Tiểu Quý cũng đã lên xe, hiện tại khẳng định không thể nói không đi Nghiêu trấn.
Cậu ta vội vã về nhà là bởi vì cha mẹ còn ở nhà, khi mạt thế đột nhiên bùng nổ, cha mẹ lớn tuổi đơn độc ở nhà, cậu ta không yên tâm, Bối Noãn thật hiểu.
Bối Noãn trầm mặc ngồi ở ghế phụ, nhìn chằm chằm quốc lộ trải dài phía trước mặt, tính toán.
Không có gì ghê gớm.
Trong sách Bối Noãn bị thương, cũng không có nghĩa cô Bối Noãn cũng sẽ bị thương.
Không nhất định sẽ trùng hợp như vậy, vừa lên núi là bị đụng phải một đám người xích mích làm Bối Noãn bị thương, ngay cả thật sự đụng phải, nếu cẩn thận ứng phó cũng chưa chắc sẽ có việc.
Tiểu Quý chỉ đường cho Lục Hành Trì, xe việt dã rẽ phải rẽ trái trên đường núi, hướng về phía núi lớn trùng trùng điệp điệp.
Ven đường rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng có địa phương có ruộng bậc thang, mỗi chỗ cách nhau rất xa mới có thể nhìn đến một thôn xóm.
Địa phương như vậy, ít người nên thây ma cũng ít đi, xe chạy thật sự thông thuận.
Đến giữa trưa rốt cuộc đã nhìn thấy từ phía xa, chênh vênh trên một ngọn núi cao cao, thấp thoáng giữa tầng tầng cây xanh là không ít phòng ốc nhà cửa.
Đã tới Nghiêu trấn.
Nghiêu trấn là một trấn cổ ngàn năm, trấn cổ này không giống bình thường, nó được xây dựng trên núi.
Năm đó nơi này có một phiên vương tạo phản, khi đánh không lại thì lui về phía sau, cuối cùng ở trên núi kiến tạo một trại nhỏ mà tự lập làm vương.
Cho nên nói là vương, chính xác nên nói là sơn đại vương.
Địa thế Nghiêu trấn ỷ vào hướng núi, sau lưng là vách đá, đi lên núi duy nhất chỉ có một đường, dễ thủ khó công, xác thật là một vị trí thiên nhiên đóng quân dựng trại thật tốt.
Trên núi tự cung tự cấp, phiên vương hạnh phúc mà giữ vững khối đất phong thủy thật tốt này cho đến khi chết già cũng không xảy ra chuyện gì.
Nghiêu trấn cái gì cũng tốt, chỉ là giao thông lên xuống núi quá không thuận tiện.
Mấy năm nay, không ít người ở Nghiêu trấn dời nhà xuống dưới chân núi ở, trấn cổ trên núi chỉ để lại mấy tòa nhà cũ không người.
Cho đến gần đây, có người đột nhiên phát hiện ra Nghiêu trấn.
Trấn cổ rách nát lại có tư thái tự nhiên nguyên thủy, hấp dẫn một đám du khách chuyên môn thích loại nguyên nước nguyên vị địa phương như thế này.
Thị trấn trên núi từ đó mới tính là được khởi tử hồi sinh, mở cửa hàng mở khách sạn, trở nên có chút náo nhiệt.
Nhưng thật ra dưới chân núi, quốc lộ thông thoáng, dẫn ra nhiều đường nhỏ, dọc theo đồng ruộng tỏa ra bốn phương thông suốt, người trấn Nghiêu xây dựng từng cụm nhà cửa thật chỉnh tề.
"Nhà cậu ở đâu?" Bối Noãn hỏi Tiểu Quý.
Tiểu Quý chỉ chỉ hướng đường nhỏ gần đó.
Bối Noãn nhẹ nhàng thở ra.
Trong sách Bối Noãn là bị thương ở trấn cổ trên núi, cho nên chỉ cần không lên núi, chắc hẳn là an toàn.
Đưa Tiểu Quý về nhà bình an, nguyện vọng cuối cùng của Phương Thần được thực hiện, chuyện này xem như hoàn tất, sau đó nhanh nhanh lên xe chạy lấy người, vậy thì chuyện gì cũng không có.
Xe càng ngày càng gần, Tiểu Quý rõ ràng càng khẩn trương.
Trên đường có vài "người" đi lại chậm rãi, động tác dại ra, chậm chạp.
