Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế


Đại ca hoa hồng đen không thể tin tưởng mà hỏi lại Bối Noãn một lần: "Hôm nay là có thể đi?"
Kế hoạch lâu như vậy, thực hiện thế nhưng ngay ở trước mắt.
"Không sai." Bối Noãn khẳng định, "Các người nếu muốn chạy, hiện tại có thể đi liền.

Thuyền có thể có bất cứ lúc nào."
Đại ca hoa hồng đen sát phạt quyết đoán, chỉ tự hỏi một giây, quyết định ngay.
"Chúng tôi đi ngay.

Chỗ tòa tháp canh gác đều là chờ thời điểm thay ca thì lười biếng ăn cơm rất chậm, vừa lúc tới giờ, tôi đã tính qua, đủ thời gian để chúng tôi chèo thuyền sang bờ kia."
Bọn họ đã sớm nghiên cứu, vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu một con thuyền.
Bối Noãn bỗng nhiên nói: "Chờ tôi một chút."
Cô xoay người chạy, lại lần nữa hướng trở về sòng bạc.
Lục Hành Trì đi theo, thấy Bối Noãn đi tới chỗ lấy tiền, lấy hết số tiền kiếm được ra.
Bối Noãn cầm một chồng tiền thật dày, mỹ mãn mà thu vào trong không gian, "Vẫn là để trong người là an tâm nhất.

Lấy tiền ra, tặng Đỗ Nhược mua chim nướng ăn."
Khẩu khí giống như người lớn ra cửa vất vả kiếm tiền một ngày, định về nhà mua đồ ăn vặt cho con trẻ trong nhà.
Ra khỏi sòng bạc, hai người cầm ba lô cùng đi với đại ca hoa hồng đen.
Giống như những người khác ở mạt thế đã đi một chặng đường rất dài, mỗi người một cái ba lô, bên trong là đồ dùng cần thiết, đồ ăn, nước, quần áo, vô cùng đơn giản.
Hai người bọn họ dẫn Bối Noãn và Lục Hành Trì vòng đến mặt sau, từ một tảng cỏ hoang lớn lấy ra một cái thang bằng gỗ thật dài.
Thang vẫn còn vỏ cây thô ráp nhưng được làm vô cùng rắn chắc, độ cao cũng vừa đủ vượt qua tường.
"Thuyền ở nơi nào?" Đại ca hoa hồng đen hỏi Bối Noãn.
Bối Noãn bình tĩnh trả lời: "Thuyền để ngay bên ngoài, đi ra ngoài là có thể thấy được.

Chúng ta hiện tại đi ra chứ?"
Đại ca hoa hồng đen đã tiếp xúc với Bối Noãn hai lần, biết được tính cách của cô nên tin tưởng không nghi ngờ gì cả.
Anh nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Chờ thêm mười phút."
Quả nhiên, mười phút sau, từ nơi này có thể nhìn thấy được chỗ tòa tháp gác, người canh gác đi từ từ xuống rồi biến mất.
Mấy người nhanh chóng dựa thang vào tường, leo lên.
Lục Hành Trì và đại ca hoa hồng đen đồng tâm hiệp lực kéo thang lên, để sang bên kia tường, lại trèo xuống dưới.
Bối Noãn leo xuống thang, đi tới chỗ một đám lau sậy bên bờ biển, vạch ra chui vào.
"Các người lại đây, xem, thuyền ở chỗ này."
Một con thuyền hai đầu nhòn nhọn, cong cong giống trăng non lẳng lặng đậu giữa đám lau sậy.
"Thật sự có một con thuyền nha!"
Người em hoan hô một tiếng, chạy tới.
Từ nơi này trèo tường ra, thuyền lại vừa vặn thả neo bên cạnh, chuyện trùng hợp đến quá mức không bình thường, đại ca hoa hồng đen chỉ nhìn thoáng qua Bối Noãn, không hỏi một lời.
Thời gian cấp bách, anh và em trai lên thuyền, cầm lấy mái chèo độc mộc, sắp đặt lại trong thuyền, phất phất tay chào bọn Bối Noãn.
"Chúng ta đều phải tồn tại thật tốt, hẹn gặp lại ở khu an toàn!"
Bối Noãn cũng vẫy vẫy tay.
Đại ca tiếp tục nói: "Về sau tới khu an toàn, đừng quên mời tôi uống rượu mừng của hai người nha!"
Bối Noãn: "......"
Lục Hành Trì cư nhiên mỉm cười một chút, bình tĩnh đáp: "Được."
Bối Noãn:???
"Anh nói cái gì được?"
"Mời anh ta uống rượu." Thuyền nhỏ đi rồi, Lục Hành Trì xoay người đi về hướng ven tường.
Anh cố ý bỏ đi một từ mấu chốt nhất.

