Đình Kiêu không kéo cô lại e là cô đã thất thần đi hết dãy hành lang.
"Không có gì, em chỉ đang nghĩ một vài chuyện vặt vãnh thôi!"
Hạ Tuyết cười gượng đáp.
Cô không thể nói với Hoắc Đình Kiêu những điều mà mình đang nghĩ, vốn dĩ là cô đang làm trái với nội dung tiểu thuyết và thiết lập hình tượng nhân vật rồi, bây giờ lại tiết lộ những điều ấy chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
"Tôi đưa em đến đây để thư giãn chứ không phải đưa em đến đây để suy nghĩ vẩn vơ, em có hiểu không?"
Hoắc Đình Kiêu không vui nói.
"Em biết mà, em xin lỗi, tại có một số chuyện nảy ra trong đầu của em thôi." Hạ Tuyết cười trừ: "Em sẽ không như vậy nữa đâu!"
"Có tôi ở bên cạnh, em không cần lo lắng bất cứ chuyện gì cả."
"Anh lại dùng giọng bá đạo tổng tài để nói chuyện nữa rồi! Em đã nói là em biết rồi mà! À phải rồi, đã đến phòng nghỉ của biệt thự rồi sao?"
Hạ Tuyết chuyển chủ đề.
"Đúng vậy, đây là phòng của em.
Tôi ở phòng bên cạnh, có chuyện gì chỉ cần em ra ban công gọi tôi một tiếng là được!" Hoắc Đình Kiêu nói xong liền đưa cho Hạ Tuyết một chiếc chìa khóa: "Đây là chìa khóa phòng của em."
Chìa khóa phòng này là quản lý đã đưa cho hắn.
Khi đã đưa cả hai ngươig đến phòng nghỉ, quản lý rất biết điều đưa chìa khóa rồi rút lui, mặc dù sắp xếp hai phòng riêng biệt nhưng ai biết ông chủ của hắn và cô Hạ có thật sự ở riêng hay không? Ở lại làm kỳ đà cản mũi không bằng cho người ta có không gian riêng tư.
"Còn nữa, trước lúc đến đây tôi đã cho người sắp xếp quần áo cho em rồi, nên em không cần lo lắng chuyện không có đồ để thay.
Ngày mai cảnh quay của em.là buổi chiều nên sáng sớm chúng ta ăn sáng, rồi rời đảo là kịp lúc."
"Anh sắp xếp mọi chuyện chu đáo quá nhỉ? Nếu anh đã chu đáo như vậy thì em chỉ việc tận hưởng thôi.
Cảm ơn anh đã làm mọi chuyện vì em!"
Hạ Tuyết mỉm cười, dịu giọng.
"Chuyện tôi nên làm mà.
Chắc em cũng mệt rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi, khi nào bữa trưa xong xuôi tôi sẽ gọi em."
"Em biết rồi, chút nữa gặp lại!"
Hạ Tuyết vui vẻ mở cửa phòng.
Căn phòng của cô là một căn phòng sang trọng, có cửa sổ hướng ra ngoài biển, rất thuận tiện để ngắm hoàng hôn hay là bình minh.
Ngoài ra nội thất của căn phòng này cũng dùng toàn là đồ cao cấp, từ bàn ghế đến giường ngủ.
Hạ Tuyết cũng nhìn thấy các loại mỹ phẩm cô thường dùng được xếp ngay ngắn trên bàn và khi mở tủ quần áo, Hạ Tuyết lại choáng ngợp với mấy chục váy áo đắt tiền, xinh đẹp.
Bên dưới còn có giày và đồ trang sức.
Hạ Tuyết không rõ Hoắc Đình Kiêu đã cho người chuẩn bị những thứ này mất bao lâu nhưng cô chắc chắn một điều, đó là hắn đã bỏ ra không ít tiền bạc.
Hạ Tuyết đóng tủ quần áo lại.
Cô ngã mình lên chiếc giường êm ái, đến lúc này cô đã nhận ra nguyên chủ rất thích biển.
Văn phòng của cô ấy ở công ty cũng có cửa sổ hướng ra biển, căn phòng này cũng vậy, chắc chắn Hoắc Đình Kiêu biết điều này nên mới sắp xếp cho cô ở đây.
Cũng trùng hợp là bản thân cô cũng vô cùng thích biển.
Hạ Tuyết lăn qua lăn lại trên giường, tận hưởng cuộc sống giàu có, sang chảnh mà trước nay cô chưa từng được trải qua, mặc dù đồ ở nhà họ Hạ cũng là những đồ dùng cao cấp, tuy nhiên lại không thể so sánh với nơi này, nếu như trong nguyên tác, nguyên chủ lựa chọn Hoắc Đình Kiêu có phải là đã có một cuộc sống màu hồng rồi hay không?
Có nghĩ bao nhiêu lần Hạ Tuyết vẫn thấy tiếc nuối cho nguyên chủ.
(....................)
Bữa trưa được chuẩn bị rất thịnh soạn, Hạ Tuyết dùng bữa được một nửa đã no căng bụng, nhưng vì không muốn làm lãng phí ý tốt của quản lý, cô đành cắn răng ăn hết những món có ở trên bàn, vừa ăn cô vừa trò chuyện với Hoắc Đình Kiêu rất vui vẻ.
Lần này, không hề có ai phá đám bữa ăn của hai người.
Ăn trưa xong, Hạ Tuyết và Hoắc Đình Kiêu tản bộ trên con đê biển.