Nơi này một đường đến đây, núi cao sông dài, vậy mà vẫn có thây ma.
Lục Hành Trì dừng xe lại bên đường, mang Tiểu Quý đi về hướng nhà cậu ta.
Nhà cậu ta ở một đường nhỏ bên cạnh sườn núi, tường trắng ngói đỏ, thu dọn thật sạch sẽ chỉnh tề, Tiểu Quý một hơi vọt về phía cửa.
Cửa cư nhiên lại bị khóa.
Lục Hành Trì nhẹ nhàng kéo kéo đã mở cửa ra được, Tiểu Quý không rảnh kỳ quái vì sao Lục Hành Trì có thể dễ dàng mở khóa như vậy, vọt nhanh vào trong tìm khắp nơi cũng không tìm được ai trong nhà.
"Ba? Mẹ?" Tiểu Quý có điểm sốt ruột.
"Cửa chính khóa, trong phòng thật chỉnh tề không có ai động qua, mặt bàn cũng sạch sẽ gọn gàng, không có đồ vật ném loạn.
"
Lục Hành Trì bình tĩnh phân tích.
"Cũng nhìn xem đồ ăn và đồ đáng giá còn ở đây không? Nếu không có hẳn là họ đi chỗ khác, hơn nữa khi đi cũng không vội vàng.
"
Tiểu Quý lúc này mới trấn tĩnh lại, tìm kiếm khắp nơi.
"Mì gạo không có, nhiều đồ vật cũng không, ổ gà cũng không có.
Không có nơi khác, bọn họ khẳng định là lên núi, trên núi có nhà cũ của chúng tôi! "
Cậu vừa nói được một nửa, Lục Hành Trì bỗng nhiên lướt qua, lắc mình ra cửa.
Khi Tiểu Quý cũng theo tới ra đến sân, thấy được Lục Hành Trì vẻ mặt lạnh nhạt, cầm nỏ đứng đối diện với cửa lớn.
Trong sân, Giang Phỉ đang che trước ba người Bối Noãn cùng Đỗ Nhược và Đường Đường, trong tay áo mơ hồ cầm chủy thủ.
Ngoài cổng lớn đồng dạng đứng một đám người xách theo đoản đao.
Đối phương có bốn năm người, đều là đàn ông, vẻ mặt cảnh giác.
Bọn họ hỏi trước: "Các người là ai?"
Bọn họ nhìn có vẻ là dân bản xứ, Tiểu Quý nhanh nhanh bước lên một bước.
"Tôi là con trai nhà này, ba tôi là Quý Phong, chúng tôi mới từ nơi khác trở về, mấy vị này đều là bạn của tôi.
"
Đối phương nghe cậu ta nói như vậy, tuy rằng giống như không quen biết ba cậu nhưng vẫn thả lỏng một chút, "Nơi này phần lớn đều đã lên núi, ba mẹ cậu có lẽ cũng thế.
"
Tiểu Quý trong mắt toát ra hy vọng, "Thật đều lên núi? Vậy tôi cũng đi lên.
"
Người đàn ông quét mắt nhìn Tiểu Quý từ trên xuống dưới một lần, "Hiện tại trên núi có bảo vệ, lên núi đều phải giao phí mở cửa.
"
Tiểu Quý là Lục Hành Trì cứu ra từ ngân hàng, trên người cái gì cũng không có, cậu có điểm sốt ruột.
"Tổ trạch nhà tôi ở trên núi cũng phải giao phí mở cửa hay sao?"
Người đàn ông cũng không nhả ra, "Hiện tại đặc thù, ai đi lên cũng phải giao.
" Ngẫm lại lại nói, "Thôi cũng được, cậu tính ra là người địa phương, tính ít cho cậu đi một chút.
"
Tính nhiều hay ít, Tiểu Quý cũng không có.
Chuyện này đối với Tiểu Quý là vấn đề lớn, đối với Bối Noãn thì không là cái gì.
Đỗ Nhược giành trước hỏi: "Cậu ta muốn lên núi.
Phí mở cửa là muốn thu cái gì? Đồ ăn sao? Bột mì? Gạo?"
Người đàn ông lắc đầu, "Ăn trên núi không thiếu, chỉ cần đồ vật đáng giá.
"
Nghe thật thần kỳ.
Đã tới lúc này cư nhiên lại có người không cần đồ ăn mà chỉ cần đồ vật đáng giá.
Bối Noãn lại biết vì cái gì.