"Chính là anh ta nói, chính là anh ta nói......" Bối Noãn đuổi theo phía sau.
Lục Hành Trì dừng bước, xoay người nghiêm túc hỏi: "Anh ta nói cái gì?"
Bối Noãn buồn rầu, "Không có gì."
Lục Hành Trì lại cười một chút, nhịn không được duỗi tay xoa nhẹ đầu Bối Noãn, tâm tình giống như thật vui vẻ.
Hai người trèo tường trở về, Bối Noãn thu cái thang vào trong không gian, lại đợi thật lâu mới thấy người canh gác một lần nữa chậm rì rì leo lên toà nhà hình tháp.
Người canh gác đi lên tháp, nhìn xung quanh mặt hồ một hồi, không thấy phản ứng dị thường gì.
Xem ra hai anh em đại ca hoa hồng đen đã lên bờ thành công.
Bọn họ dùng thuyền Bối Noãn đi rồi, giá trị thánh mẫu lại tăng, tâm tình Bối Noãn thật không tồi.
Hai người trở lại nơi cắm trại, mọi người đều ở đó.
Thấy hai người bình an trở lại, mỗi người đều thở dài nhẹ nhõm.
"Xem đi, tôi đã nói không có việc gì," Đường Đường nói, "Chị Noãn Noãn nếu thật xảy ra chuyện, Lục ca đã sớm làm nổ tung cái đảo này, cả đêm cũng không có động tĩnh gì, hai người khẳng định là đi hẹn hò."
Bối Noãn vô ngữ: "Cái gì hẹn hò? Từ tối hôm qua tới giờ tôi đã đấu lồng với thây ma tới bốn lần."
Ngay cả Giang Phỉ cũng nhăn mày lại.
"Lồng đấu? Cái gì lồng đấu?"
Bối Noãn kể lại mọi chuyện một lần.
Giang Phỉ cười lạnh một tiếng, "Cái người Khâu gì đó, thật là tiện nghi cho hắn, hẳn là đem nhốt hắn trong cái phòng thây ma kia rồi thả đám thây ma đó ra."
Đỗ Nhược liếc anh một cái, bất mãn lẩm bẩm: "Mặc kệ cái gì lung tung rối loạn cũng nhét thây ma chúng tôi vào, cậu vô nhân đạo à?"
1
Bối Noãn cân nhắc: "Cái kêu "nhân đạo"?"
Đỗ Nhược ngẫm lại, "Ách......!Thây......!Thây đạo?"
Lục Hành Trì vô ngữ, "Không ngược đãi hoang dại động vật cũng gọi vậy à?"
Đỗ Nhược lập tức không đồng ý, "Cậu nói thây ma chúng tôi là động vật hoang dại?"
Bối Noãn dời lực chú ý của Đỗ Nhược, móc từ trong không gian ra một xấp tiền dày, "Đỗ Nhược, xem! Tiền thưởng đấu lồng, cho anh đi mua chim nướng!"
Đỗ Nhược lập tức cảm động, "Bối Noãn, cô thật tốt.