Con đê biển này được xây dựng để du khách có thể đi dạo sau bữa ăn, bên trên có mái hiên chống nắng, gió biển thổi qua từng cơn mát rượi, tiếng sóng biển rì rào như là một bản nhạc du dương.
Dọc theo con đê biển là hàng quán thuộc khu nghỉ dưỡng, tuy hôm nay không có khách nhưng họ vẫn mở bán như mọi ngày.
Những gì họ bán là đồ ăn vặt và nước uống tiện cho khách du lịch vừa đj dạo vừa ăn, lại không bị khát.
Không gian ở đây cực kỳ yên tĩnh, tinh thần của Hạ Tuyết cũng vì thế mà giảm bớt phần nào áp lực của những chuyện gần đây.
"Qua kia ngồi nghỉ một chút đi!"
Hoắc Đình Kiêu đột nhiên đề nghị.
Hạ Tuyết không hề từ chối, cô làm theo những gì mà Hoắc Đình Kiêu nói.
Cả hai người cùng đi vào một quán nước, gọi một ly cà phê và một trái dừa.
Hoắc Đình Kiêu còn tỉ mỉ gọi thêm cho Hạ Tuyết món kem mát lạnh.
"Tâm trạng đỡ hơn rồi chứ?"
"Đỡ hơn rất nhiều rồi, so với nằm ngủ ở nhà thì cùng anh đến đây là lựa chọn rất đúng đắn!"
Hạ Tuyết vừa ăn kem vừa cười nói.
"Tôi luôn làm tất cả mọi chuyện vì em mà! Chỉ cần em vui là được rồi!"
"Anh hy sinh cho em nhiều như vậy có thấy đáng không? Trong khi lúc trước em đối xử với anh không tốt lắm..."
"Có gì mà đáng hay không? Miễn là người tôi đối tốt là em thì không có gì là không đáng cả!"
"Đình Kiêu, anh yên tâm, như em đã nói, em sẽ không phụ lòng của anh, những gì anh làm cho em, em đều biết, đều hiểu.
Em sẽ không như trước đây mù quáng không phân biệt phải trái."
"Tôi biết là em đã không còn là em của trước đây.
Cho dù em có như thế nào, tình cảm của tôi vẫn mãi mãi hướng về em."
"Em sẽ không làm anh thất vọng đâu!" Hạ Tuyết mỉm cười: "Anh có muốn đi bơi không? Nhìn biển xanh cát trắng thế kia, em rất muốn xuống biển."
"Nếu em thích thì tôi sẽ ra biển cùng em, nhưng tôi nhớ là em không biết bơi mà? Bây giờ em không sợ nước nữa hả?"
Câu hỏi bất ngờ của Hoắc Đình Kiêu khiến nụ cười của Hạ Tuyết đông cứng lại, cô không hề biết chuyện nguyên chủ không biết bơi, trong ký ức cũng không hề lưu lại chuyện này.
Đối diện với câu hỏi này, Hạ Tuyết không biết phải trả lời làm sao.
"Không sợ nước nữa cũng tốt, lúc nhỏ em từng té xuống bể bơi suýt chết đuối, sau đó mặc dù rất thích nước nhưng em lại không dám xuống nước.
Tôi còn nhớ bố mẹ em đã tốn rất nhiều công sức cũng không làm em chịu bước chân xuống biển.
Nhưng chỉ vì một câu nói của Thiên Ân, em đã không ngần ngại xuống nước để rồi xem mất mạng!"
Hoắc Đình Kiêu nhắc lại chuyện cũ.
Lòng bàn tay của Hạ Tuyết đổ ra rất nhiều mồ hôi lạnh, tại sao những chuyện này nguyên chủ lại không để lại ký ức cho cô?
Mặc dù vậy, Hạ Tuyết vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đáp:
"Chuyện ngốc nghếch đó anh còn nhắc lại làm gì? Em biết bản thân có nhược điểm gì nên rất cố gắng để khắc phục nó, tuy là bây giờ em không biết bơi nhưng em có thể xuống nước, có thể nghịch nước thậm chí là đi lặn.
Ai cũng phải trưởng thành mà, em cũng không ngoại lệ đâu!"
"Vậy sao? Vậy thì tốt rồi, tôi cứ lo sợ đưa em đến đây, em chỉ đi dạo trên bờ hoặc là đi đắp cát, nếu em có thể xuống nước, em sẽ biết cảm giác tươi mát của biển cả là như thế nào!"
Hoắc Đình Kiêu cười nói.
Thật ra là hắn đang thử Hạ Tuyết, ngươig mà hắn biết đúng là không biết bơi và rất sợ nước, khi hắn nhắc đến chuyện này, trong một lúc người đối diện đã ngẩn ra, bất ngờ và kinh ngạc.
Đến lúc này hắn có thể khẳng định, đây vốn không phải là Tiểu Tuyết đã cùng hắn lớn lên.
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần người này không có âm mưu gì làm hại nhà họ Hạ thì hắn sẽ không vạch trần.
Về phần Hạ Tuyết thật sự đang ở đâu, hắn sẽ từ từ tìm hiểu.
Nghe Hoắc Đình Kiêu nói, trong lòng Hạ Tuyết dấy lên dự cảm không lành, nguyên chủ vẫn còn có chuyện không chịu để lại ký ức cho cô, đối mặt với một Hoắc Đình Kiêu thông minh sắc sảo, sớm muộn gì cô cũng lộ tẩy mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...