Trong sách viết thật rõ ràng, Nghiêu trấn nơi này từ cổ chí kim đều có thói quen, gặp được thiên nhân tai họa liền sẽ trốn vào trong trấn, đóng chặt cửa, xem như xong việc.
Năm đó gặp được chiến loạn là như thế này, hiện tại gặp thây ma, hành xử cũng giống nhau.
Thói quen từ tổ tông truyền xuống, từng nhà đều trữ lương thực, cho nên khi tin tức thây ma bùng nổ truyền tới, không ít người liền mang lương thực, mang đồ vật đi thẳng lên núi.
Bối Noãn tò mò cố vấn: "Vậy các người muốn tiền mặt sao?"
Người đàn ông gật đầu đáp: "Được, tiền mặt trang sức, tất cả đều được.
"
Thế nhưng còn thu tiền mặt.
Người đàn ông kia đánh giá Bối Noãn, "Chúng tôi và người bảo vệ rất quen thuộc, các người giao trực tiếp cho tôi là được, tôi giảm giá cho các người.
"
Bối Noãn vội vàng nói: "Chúng tôi không cần, chỉ có cậu ta một người! ! "
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Lục Hành Trì chặn đi, "Chúng tôi sáu người lên núi tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Bối Noãn kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Lục đại Boss muốn lên núi làm gì? Khó được đi ngang qua Nghiêu thành, cảm thấy phong cảnh hợp lòng người tâm tình vui sướng, tính toán thuận tiện lên núi tới cái trấn cổ du lịch một ngày?
Ở trong truyện gốc, Lục Hành Trì đi đến Nghiêu trấn là có nguyên nhân.
Lúc ấy là bởi vì trên đường bị đất đá trôi bao phủ quốc lộ, đoàn người đang muốn bỏ xe đi bộ lại vừa vặn gặp phải đàn thây ma ở vùng phụ cận.
Trong sách Lục Hành Trì không có dị năng, cùng Giang Phỉ hai người che chở mọi người vừa đánh vừa lui, chiến đấu khá gian khổ.
Tuy rằng không xảy ra chuyện gì, đồ ăn mang trên người lại đã lưu toàn bộ trên xe, hoàn toàn không đủ dùng.
Nghiêu trấn là nơi gần nhất có vật tư, mấy người đành phải tới đó, vì tìm đồ ăn mới đi vào cổ trấn.
Lần này lái xe đến đây, khác với trong sách, đi một con đường khác, không gặp đất đá trôi, cũng không có đàn thây ma, có Bối Noãn ở đây đương nhiên càng không có cái gì khan hiếm vật tư.
Nhưng Lục Hành Trì vô duyên vô cớ cũng muốn lên núi.
Đại khái là nghĩ đã làm người tốt thì làm đến cùng, đưa Tiểu Quý về tận nhà.
Bối Noãn điều ra thanh nhiệm vụ, liếc mắt một cái, sau tên Phương Thần vẫn là (2/3).
Đã tới nhà Tiểu Quý, nhiệm vụ vẫn không hoàn thành, xem ra cần phải đưa Tiểu Quý tới nơi cậu ta tâm tâm niệm niệm mới tính là chân chính hoàn thành Phương Thần tâm nguyện.
Đếm ngược còn thừa một giờ, xem ra Nghiêu trấn cổ thành là nhất định phải đi rồi.
Bối Noãn đang miên man suy nghĩ, nghe được người đàn ông kia nói: "Các người có sáu người sao, vậy ít nhất phải 6000 đồng.
"
Đừng nói 6000, sáu vạn cũng không thành vấn đề.
Lục Hành Trì đưa Bối Noãn một ánh mắt, Bối Noãn lập tức đem ba lô trên người xuống.
Làm bộ làm tịch đưa tay vào trong, kỳ thật là mở rương tiền trong không gian, lấy ra tới một xấp tiền.
Nhìn đến một xấp tiền giấy mới tinh, đám người kia mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào tay Bối Noãn.
"Các vị đại ca, trên người chúng tôi chỉ có tổng cộng 5000 này thôi.
" Bối Noãn nắm chặt tiền, vẻ mặt luyến tiếc.
"Chỉ có 5000?" Người đàn ông hỏi.
"Không tin anh xem đi, không còn gì.
" Bối Noãn mở ba lô trống rỗng cho anh ta xem.
Sau đó thật cẩn thận hỏi: "Có thể giảm bớt cho chúng tôi một ít không?"