Nhưng mà đây là tiền cô bán mạng đi làm ra, tôi không thể phung phí."
Nói y như đang diễn kịch người mẹ đi bán máu về nuôi con trong nhà đang bị đói.
Bối Noãn đưa tiền cho anh xem, "Nhiều lắm, phung phí chút cũng không sao."
Xác thật không ít.
Đỗ Nhược nhìn xấp tiền thật dày, đột nhiên hỏi: "Cái này so với khiêng đá kiếm tiền nhanh và nhiều hơn.

Ở sòng bạc có thể tự nguyện báo danh đấu lồng phải không? Tôi cũng muốn đi, nếu tôi tay không nhét thây ma trở lại lồng sắt, vậy có tính là thắng không?"
1
Mọi người: "......"
Mấy người ăn sáng xong, thật sự đi chợ tìm Tiểu Thiệu mua chim nướng.
Vừa đến chợ, xa xa đã nghe thấy mùi chim nướng thơm phức.
Tiểu Thiệu thấy Bối Noãn, mắt sáng rực lên, "Tỷ tỷ, bọn họ rốt cuộc chịu thả chị?"
Bối Noãn đáp: "Phải, chị lại đấu mấy lần, lại thắng."
Tiểu Thiệu vui vẻ như chính mình thắng, "Em vừa nhìn chị là biết chị làm được."
Từ quầy hàng cô cầm lấy một chuỗi chim nướng thật dài đưa cho Bối Noãn, "Chúc mừng chị thắng!"
Bối Noãn lấy ra một tờ một trăm đưa cho cô, "Thật nên chúc mừng, chúng tôi hôm nay muốn mua rất nhiều rất nhiều chim nướng."
Kết quả chính là một đám người vây quanh quầy hàng, cùng nhau ăn chim nướng.
Tiểu Thiệu tay nghề phi phàm, thịt chim nướng vừa tới, gia vị ướp thật ngon, vừa thơm vừa đủ, ngay cả đại sư trù nghệ Giang Phỉ cũng khen không dứt miệng.
"Hôm nay sao không thấy chú Thạch tới?"
Tiểu Thiệu vừa nướng chim vừa nói buồn bực.
"Ông ta mỗi ngày đều tới chỗ em lấy chim nướng ăn, riết rồi quen, lúc này đáng lẽ phải tới rồi, chẳng lẽ đột nhiên đổi khẩu vị, cảm thấy ngán hay sao?"
Bối Noãn và Lục Hành Trì liếc nhau một cái, cùng nghĩ: ông ta thật đúng là đổi khẩu vị.


