Thành phố C đầy nắng, Hạ Tuyết một lần nữa tỉnh lại, không giống như hai lần trước bị bắt cóc, lần này, trước mắt cô là trần thạch cao trắng có treo một chùm đèn thủy tinh sang trọng.
Chỗ cô nằm không còn là mặt đất lạnh lẽo, ẩm thấp, không khí nơi này rất ấm áp.
Hạ Tuyết chớp mắt mấy cái nữa để tỉnh táo, cô không biết mình đang ở đâu, cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Điều này giống hệt với lúc cô vừa xuyên vào thân thể của Hạ Tuyết trong tiểu thuyết.
Hạ Tuyết cố gắng ngồi dậy, tiếng leng keng của vật thể kim loại khiến cô chú ý.
Hạ Tuyết ngồi tựa vào thành giường, cô đưa ta muốn vuốt lại mái tóc thì phát hiện cả tay vag chân của cô đang bị trói lại bằng xích sắt.
Còn chưa kịp định tỉnh tinh thần để hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một giọng nói đã vội vàng truyền đến.
"Tiểu Tuyết, em tỉnh rồi à? Có muốn ăn uống gì không?"
Đó là giọng nói của Trương Tử Sơn.
Hạ Tuyết hướng đầu về phía phát ra giọng nói.
Trên sofa màu xám nhạt, Trương Tử Sơn ung dung thưởng thức ly rượu đỏ, vừa tỉ mỉ quan sát Hạ Tuyết.
Hắn mặc một bộ đồ nhàn nhã, Hạ Tuyết đoán nơi cô đang ở là nhà của hắn.
"Tại sao tôi lại ở đây? Mễ Ly đâu? Còn có trợ lý của tôi Lâm Anh Anh nữa, cô ấy thế nào rồi?"
Hạ Tuyết khó chịu hỏi.
Rõ ràng cô bị Mễ Ly giam trong một nhà máy bỏ hoang, cô ta còn chưa hành hạ cô cho thỏa mãn thì sẽ không để cô đến một nơi giam giữ mới.
"Em bị Mễ Ly bắt cóc, tôi đã cứu em đưa về đây.
Em vẫn còn chưa cảm ơn tôi đã hỏi nhiều vậy rồi à?"
Trương Tử Sơn đặt ly rượu xuống rồi đứng lên, tiến lại gần Hạ Tuyết nắm lấy cái cằm xinh đẹp của cô cười cợt hỏi.
Bị ép nhìn thẳng, Hạ Tuyết không còn cách nào khác là phải đối diện với Trương Tử Sơn.
"Tôi sẽ không cảm ơn anh! Anh mau trả lời câu hỏi của tôi đi!"
Hạ Tuyết gắt gỏng..
"Em cứ từ từ đã, ngoan ngoãn ăn uống tôi sẽ trả lời từng câu hỏi của em."
Trương Tử Sơn buông cằm của Hạ Tuyết ra, hắn với tay cầm lấy hộp giữ nhiêt để ở đầu giường và một cái chén, sau đó múc cháo trong hộp giữ nhiệt ra rồi đưa cho Hạ Tuyết ân cần, nhỏ nhẹ.
"Tôi không đói, không muốn ăn!"
Hạ Tuyết bướng bỉnh trả lời.
Thật sự thì mấy hôm nay bị Mễ Ly bỏ đói, bụng của Hạ Tuyết cũng cồn cào khi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, tuy nhiên vì đối tượng đưa cháo cho cô là người cô ghét nhất nên cảm thấy no ngang.
Nếu như Hoắc Đình Kiêu đang ở trước mặt, chắc chăn là cô sẽ ăn hai hộp cháo.
"Tiểu Tuyết đừng bướng bỉnh, nếu em không ăn thì tôi sẽ để Lâm Anh Anh và Hà Lạc Tâm chịu thêm khổ đấy!"
Trương Tử Sơn ngọt giọng đe dọa.
"Anh nói vậy là có ý gì? Tại sao Anh Anh và Hà Lạc Tâm phải chịu khổ?"
Hạ Tuyết kinh ngạc hỏi
Trong lòng cô nổi lên cảm giác không hay.
"À, tôi vẫn còn chưa nói cho em biết phải không? Lúc em được đưa đến chỗ tôi, hai người đó cũng theo em đến."
Trương Tử Sơn giải thích.
"Nghĩa là họ bị bắt cùng với tôi? Anh Anh thì tôi có thể hiểu còn Hà Lạc Tâm? Liên quan gì đến Hà Lạc Tâm chứ?"
Hạ Tuyết kích động.
"Vì sao cô ta liên quan hả? Vì cô ta nhiều chuyện đi cứu em đó! Nếu cô ta đến sớm một chút, không đụng mặt với người của tôi, thì chắc là bây giờ cô ta đang trở thành đại công thần của hai nhà Hoắc - Hạ."
"Mễ Ly đưa chúng tôi đến đây?"
Hạ Tuyết lại hỏi.
"Cô ta có bản lĩnh đó à? Đúng là cô ta có đến tìm tôi, muốn tôi giúp cô ta bỏ trốn, tôi không đồng ý thì khiêu khích tôi.
Và thế là...!bằng! Cô ta đã được giải thoát!"
Trương Tử Sơn vừa nói vừa đưa tay diễn tả tình cảnh lúc Mễ Ly bị giết.
Hạ Tuyết nghe xong cảm thấy rợn tóc gáy.
Hắn có thể bình tĩnh kể lại tình huống giết người thì còn gì hắn không dám làm nưac chứ? Mễ Ly có chết cũng không oan, nhưng việc bị lợi dụng rồi bị giết cũng đáng thương lắm.
"Sao nào? Em còn muốn hỏi gì nữa không? Tôi nói hết cho em biết!"
Trương Tử Sơn tỏ ra hào phóng nói.
"Anh...!so với Mễ Ly cũng là một tên điên khiến tôi thấy kinh tởm!"
Hạ Tuyết nghiến răng.
"Sao lại cảm thấy kinh tởm tôi chứ? Tôi giúp em xử lý kẻ muốn hại em, còn cứu em ra khỏi nơi dơ bẩn đó, em phải cảm ơn tôi mới đúng chứ?"
Trương Tử Sơn khó hiểu hỏi.
"Cảm ơn anh sao? Tôi có cần anh cứu tôi đâu mà tôi phải cảm ơn anh? Rơi vào tay anh thì tôi thà chết ở dưới biển cùng Mễ Ly còn tốt hơn!"
Hạ Tuyết căm ghét đáp.
"Câu này của em lại làm tôi đau lòng rồi đó! Tiểu Tuyết, tại sao em cứ phải dày vò tôi vậy? Những gì tôi làm đều là vì em, tôi yêu em đến mức chết đi sống lại, tại sao em lại không chịu nhìn nhận điều đó?"
"Bởi vỉ dù anh làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng cảm thấy nó rất kinh tởm! Trương Tử Sơn, ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã không có thiện cảm với anh rồi."
Hạ Tuyết thẳng thắng nói.
"Em...!ghét tôi đến vậy à? Em nói lần đầu gặp mặt là khi em năm tuổi hay lúc chúng ta gặp lại ở show truyền hình thực tế?"
"Anh lại muốn gì? Tôi không hiểu cái đoạn gặp nhau lúc tôi năm tuổi với lúc tham gia chương trình thức tế cho lắm? Thật sự lúc nhỏ chúng ta từng quen biết à?"
"Đúng là em không còn nhớ nữa rồi..." Trương Tử Sơn buồn bã ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuyết, hắn đưa tay vuốt tóc cô ấy, nói tiếp: "Tôi từng nói rồi mà, khi em còn nhỏ, chúng ta đã gặp nhau, không chỉ có vậy, em còn hẹn ước với tôi nữa..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...