Giàu không lộ ra, cò kè mặc cả, tóm lại sẽ không sai.
Người đàn ông kia nuốt nước miếng, hỏi: "Tổng cộng ở đây là bao nhiêu?"
Bối Noãn ngồi xổm xuống, nghiêm túc mà đếm một hồi, nửa ngày sau mới đếm xong, "Tổng cộng 5200.
"
Người đàn ông thương lượng với đồng bạn một chút, "Thôi được rồi, chúng tôi tính cho chẵn, 200 kia cho cô giữ lại.
"
"Thêm 100 đi, để lại cho chúng tôi 300? Được không?" Bối Noãn bám riết không tha.
Cô đột nhiên diễn xuất tăng lên, khuôn mặt nhỏ thật đáng thương, giống như 300 đồng kia chính là mệnh mình.
Lục Hành Trì và Giang Phỉ đều mặt vô biểu tình bình tĩnh mà xem Bối Noãn diễn kịch, Đỗ Nhược lại chịu không nổi muốn cười, quay đầu nhìn bức tường làm bộ ho khan.
Chỉ có Đường Đường mạnh mẽ nhất, giống như đột nhiên có hứng thú muốn đua diễn với Bối Noãn.
Cậu thành khẩn nói: "Đúng rồi đúng rồi, để lại cho chúng tôi 300 đi, anh xem chúng tôi nhiều người như vậy, tổng cộng có chút ấy tiền đều đưa cho các người, chúng tôi sẽ bị chết đói.
"
Cậu với đôi mắt thiên chân vô tà nhìn thẳng, người đàn ông thật sự không cưỡng lại được hai ánh mắt khẩn cầu này, nhả ra: "Được rồi, để cho các người 300.
Đi theo tôi.
"
Ra sân, đi về phía trước chính là đường lên núi.
Đường núi đều là đường đá cũ kỹ, đá vừa nứt vừa dài vừa thô, đi hướng lên trên thật đem người mệt đến rút gân.
Bối Noãn hoài nghi, nơi này cao như vậy, có lẽ thây ma đều không muốn đi lên.
Bên đường còn có vài đoạn cong, nếu lơ đãng một chút sẽ bị rơi xuống thâm cốc bên dưới, xác thật là một nơi thích hợp phòng thủ, một người là đủ để giữ cửa, vạn người không thể khai thông.
Bò được một đoạn, cổng lớn Nghiêu trấn cổ xưa đã xuất hiện trước mắt.
Trấn cổ ở lưng chừng núi, mây mù giăng giăng, trải qua năm tháng thăng trầm, tường thành mọc đầy rêu phong, dây leo bám đầy cơ hồ che khuất mất tường gạch, bên cạnh cửa còn có tòa tháp canh gác.
Cửa lớn vừa dày vừa nặng, đóng chặt.
Người đàn ông tiến lên gõ gõ cửa.
Trên tòa tháp, người canh gác đã thấy họ, đi đến hé cửa ra.
Người đàn ông và người gác nói nhỏ vài câu, cửa mở ra.
Bọn họ dẫn đám người Bối Noãn vào, sau đó lại khóa cửa kỹ lại.
Mấy người đàn ông sau khi vào cửa, chuyện thứ nhất chính là tụ lại thành một nhóm với mấy người bảo vệ, lén lút chia tiền, ngươi một tờ ta một tờ mà chia ra.
Bối Noãn vừa thấy họ che che dấu dấu như vậy liền biết được chuyện họ mở cửa lấy tiền chắc hẳn là không chính đáng.
Bối Noãn nghĩ thầm, thị trấn này hiện tại nhìn còn có vẻ an toàn, nhưng mà bọn họ loại này lấy tiền liền mở cửa cho người vào, vậy thật sự sẽ như thế nào?
Có người trong trấn đi ngang qua, cười nói với họ: "Các người lại thả người vào à?"
Người đàn ông cao giọng: "Đây đều là thân thích của người trong trấn, vừa mới trở về!"
Anh ta cất tiền đi, quay đầu lại nói: "Phải kiểm tra một lần xem có bị thương hay không.
"
Nơi này tuy rằng xa xôi, quy trình kiểm tra lại không thiếu, mấy người Bối Noãn lập tức bị phân ra nam nữ riêng biệt, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương.
Xem ra bọn họ tuy rằng tùy tiện để người vào, nhưng có chế độ kiểm tra nghiêm khắc, như vậy mới làm cho bọn họ an ổn đến bây giờ.