Hơn nữa đã sớm lãnh một viên đạn, sau này sẽ không bao giờ đến ăn chùa nữa.
Đám Bối Noãn đang ăn chim nướng, có mấy người đi ngang qua, trong đó một người nhìn Bối Noãn một cái, nhịn không được lại nhìn một cái, lặng lẽ thọc thọc người bên cạnh.
"Đây là cái người F kia đi?"
"Giống như chính là cái người F thắng lồng đấu!"
"Không sai, chính là cô ấy, tôi nhận ra! Tổng cộng thắng lồng đấu ba lần!"
Bối Noãn yên lặng mà tưởng: Không phải ba, là bốn lần.
Người bên cạnh cũng nghe thấy, không ít người đều dừng lại nhìn sang hướng bên này.
"Chính là cô ấy sao?"
"Tuyệt đối là cô ấy! Sáng hôm nay toàn bộ trên đảo đều truyền khắp! Có người đeo thẻ bài F thắng thật nhiều lần đấu lồng!"
Bối Noãn yên lặng mà tưởng: Không phải thật nhiều, là bốn lần.
Bối Noãn cẩn trọng mà gặm chân chim nhỏ, miệng rất bận.
Hiện tại trong chợ từ người qua đường đến người bán hàng, ai ai cũng nhìn cô chằm chằm, giống như tập thể quây lại nhìn xem cô gặm chim.
Bối Noãn bỗng nhiên lý giải cảm giác của con khỉ trong vườn thú.
Tiểu Thiệu lại rất cao hứng, nhịn không được khoe ra với quần chúng đang xem: "Chính là chị F! Đừng xem thường F, F cũng rất lợi hại!"
Tự hào trong giọng nói như muốn tràn khắp ra.
Người vây xem náo nhiệt càng càng nhiều.
Ở gần quầy hàng của Tiểu Thiệu, tốp năm tốp ba, hoặc xa hoặc gần đứng không ít người, cái chân chim nhỏ xíu còn chưa gặp xong, bốn phía đã đen nghìn nghịt.
Không ít người ở hố F đều lại đây, tất cả đều tới xem "người F kia" trong truyền thuyết.
Ánh mắt bọn họ chói lọi, "Đây là người F kia thắng vô số trận lồng đấu?"
Bối Noãn yên lặng mà tưởng: Không phải vô số, là bốn lần.
2
Mọi người không biết biểu đạt tâm tình hưng phấn như thế nào, có người bắt đầu theo tiết tấu mà kêu lên: "F! F! F! F!"
Lập tức có không ít người hưởng ứng.
Trong chợ, tiếng kêu "F" vang khắp lên, chim nướng trong tay Bối Noãn vô luận như thế nào cũng ăn không vô.
Bối Noãn giật nhẹ áo Lục Hành Trì, "Chúng ta đi thôi?"
Tiểu Thiệu vội vàng nói: "Từ từ, em thối tiền lẻ cho chị."
"Không cần," Bối Noãn cự tuyệt, "Chúng tôi thường tới ăn, em coi như là trả trước đi."
Tiểu Thiệu đáp ứng, "Được, em ghi sổ cho chị.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, em còn tính leo núi một lần, buổi chiều các người lại đến đi, hẳn là có đồ mới."
Bối Noãn đáp ứng, xoay người đi.
Vừa quay đầu lại, vừa lúc thấy được Đỗ Nhược đang vui sướng mà đi theo mọi người cùng nhau kêu: "F! F! F! F!"
Bối Noãn: "......"
Thời gian còn lại ngày hôm nay, mấy người cùng nhau tìm kiếm khắp đảo một lần nhưng không tìm ra được dấu hiệu thần bí kia.
Chỉ là vô luận đi đến nơi nào đều sẽ có người lập tức nhận ra Bối Noãn.
Bối Noãn thực thần kỳ mà biến thành "người không thể nói tới tên" mà chỉ có danh hiệu, kêu là "người F kia".
1
Trên đảo mỗi người đều kêu cô "người F kia".
Số lượng thây ma mà cô giết giống như quả cầu tuyết, từ sáng tới giờ, cùng với tiếng hát vang mà tăng lên dữ dội.
Bối Noãn hoài nghi, ở cảm nhận của rất nhiều người trên đảo, cô đã biến thành giống như Lục Hành Trì, vung tay ra là tên bay đầy trời, trong nháy mắt tiêu diệt một đoàn thây ma.
Thật nhanh đã chạng vạng tối, mặt trời lặn xuống sau núi, sắc trời tối sầm.
Đỗ Nhược đi một ngày mệt mỏi, xoa xoa tay, "Các người có muốn đi ăn chim nướng?"
Anh còn chưa ăn đủ.

Hai ngày nữa là phải đi, đi rồi thì không ăn được nữa.
Bối Noãn kéo nón áo khoác lên che nửa khuôn mặt, "Đi! Đi!"
Chợ vẫn thật náo nhiệt nhưng lại không có mùi thịt nướng thơm lừng quen thuộc, mấy người đi một vòng lớn cũng không thấy Tiểu Thiệu.
Bối Noãn nói: "Tôi đi hỏi một chút."
Đường Đường hỏi: "Nhiều người như vậy, hỏi ai đâu?"
Bối Noãn nhìn quầy hàng hai bên đường, quyết định, "Hỏi cái chú bán khoai mì nướng đi.

Mọi người đều là "nướng", nói không chừng là biết."
Lục Hành Trì thuận tay sờ mũ che đầu Bối Noãn, "Bối Noãn, logic của em rất hay."
Những lời này như thế nào nghe ra giống như là ở nói móc.
Nhưng mà anh nói móc đã sai.

Sự thật là, chú bán khoai nướng đúng thật là biết.
"Tiểu Thiệu à? Tôi biết!"
Nhưng mà sự chú ý của chú dời đi, nhìn kỹ khuôn mặt Bối Noãn che khuất sau mũ choàng, lại nghiên cứu cặp mắt cô để lộ ra, thử thăm dò: "Cô là cái người..."
Đỗ Nhược ở bên cạnh vui vẻ mà thế chú nói tiếp: "F."
Bối Noãn: "......"
Chú bán khoai lập tức vô cùng hưng phấn, "Cô chính là người kia thắng rất nhiều trận đấu lồng..."
Bối Noãn sửa lại, "Kỳ thật chỉ thắng bốn trận.

Xin hỏi Tiểu Thiệu đi đâu? Sao không ra tới bày quán?"
Chú nói: "Nghe nói, Tiểu Thiệu sáng nay lên núi bắt chim bị rơi xuống gãy chân, tự mình từ trên núi xuống, hiện tại chắc là đang nằm nhà?"
Bối Noãn và Đỗ Nhược liếc nhau một cái, cùng nhau hỏi: "Nhà em ấy ở đâu?"
Hỏi ra được vị trí nhà Tiểu Thiệu, mấy người cảm ơn chú bán khoai, rời đi ngay.
Bối Noãn nghe thấy phía sau chú đang lớn tiếng nói chuyện với người khác: "Nhìn thấy không? Đó chính là người F kia, tôi vừa mới nói chuyện với cô ấy! Chính là người F kia đấu lồng rất nhiều ngày, mỗi ngày đều thắng, giết được rất nhiều thây ma!"
Bối Noãn: "......"
Chỗ Tiểu Thiệu ở cũng không khó tìm, ngay từ một dãy nhà trệt trong chợ đi thẳng tới gần tường bảo vệ.
Là một phòng nhỏ dựng lên bằng đá và bùn trét lại, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đầy đủ, có cửa có cửa sổ, dưới mái hiên còn có một cái bếp nhỏ.
Bối Noãn gõ gõ cửa gỗ nhỏ, "Tiểu Thiệu?"
Bên trong chỉ truyền ra thanh âm rất nhỏ.
Bối Noãn nhanh tay đẩy cửa đi vào.
Cửa không khóa, trong phòng không lớn, lại được thu dọn chỉnh chỉnh tề tề.
Tuy rằng sàn nhà là đất nện, lại rất bằng phẳng, vừa nhìn là biết được quét dọn nghiêm túc.
Bên cửa sổ có một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn còn có một bình hoa dại.
Dựa vào tường là một cái giường, Tiểu Thiệu đang nằm đó, cuộn trong chăn, nhìn so với ngày thường càng nhỏ.
Đứa nhỏ đang nhắm mắt lại, môi khô nứt, gương mặt đỏ bừng, giống như phát sốt.
Có lẽ là chân bị gãy rất đau, cô bé thấp giọng hừ hừ, nằm đó không an ổn chút nào, cứ lăn qua lăn lại.
"Tiểu Thiệu?" Bối Noãn nhẹ nhàng kêu.
Tiểu Thiệu mở to mắt, thấy rõ là Bối Noãn, yết hầu khô ách kêu một tiếng "chị", từ trong chăn vươn tay ra, nắm lấy tay Bối Noãn.
Bối Noãn lúc này mới cảm thấy, Tiểu Thiệu kỳ thật chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi.
Nếu không có thây ma, hiện tại có lẽ đang ngồi trong trường tiểu học, làm toán cộng trừ nhân chia.
"Em bị gãy chân?" Bối Noãn hỏi.
"Dạ." Tiểu Thiệu gật gật đầu, "Em sợ chết ở trên núi nên tự mình bò xuống dưới."
Bối Noãn nghĩ thầm, em ấy nói thật nhẹ nhàng, cũng không biết một người làm thế nào mà từ trên núi bò xuống.
Đỗ Nhược ở bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: "Anh là bác sĩ, có thể xem chân của em không?"
Sau đó xốc chăn Tiểu Thiệu lên, nhìn xem chân cô bé.
Anh nghiêm túc kiểm tra xong, kết luận, "Có nhiễm trùng, còn phải dịch xương về vị trí cũ."
Anh hỏi Tiểu Thiệu: "Anh muốn giúp em nắn xương trở về vị trí cũ, trở về đúng vị trí thì về sau em mới có thể đi đứng bình thường, nhưng mà làm thế sẽ rất đau.