Vết thương trên đầu Giang Phỉ đã hầu như khỏi hẳn, vết cào trên mu bàn tay Đỗ Nhược chỉ là vết thương ngoài da, cũng đã sớm bóc vảy, cho nên rốt cuộc xem như không có chuyện gì.
Đại khái là bởi vì không ai bị thương mà còn khỏe căng lâu như vậy mà không bị biến dị.
Nhà ở trấn cổ tựa vào dáng núi, trên dưới tầng tầng lớp lớp, từ dưới nhìn lên trên, những căn nhà phía trên đều chìm lẫn vào mây mù phiêu phiêu mù mịt.
Tiểu Quý nhìn một hồi, chỉ cho mọi người thấy một căn nhà cũ phía trên, nói đó chính là nhà mình.
Người ở trấn còn không ít, ven đường còn có cửa hàng mở cửa.
Nhìn mọi thứ thật bình thường, ở mạt thế này, bình thường đến có vẻ thật không bình thường chút nào.
Trừ bỏ dân từ nhà dưới chân núi lên, nơi này còn có chút du khách vừa lúc bị vây ở đây.
Ngoài ra cũng có người giống như đám Bối Noãn, rõ ràng không phải người địa phương nhưng cũng giao tiền ra đến đây tị nạn.
Thị trấn quá xa xôi, mấy năm nay dân cư điêu tàn, không ít người đi ra ngoài làm công, hoặc là dứt khoát dọn đi, cổ trấn cũ nát có khá nhiều nhà hoang, thật ra không lo không có chỗ ở.
Tiểu Quý dẫn mọi người vội vã đi lên trên núi, phía trên cũng có một đám người đang đi xuống.
Đi đầu là một người đàn ông.
Người đàn ông này quá mức nổi bật, Bối Noãn liếc mắt một cái là thấy ngay.
Ngũ quan anh ta so với người thường thâm thúy hơn một chút, được một đám người vây quanh, khí độ thong dong ôn hòa, lại có vẻ ung dung của người tầng lớp trên.
Tuổi tác lại có vẻ không hợp.
Nhìn mặt cùng dáng người, hẳn là cũng chỉ trên dưới 30 tuổi.
Nhưng mà chỉ nhìn đến cặp mắt kia thôi, ánh mắt đanh đá chua ngoa lõi đời, lại như thật lịch duyệt sâu sắc, căn bản không giống như người trẻ tuổi.
Huống chi, anh ta còn mặc một cái áo sơ mi vải rộng thùng thình thật thoải mái, trên tay treo một chuỗi Phật châu, mang đôi giày vải, thật giống như dáng vẻ một cụ ông.
Đặc biệt nhất là, trong tay anh ta còn ôm một con mèo khoang, toàn thân lông vàng.
Con mèo cái đầu không nhỏ, lông lại thật mượt mà, đuôi to vung vung.
Vừa nhìn thấy liền biết nó sống thật không tồi, nằm an ổn trong lòng ngực chủ nhân, dùng cặp mắt hổ phách ngạo mạn mà nhìn chúng sinh.
Bối Noãn vừa nhìn đến mèo, liền biết người kia là ai.
Trong sách có viết, người ôm mèo này là Tạ Nguyên Thanh.
Tổ tiên anh ta từng là người Nghiêu trấn, bất quá đã lâu không còn ở Nghiêu trấn, lần này là mang thủ hạ anh em đến đây xin tị nạn.
Anh ta tự xưng là làm buôn bán, nhìn anh ta được một đám người vây quanh, tư thái và diễn xuất cũng không biết là làm kinh doanh gì, cảm giác thập phần khả nghi.
Ở trong sách, anh ta và đám người Lục Hành Trì ở Nghiêu trấn có xích mích, bởi vì quan niệm bất đồng mà từng có xung đột.
Hiện tại hai đám người một đoàn muốn xuống núi, một đoàn muốn lên núi.
Đường lên núi là cầu thang phiến đá xanh, chỗ này đặc biệt hẹp, lại dốc, hai đám người đúng là oan gia ngõ hẹp.
Ánh mắt Lục Hành Trì ngừng trên mặt Tạ Nguyên Thanh một giây, sau đó lướt qua, anh lễ phép nghiêng người đứng ở ven đường, để cho đám người Tạ Nguyên Thanh đi trước.
Tạ Nguyên Thanh cũng thấy Lục Hành Trì, có thể là rất ít khi nhìn thấy người xuất sắc như vậy, cũng nhìn Lục Hành Trì đánh giá vài lần, cư nhiên cũng ra vẻ thật khách khí.
Tạ Nguyên Thanh ôm mèo, ý bảo người phía sau tránh sang một bên, nói với Lục Hành Trì: "Mời đi trước.
"
Hai người bọn họ đang nhường nhau, Tiểu Quý đột nhiên lướt qua, chạy vội hướng lên trên thềm đá, hô to một tiếng: "Mẹ!"
Cách đó mười mấy bậc thang đang đi xuống một người phụ nữ mặc đồ dân bản xứ, khoảng hơn 50 tuổi, nghe thấy giọng Tiểu Quý thì sửng sốt ngẩng lên, nhìn thấy cậu ta thì lập tức cũng chạy vội đi xuống.
Bối Noãn vui mừng nghĩ, vị này chính là mẹ của Tiểu Quý.
Bối Noãn điều ra thanh nhiệm vụ, quả nhiên, sau tên Phương Thần biến thành (3/3).
Trước khi thời gian kết thúc, nguyện vọng của Phương Thần đã đạt được, giá trị thánh mẫu vững vàng tăng cao.
Tiểu Tam nói khen thưởng "phong phú", xác thật không sai, giá trị thánh mẫu thăng đến nỗi làm Bối Noãn thật vừa lòng.
Bối Noãn đang cao hứng, một cái vòng tròn xoay thật nhanh đột nhiên xông ra ở vị diện, vòng xoay nhanh làm người hoa cả mắt.
Lần này Bối Noãn có kinh nghiệm, hiện tại là chọn mục tiêu nhân vật tiếp theo cho nhiệm vụ thánh mẫu chi nguyện.
Tiểu Tam lần trước nói cái gì nha? Trong phạm vi 50 mét, tùy chọn rút ra.
Không biết có thể rút ra ai.
Bối Noãn nhìn quanh một chút, có điểm sầu lo.
Nơi này là chỗ náo nhiệt nhất Nghiêu trấn, hai bên đều là cửa hàng, trong cửa hàng là người ta, trong phạm vi 50 mét, không biết bao quát bao nhiêu người.
Bối Noãn ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, tốt nhất là có thể rút ra người trong tiểu đội, muốn thực hiện nguyện vọng của mấy người Đỗ Nhược, không sợ quá khó khăn.
Quả nhiên, đại khái là bởi vì trong vòng 50 mét người thật sự quá nhiều, vòng lăn xoay một hồi mới chậm rãi dừng lại, ổn định ở một cái tên.
Lý Đại Hoa.
Đây là ai?
Xem tên hình như là phụ nữ.
Bối Noãn vô cùng thống khổ, xem ra kế tiếp phải tìm khắp Nghiêu trấn này người phụ nữ tên là Lý Đại Hoa.
Bối Noãn lại xem thời gian, còn không tệ, có ước chừng 70 giờ, gần ba ngày, hẳn là đủ —— đó là nếu có thể mau chóng thuận lợi tìm được người.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có người kêu tên cô.
"Bối Noãn?"
Bối Noãn lúc này mới phát hiện, chính mình vội vàng xem nhiệm vụ nên trở nên quá thất thần, hoàn toàn không chú ý tiểu đội đã đi lên mấy bậc thang.
Tạ Nguyên Thanh vẫn cứ đứng ven đường, mỉm cười nhìn Bối Noãn.
Đôi mắt anh ta sâu thẳm như mực, nhìn mặt Bối Noãn, rất kiên nhẫn mà chờ cô hoàn hồn, hoàn toàn không mở miệng thúc giục.
Bối Noãn vội vàng nói lời xin lỗi, nhảy vài bước, đuổi theo Lục Hành Trì.
Đi ngang qua Tạ Nguyên Thanh, Bối Noãn đột nhiên nghe anh ta thấp giọng, ôn nhu nói: "Đại Hoa, tối hôm nay mày muốn ăn gì?"
Đại Hoa?
Anh ta vừa mới kêu "Đại Hoa" sao?
Bối Noãn bỗng nhiên quay đầu lại, thấy anh ta đang ôn nhu mà sờ sờ con mèo trong lòng ngực.
Anh tiếp tục nói: "Nơi này mua không được cái gì tốt, mày ngoan ngoãn chắp vá một chút đi? Chờ đến khi về nhà, lại làm đồ ăn ngon cho mày nhé!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...