Em muốn hay không?"
Bối Noãn rất ít khi nghe được Đỗ Nhược dùng ngữ khí ôn hòa nghiêm túc như vậy để nói chuyện, hiện tại bộ dáng anh hoàn toàn là một bác sĩ vừa kiên nhẫn lại đáng tin cậy.
Tiểu Thiệu ngay cả một giây cũng không do dự, trả lời: "Muốn."
Lục Hành Trì bọn họ đều đi ra ngoài, Bối Noãn cũng muốn chạy, chính là Tiểu Thiệu còn nắm tay cô.
Đứa trẻ thật hiểu chuyện ý thức được chuyện này, nhanh tay thả cô ra.

Bối Noãn trở tay nắm lấy tay cô bé, "Chị ở đây với em."
Đỗ Nhược nói: "Các người nói chuyện gì đó đi."
Tiểu Thiệu không liếc mắt đến chân mình một cái, chỉ nhìn Bối Noãn.
"Chị, em có chuyện nói dối chị.

Ngày hôm qua đấu lồng, em biết ngay là chị nhất định sẽ thắng, cho nên khi em đặt cược đều đặt tất cả cho chị thắng."
Bối Noãn buồn bực, "Tất cả đều cược chị thua, vì sao em cảm thấy chị sẽ thắng?"
"Bởi vì em cảm thấy, ngay cả người cầm thẻ bài F cũng không nhất định sẽ thua."
Tiểu Thiệu nhìn Bối Noãn, mỉm cười yếu ớt, "Các người là người tốt, chị, em nói cho chị biết một bí mật lớn."
Tiểu Thiệu lôi thẻ bài B từ trong quần áo ra.
"Thẻ bài này không phải của em.

Em kỳ thật là thẻ E, không tốt hơn thẻ F của chị bao nhiêu."
Đỗ Nhược thừa dịp các cô thất thần, xuống tay.
Tiểu Thiệu đau đến run rẩy, kêu lên một tiếng, nước mắt chảy ra.
Bối Noãn nhanh nhanh nắm chặt tay cô bé, tiếp tục trò chuyện, "Thẻ không phải em, vậy đó là ai?"
"Là anh của em, anh ấy đã chết." Tiểu Thiệu đau đến đổ mồ hôi lạnh, nỗ lực nói chuyện với Bối Noãn để phân tán lực chú ý.
Nguyên lai Tiểu Thiệu là cùng anh mình lên đảo, anh được lãnh thẻ B, Tiểu Thiệu có thẻ E.
Tiểu Thiệu thật không thích thẻ E, anh liền đem thẻ B đổi cho cô, để cô bé đeo trên cổ.
Anh Tiểu Thiệu sẽ bắt chim, cũng biết đối phó với rắn độc như thế nào, hai người sau khi lên đảo vẫn luôn sống bằng bán chim nướng.
Sau đó anh có chuyện, cũng bị rơi xuống từ trên núi.
Trước khi chết, anh đã dặn dò Tiểu Thiệu, đừng làm người khác biết cô bé là thẻ E, cứ đeo thẻ B, tình cảnh trên đảo sẽ tốt hơn đeo thẻ E nhiều.
Người chết sẽ bị thu lại thẻ bài, Tiểu Thiệu khi giao lại thẻ bài của anh, đưa cho lão Hổ thẻ E của mình.
Lúc ấy Tiểu Thiệu lo lắng đề phòng, lão Hồ lại chỉ nhìn cô một cái, có lẽ đồng tình cô một người lẻ loi hiu quạnh, không nói gì nhiều.
Từ đó về sau, Tiểu Thiệu liền sinh hoạt dưới thẻ bài ngụy trang B.
Anh cô nói đúng, đeo thẻ bài này, phiền toái xác thật ít đi rất nhiều.
Tiểu Thiệu vẫn dựa theo anh mình chỉ, mỗi ngày lên núi bắt chim, vẫn luôn không có chuyện gì, cho đến hôm nay không lưu ý một chút mà bị té từ trên vách núi xuống.
Tiểu Thiệu nhỏ giọng hỏi: "Cho nên thẻ bài nói là sự thật, em sẽ chết sao?"
Bối Noãn nắm tay cô, kiên quyết: "Chị không chết, em cũng sẽ không chết."
Cô là "người F kia" trong truyền thuyết, lời cô nói so với bất luận kẻ nào càng có thể làm người tin tưởng.
Trong mắt Tiểu Thiệu tràn đầy ánh sáng, nóng bỏng nhìn Bối Noãn, gật đầu thật mạnh.
"Em không chết được." Đỗ Nhược cũng ở bên cạnh tiếp lời, "Tình huống cũng không tệ lắm, đã trở lại vị trí cũ, nhiễm trùng cũng không quá nghiêm trọng."
"Anh sẽ làm cho em một cái ván kẹp cố định lại chân, khoảng bốn tháng sẽ khỏi hoàn toàn." Đỗ Nhược đứng lên, cường điệu, "Nhưng bốn tháng này em phải tĩnh dưỡng, không thể lộn xộn, cũng không thể lên núi bắt chim."
Nói xong liền có điểm sầu lo, "Vậy em làm sao kiếm tiền để sống?"
"Không thành vấn đề, em để dành được thật nhiều tiền."
Tiểu Thiệu định liệu trước, nói.
"Em vẫn hay đi sòng bạc đặt cược đấu lồng, em nhìn người rất chuẩn, thắng được không ít tiền, đều để dành ở bên sòng bạc, tiền cũng đủ để em dùng một hai năm, chính là vì sợ gặp tình huống ngoài ý muốn như thế này."
Bối Noãn nói: "Về sau cũng nghĩ đến cách kiếm tiền khác đi, mỗi ngày lên núi thật nguy hiểm."
Tiểu Thiệu đáp: "Mấy ngày này em đã làm quan hệ tốt với mấy người ở sòng bạc, họ đã nói tháng sau cho em đi vào bếp trợ thủ, tiền nhiều, lại không nguy hiểm, như vậy dưỡng thương xong thì có thể đi."
Đứa nhỏ này phòng ngừa chu đáo, mưu tính sâu xa, tự an bài cho mình thật rõ ràng.
Tuy rằng là một người giả B thật E, lại vô cùng nỗ lực để sống sót.
Đỗ Nhược xử lý miệng vết thương cho cô bé, xức thuốc, lại tìm được vài miếng ván gỗ mỏng, dùng băng vải cột ván kẹp lại, cố định cẳng chân.
Làm xong mọi thứ, trời đã hoàn toàn đen, Bối Noãn đứng dậy chuẩn bị đi, bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Tiểu Thiệu ở chỗ này lăn lộn lâu như vậy, không biết có gặp qua cái ký hiệu thần bí kia hay không.
"Tiểu Thiệu, em ở trên đảo có thấy qua cái ký hiệu hình dạng như vậy chưa?"
Bối Noãn ở lòng bàn tay vẽ ba đường cong, ở giữa lại vẽ một con mắt.
Tiểu Thiệu giật mình.
+
"Đương nhiên gặp qua.

Mỗi ngày em đều xem nha."
Cô móc thẻ bài B đeo trên cổ ra, quay sang mặt sau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui