Lục Hành Trì bưng nỏ lên, đang suy nghĩ phải bắn mũi tên này như thế nào mới có thể ngăn cậu thanh niên, liền thấy Bối Noãn lấy ra tấm gương nhỏ cô hay dùng mỗi ngày.
Cô xoay chuyển mặt kính, một luồng ánh sáng mặt trời thông qua mặt kính phản xạ đến trên mặt nam sinh.
Phản quang so ra còn nhanh hơn mũi tên của Lục Hành Trì, nam sinh đang chuẩn bị đi thêm một bước về phía mép tường, thoáng hiện ra trong mắt ánh sáng phản xạ dưới lầu chiếu lên có vẻ không bình thường.
Bối Noãn thu hồi gương, ló đầu ra từ chỗ ẩn nấp.
Dùng sức mà huy động hai cánh tay, bắt chéo tay lại trên đỉnh đầu, vẫy vẫy cho nam sinh thấy.
Ý tứ thực rõ ràng: Không nên nhảy.
Vô số thây ma vẫn còn đang điên cuồng đi vào trong tòa nhà, phía sau nam sinh, cửa thông ra sân thượng cũng đang bị đâm loạn.
"Làm sao bây giờ?" Bối Noãn hỏi Lục Hành Trì.
"Thây ma quá nhiều, tôi bắn tên sợ không chính xác." Lúc nói chuyện, Lục Hành Trì đã giơ ra bàn tay hướng tới chỗ sân thượng, "Tôi thử xem biện pháp khác, khoảng cách hơi xa, không biết có được không."
Ống dẫn kim loại dọc theo mái nhà bỗng nhiên giống như cao su dẻo, nhanh chóng bị kéo dài ra, giống như có sinh mệnh mà di chuyển, cuối cùng đáp ở mái nhà đối diện.
Bối Noãn ở dưới lầu nhìn không thấy, nam sinh lại xem rất rõ ràng, chỉ trong nháy mắt, ống dẫn kéo dài đã được bắt chết vào ống dẫn bên đối diện.
Nam sinh không thể tin tưởng mà duỗi tay rờ rờ cái ống kim loại thật dài này.
Mái nhà không có chỗ trốn, cứ như vậy mà xuất hiện kỳ tích mở ra một đường sống.
Chẳng qua con đường này nhìn không phải dễ dàng đào tẩu như vậy.
Có thể sống sẽ không ai muốn chết, nam sinh không chút chần chờ, lập tức cong lưng nắm lấy cái ống, tính toán cứ như vậy bò qua đi.
Khoảng cách hai tòa nhà ký túc xá không gần, nhà cao ước chừng 6 tầng, nếu ngã xuống thật không phải chuyện giỡn.
Tiếng tông cửa phía sau càng lúc càng lớn.
Cửa là một phiến gỗ không quá rắn chắc, cây gậy chẹn cửa mắt thấy cũng sắp rớt, nam sinh tranh thủ thời gian, đôi tay ôm lấy cái ống, hai đùi cũng bám lên ống.
Cứ như vậy, cả người giống con koala ôm chặt ống dẫn, treo lủng lẳng trên không trung giữa hai ký túc xá, từng chút từng chút bò về phía trước.
Vừa mới bò được nửa ống, cửa mái nhà đã bị tông mở.
Thây ma hô hô từ cửa hẹp tràn ra, cùng nhau xông lên mái nhà.
Cái loa bị nam sinh ném xuống đất, người lại không thấy đâu.
Đám thây ma phát hiện nam sinh ôm ống nỗ lực bò lên phía trước, có con ngây ngốc trực tiếp muốn tiến lên chộp lấy cậu ta, kết quả bùm bùm như sủi cảo rớt xuống lầu.
Có con không ngốc như vậy, học theo, cũng bắt lấy ống kim loại định bò lên trên, đáng tiếc ống thì chỉ có một cây, thây ma tranh đoạt quá nhiều, loạn thành một đoàn.
Lục Hành Trì bưng nỏ, không ngừng giúp nam sinh bắn rớt thây ma muốn bò lên trên cái ống.
Nhưng mà thây ma lại như thủy triều, một đợt lại một đợt.
Ống kim loại bị chúng nó lăn lộn như vậy, lay động điên cuồng, nam sinh chân bị tuột, cản người trượt xuống dưới.
Còn may có đôi tay nắm chặt.
Tình huống nguy cấp, nam sinh dứt khoát không chú trọng ôm chân nữa mà đôi tay thoăn thoắt leo về phía trước, rốt cuộc thành công đến được bờ đối diện.
Cậu dùng hết toàn lực, nỗ lực đu chân lên ống, bò lên trên mái nhà.
Cậu vừa thoát khỏi ống, ống kim loại trong không trung liền tách ra, giống như ốc sên rụt râu trở về.
Mái nhà bên này tuy rằng tạm thời an toàn, nam sinh lại hiểu rõ, phải biết tận dụng thời cơ, hiện giờ thừa dịp đám thây ma còn ở tòa nhà đối diện mà lao xuống lầu.
Cửa mái bên này có khóa, nam sinh không lãng phí giây nào, tìm được một khối xi măng trên mái nhà, đập thật mạnh vào cửa.
Đập một hồi đã làm vỡ được cửa gỗ, nam sinh mở cửa, vọt xuống cầu thang.
Bối Noãn thấy cậu ta rốt cuộc đã vào được trong nhà mới thở hắt ra, vừa rồi vì quá khẩn trương muốn quên cả hô hấp.
Lục Hành Trì dẫn mọi người đi qua, bất động thanh sắc mà tiêu diệt vài con thây ma ở gần cửa.
Vừa mới diệt xong đã thấy nam sinh kia ở cửa ló ló đầu.
Cậu ta thực cơ linh, liếc mắt một cái đã phát hiện đám Bối Noãn, lén lút nương theo hàng cây xanh yểm hộ trờ tới.
Vừa đến câu đầu tiên chính là hỏi: "Cái ống kim loại là các người làm sao? Các người có dị năng?"
Nam sinh này nhìn tuổi không lớn, trong sáng đến giống như ánh dương quang, một đôi mắt đen láy sáng ngời hoạt bát, giống như một con thú nhỏ không sợ trời không sợ đất.
Vừa mới trải qua cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa từ trên lầu rơi xuống, nhưng tâm tình thật không tồi, cư nhiên còn nhớ thương chuyện dị năng.
Có thể tổ chức buổi biểu diễn cho thây ma, lá gan xác thật đủ lớn, thần kinh cũng xác thật đủ thô.
Lục Hành Trì không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Cậu vừa rồi nói nhà ăn bên kia là an toàn? Chúng ta đi trước nhà ăn rồi nói."
"Đúng vậy, nhà ăn ở ngay mặt sau."
Nam sinh mang theo bọn họ hướng tới nhà ăn bên kia.
Nhà ăn là một tòa nhà ba tầng, diện tích thật ra không nhỏ, trên cửa ra vào còn có một tầng lưới sắt.
Nhà ăn đại học Thủy Thành, trong sách có viết qua.
Ngành mỹ thực đại học Thủy Thành rất có danh, hàng năm đều có thi đấu, từ trước đến nay rất tấp nập.
Trước kia khi đại học còn ở chỗ cũ, nhà ăn được xâu dựng từ vài thập niên trước, tầng trệt một mặt tường là cửa kính, mỗi năm thi đấu, nhà ăn mở cửa, mọi người chen chúc vào, tất nhiên có người đi cửa sổ không đi cửa chính.
Năm nào cũng làm vỡ kính, không chỉ phí tiền, còn rất nguy hiểm.
Cho nên khi xây dựng khu mới, toàn bộ xung quanh đều là tường, hoàn toàn không có cửa sổ, ánh sáng được lấy từ không chỉ ánh đèn, còn có thiết kế đặc biệt, từ cửa sổ mái nhà chiết xạ ánh sáng vào.
Lúc đó thiết kế này còn được giải thưởng gì đó.
Bởi vì rắn chắc, học sinh Thủy Thành vẫn luôn đem cái nhà ăn gọi là thành lũy.
Kết quả thành lũy thật đúng là biến thành thành lũy tránh né thây ma.
Cửa nhà ăn môn cũng không hoàn toàn đóng lại.
Có một nam sinh cao cao canh giữ ở cửa, thừa dịp hiện tại không có thây ma gần đó, đang để học sinh tiến vào.
Nam sinh xa xa nhìn thấy được bọn Bối Noãn, liều mạng hướng bọn họ vẫy tay.
Mấy người Bối Noãn chạy nhanh lên.
Chờ bọn họ vào cửa, nam sinh canh giữ ở cửa mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, nhanh nhanh đóng lại cửa lưới sắt, tùy tay đối quyền với nam sinh đi cùng Bối Noãn.
"Đường Đường, cậu thật giỏi.
Tôi nghe thấy ca hát, liền biết là cậu.
Cậu xướng một khúc như vậy làm thật nhiều người chạy tới được."
Đường Đường?
Người Giang Phỉ muốn tìm không phải kêu Đường Đường sao?
"Cậu kêu Đường Đường, vậy ba cậu là Đường Chính?" Giang Phỉ hỏi.
Đường Đường gật gật đầu, "Ba tôi là Đường Chính, xin hỏi anh là?"
"Tôi là ba cậu......" Giang Phỉ liếc liếc mắt bạn học bên cạnh Đường Đường, "......!Đồng nghiệp."
Nghe được Giang Phỉ nói hai chữ "đồng nghiệp" với khẩu khí thật đặc thù, Đường Đường lập tức tin tưởng, trong lòng rõ ràng đây là bạn tù của ba, lập tức hỏi: "Ba tôi đâu?"
Giang Phỉ liếc cậu một cái, "Đi vào lại nói."
Nhà ăn đã có rất nhiều người, thoạt nhìn đều là học sinh đại học Thủy Thành.
Người tuy rằng không ít, nhưng nhìn rất có trật tự, đang tốp năm tốp ba mà nghỉ ngơi.
Bối Noãn bọn họ vừa muốn hướng về bên trong, nam sinh canh cửa liền ngăn cản bọn họ.
"Ngượng ngùng, chúng tôi hiện tại có quy định, người mới tiến vào cần thiết phải kiểm tra một lần trên người có miệng vết thương hay không, nếu có vết thương, phải đi lên lầu cách ly."
Đỗ Nhược chủ động giơ lên tay, cho bọn họ xem mu bàn tay, "Trên tay tôi thật đúng là có thương tích, hơn nữa là do người trước khi biến dị cào."
Lục Hành Trì nói: "Thôi đi, dù sao người đã tìm được rồi, chúng ta không đi vào."
Lại hỏi Đường Đường: "Cậu muốn lưu tại nơi này, hay là cùng chúng tôi đi?"
Lục Hành Trì năng lực, Đường Đường vừa mới kiến thức qua, đi theo anh cơ hội sống sót rõ ràng sẽ càng cao.
Đường Đường không chút do dự, "Tôi đi cùng các người."
Cậu quyết định quyết đoán dứt khoát, Lục Hành Trì khẽ cười một chút.
Bối Noãn biết, Đường Đường cũng là thành viên tiểu đội ở trong sách, hiện tại rốt cuộc thuận lợi về đơn vị.
Đỗ Nhược đột nhiên hỏi Đường Đường: "Ở mái nhà vừa rồi cậu gọi tên một cô gái, Vũ Hàm gì đó, kêu cô ấy nắm lấy cơ hội mà chạy mau, cậu không cần mang theo cô ấy đi cùng sao?"
Đường Đường lắc đầu, thản nhiên đáp: "Không cần.
Cô ấy là bạn gái người khác."
Mọi người: "......"
Đường Đường nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, "Tôi thấy cô ấy và bạn trai cùng chạy vào, tôi nghĩ lúc này cô ấy khẳng định không quên được tôi, có thể nhớ tới tôi cả đời."
Đánh bạc mệnh mình để cứu một cô gái, mà cô gái đó lại là bạn gái người khác.
Thao tác này cũng là thực thần kỳ.
Đỗ Nhược vỗ vỗ bả vai Giang Phỉ, cảm khái, "Đứa nhỏ này cùng anh thật đúng là rất có duyên phận, hai ngươi về sau có thể giao lưu nhiều hơn."
Giang Phỉ: "......"
Bạn học canh cửa lại một lần nữa giúp họ mở cửa ra, đám Lục Hành Trì vừa mới chuẩn bị bước ra cửa, phía sau bỗng nhiên có người vội vàng chạy tới.
Là một nam sinh đeo kính, vừa chạy vừa nói: "Phiền toái các người chờ một chút."
Cậu ta thở hổn hển, vừa tới liền húc đầu hỏi Đỗ Nhược: "Anh nói vết thương trên tay là bị thây ma cào, hơn nữa là trước khi biến dị thành thây ma?"
Đỗ Nhược không biết cậu ta muốn làm gì, không thể hiểu được gật gật đầu.
"Thật tốt quá!" Mắt kính nam hai mắt tỏa ánh sáng, "Tôi tìm người như vậy tìm thật lâu, vẫn luôn chưa tìm được phù hợp điều kiện, xin hỏi anh có thể lưu một chút, để tôi ký lục một chút số liệu làm thực nghiệm sao?"
Đỗ Nhược:???
Bối Noãn nghĩ thầm, như thế nào cảm giác Đỗ Nhược giống như bị bắt đi làm thực nghiệm khoa học nha?
Nam sinh dẫn mấy người lên trên lầu nhà ăn.
Nguyên lai đại học Thủy Thành có một phòng thí nghiệm nghiên cứu virus, nam sinh tên Tưởng Húc, là tiến sĩ trong phòng thí nghiệm.
Lần này sau khi virus bùng nổ, tuy rằng phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình Tưởng Húc, điều kiện cũng rất hạn chế, cậu ta vẫn luôn nỗ lực ghi chép lại các loại số liệu, thu thập hàng mẫu, hy vọng những tư liệu này về sau khi phá được virus, có thể chỗ hữu dụng.
"Cho nên đến bây giờ anh còn không có biến dị?" Tưởng Húc thực hưng phấn, "Mấy ngày qua, anh là người biến thành thây ma chậm nhất mà tôi đã gặp!"
Tưởng Húc xoa xoa tay, "Tôi đánh cuộc 10 đồng trước đêm nay anh khẳng định sẽ biến dị!"
Đỗ Nhược thực vô ngữ, "Tôi đánh cuộc hai mươi đồng tôi biến không được."
Bối Noãn vội vàng tỏ vẻ duy trì Đỗ Nhược, "Tôi cũng hai mươi đồng, biến không được."
Tưởng Húc khách quan mà nói: "Tôi nhất định thắng, anh xem đôi mắt của anh đều ra tơ máu hồng."
"Có sao?" Đỗ Nhược đào di động, muốn nhìn hai mắt mình một chút.
Bối Noãn lúc này mới chú ý tới, Tưởng Húc nói đúng, tròng trắng mắt Đỗ Nhược màu sắc không quá bình thường, giống như thức đêm chơi game, ẩn ẩn tơ máu hồng.
Chẳng lẽ anh ấy thật sự đã cảm nhiễm? Bối Noãn có điểm tuyệt vọng.
Tưởng Húc đưa Đỗ Nhược tới một văn phòng độc lập ở một góc, nhìn dáng vẻ, nơi này đã được cải tạo thành phòng thí nghiệm lâm thời.
Tưởng Húc mặc vào quần áo cách ly, kêu những người khác đi ra ngoài cả, chỉ để lại mình Đỗ Nhược, "Tôi muốn lấy mẫu máu và thể dịch."
Đỗ Nhược nhìn nhìn "phòng thí nghiệm", "Này có phải hay không có điểm đơn sơ? Cậu muốn lấy chính là máu có khả năng đã cảm nhiễm."
Tưởng Húc cười cười, "Không có biện pháp, hiện tại không có điều kiện, chỉ có thể chắp vá."
Đỗ Nhược khiêm tốn đặt câu hỏi: "Chỉ có hai chúng ta, nếu tôi hiện tại biến dị thì làm sao? Quần áo cách ly này của cậu không phòng được tôi nha?"
Sau đó nhe hàm răng trắng ra cho Tưởng Húc xem.
"Không làm thế nào cả." Tưởng Húc thoải mái đáp, "Cho nên chỉ cần tôi ở bên trong, tôi nhất định sẽ khóa cửa."
Sau đó dặn dò đám người Bối Noãn: "Nếu nghe bên trong động tĩnh không đúng, hoặc là vẫn không mở cửa, không cần tùy tiện mở cửa ra mà đi xuống lầu tìm đội phòng vệ, kêu họ mang vũ khí phòng chống bạo lực lên xử lý thây ma."
Ngữ khí khoa học khách quan, thấy chết không sờn.
Cậu ta thong dong đóng cửa cho kỹ, thật sự khóa lại.
Hai người bọn họ ở bên trong ngây người thật lâu.
Lâu đến nỗi Bối Noãn bắt đầu sốt ruột, hoài nghi bên trong thật sự đã xảy ra chuyện, hai người mới cùng nhau ra tới.
Tưởng Húc đã cởi quần áo phòng hộ, cảm khái, "Tình huống của anh ta cũng quá đặc thù.
Nhìn giống cảm nhiễm, lại không giống cảm nhiễm, các người có thể ở lại thêm mấy giờ sao? Tôi cảm thấy trước khi trời tối khẳng định sẽ biến dị."
Đỗ Nhược ủy khuất: "Tôi cá 40 đồng tôi sẽ không biến dị!"
Bối Noãn chạy nhanh vỗ vỗ vai anh, nói: "Tôi cũng 40!"
Lục Hành Trì không muốn ở chỗ này chậm trễ thời gian, mở miệng cự tuyệt, "Chúng tôi còn có việc......"
Tưởng Húc nói tiếp: "Hai ngày trước tôi có thử qua một loại thuốc kháng virus tác dụng rộng trên 2 bạn học, tôi cảm thấy giống như có thể trì hoãn phát tác, các người có muốn thử xem không?"
Thế nhưng có thuốc? Sao không nói sớm.
Mọi người lập tức có hứng thú.
Hiện tại không có biện pháp khác, chỉ cần có một chút hy vọng đều có thể thử xem.
Thuốc là thuốc chích, Đỗ bác sĩ thật không yên tâm.
Hỏi đi hỏi lại là thuốc gì, bởi vì vừa không tin thủ pháp Tưởng Húc, cũng không tin thủ pháp Lục Hành Trì, cuối cùng chỉ phải chính mình chích cho mình.
Chích đến vẻ mặt không vui, đưa kẹo cũng không dỗ được.
Bởi vì tình huống Đỗ Nhược quá đặc thù, Tưởng Húc thương lượng với mấy người bạn học phụ trách nơi này, tạm thời đem mấy người Bối Noãn lưu lại nhà ăn nhỏ ở lầu hai.
Vì phòng ngừa Đỗ Nhược đột nhiên biến dị, cửa nhà ăn nhỏ khoá lại, bên ngoài có người canh, nếu bọn họ muốn đi ra ngoài đi WC hay gì đó, có thể gọi người tới mở cửa.
Khó được chính là, Đường Đường cư nhiên cũng chịu theo chân bọn họ đồng cam cộng khổ, đồng ý với khả năng bị Đỗ Nhược làm cảm nhiễm, cùng nhau lưu tại nhà ăn nhỏ lầu hai.
Trong lúc đợi Đỗ Nhược thu thập hàng mẫu, Giang Phỉ kéo Đường Đường tới một bên, đơn độc nói chuyện về ba cậu ta.
Đường Đường vành mắt vẫn hồng, hình như là đã khóc, bất quá người vẫn thực trấn định.
Đường Đường nói, khi thây ma bùng nổ vừa lúc là thời gian đi học, cậu ta trốn học ở ký túc xá ngủ nướng, vừa lúc tránh thoát một kiếp.
Nhưng mà khi trong ký túc xá bánh quy đã ăn sạch, cậu tìm khắp tòa nhà cũng không phát hiện người sống thứ hai, chỉ tìm được ít đồ ăn vặt.
Ăn còn đỡ, mấu chốt là dưới lầu thây ma quá nhiều, cậu thử rất nhiều lần, đều ra không được.
Cửa ký túc xá cũng không rắn chắc, mắt thấy sắp chịu đựng không nổi.
Đường Đường nói: "Cửa dưới lầu sớm muộn gì bị chúng nó phá khai, so với giống như sâu tránh trong ký túc xá, không phải từ từ đói chết chính là bị chúng nó ăn luôn, còn không bằng sẵn bây giờ còn có chút sức lực, oanh oanh liệt liệt, làm một vụ lớn."
"Cho nên cậu đói bụng đúng hay không?"
Bối Noãn nhanh tay tìm trong không gian, mang ra một đĩa thịt chiên buổi sáng Giang Phỉ làm.
Thịt chiên là lúc còn nóng thu vào không gian tầng trên, hiện tại lấy ra vẫn là trạng thái vừa mới ra lò, hơi nóng bốc lên lượn lờ.
Một viên lại một viên tròn mụp, mặt chiên vàng rộm, phía trên rải hạt mè và hành xắt nhỏ, hương khí phác mũi.
Đường Đường ôm lấy đĩa thịt, đôi mắt đen sáng lấp lánh, "Các người rốt cuộc là thần tiên phương nào?"
Bối Noãn trước nay chưa thấy qua có người ăn thịt chiên nóng nhanh đến như vậy.
Đũa và dĩa chấm còn chưa lấy ra, cậu ta đã gió cuốn mây tan mà ăn sạch.
Đường Đường thật sự là đói lả.
Bối Noãn đưa cho cậu một chai nước để cậu thông cổ, sau đó lại lấy ra một đĩa mới.
Đường Đường cảm động đến mau khóc.
Bối Noãn bọn họ ngay sau đó phát hiện một sự kiện —— toàn bộ đèn ở nhà ăn nhỏ đều sáng lên.
Thủy thành đến lúc này, cư nhiên còn chưa cúp điện!
Tất cả mọi người đều chấn kinh.
Chuyện thứ nhất chính là nhanh nhanh móc ra các loại đồ vật yêu cầu nạp điện.
Đặc biệt là di động, tuy rằng không có tín hiệu, có thể chơi game cũng quá tốt.
Bối Noãn thất thần mà ấn di động, trong đầu còn cân nhắc chuyện Đỗ Nhược.
Anh ấy thoạt nhìn khá tốt, ôm di động chơi đến thật vui vẻ, một chút đều không giống bộ dáng muốn biến dị.
Trừ bỏ tròng trắng mắt có điểm phiếm hồng.
Nói không chừng cũng chỉ là đêm qua không ngủ được đầy đủ.
Bối Noãn nhìn anh đến phát ngốc, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý niệm.
Quan tâm sẽ bị loạn, từ tối hôm qua đến bây giờ, thế nhưng cũng chưa nhớ tới chuyện này.
Bối Noãn nhanh nhanh điều ra bảng nhiệm vụ, lại một lần nữa nhìn đến nhiệm vụ ban đầu tiếng động thánh mẫu.
Một loạt "Tiếng động thánh mẫu" đã làm xong, chỉ còn lại một nhiệm vụ cuối cùng "cứu cứu họ".
Bối Noãn mở ra phần thuyết minh nhiệm vụ, một chữ một chữ mà cẩn thận đọc.
Trước mặt nam chủ, ôm lấy một người sắp biến dị, bi thương mà nói ra câu "Ai tới cứu cứu anh ta đi, có người có thể lại đây giúp anh ta sao", trong vòng 24 giờ kế tiếp, giá trị thánh mẫu đạt được sẽ tăng gấp đôi.
Ngày đó ở siêu thị Ninh Thành, Bối Noãn ôm lấy một người bệnh suyễn nói ra câu này, nhiệm vụ không được hoàn thành.
Nói cách khác, chỉ cần đi ôm lấy Đỗ Nhược, nói ra một lần lời kịch, nhìn xem nhiệm vụ có hoàn thành hay không thì có thể biết anh có phải thật sẽ biến dị hay không.
Vấn đề duy nhất là, làm loại chuyện bệnh tâm thần này, mặt muốn ném đến nhà bà ngoại.
Bối Noãn thật sâu mà hít một hơi.
Mất mặt liền mất mặt đi.
Biết Đỗ Nhược rốt cuộc có cảm nhiễm hay không càng quan trọng.
Đỗ Nhược hồn nhiên vô giác mà ngồi ở kia, đối với ma trảo sắp hướng tới mình hoàn toàn không biết gì.
Bối Noãn tâm một hoành, mắt một bế, vọt qua, từ sau lưng ôm chặt bờ vai của Đỗ Nhược.
Bối Noãn ấp ủ một chút cảm xúc, bi thương mà niệm ra cái câu kịch kinh khủng kia: "Ai tới cứu cứu anh ta đi, có người có thể lại đây giúp anh ta sao?"
Bi thương là bi thương thật, một nửa vì Đỗ Nhược, một nửa vì da mặt của chính mình.
Động tác của mọi người ở nhà ăn nhỏ đều nhất trí: Hả??
Một mảnh lặng im xấu hổ.
Đỗ Nhược hoàn toàn bị cô dọa ngốc, qua vài giây, mới nhớ tới hỏi, "Bối Noãn, cô làm sao vậy?"
Lục Hành Trì chỉ ngẩn ra một chút, hai ba bước đi nhanh lại, ngồi xổm xuống, bàn tay vỗ vỗ trên lưng Bối Noãn.
"Cô làm sao vậy? Đừng sợ."
Thanh âm trầm thấp ôn nhu, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như trấn an bạn nhỏ đột nhiên bị bóng đè.
Bối Noãn không rảnh lo để ý đến bọn họ, ở trong đầu hoả tốc điều ra bảng nhiệm vụ.
"Tiếng động thánh mẫu" - "Cứu cứu họ" nhiệm vụ (0/1).
Cho nên anh ấy không bị cảm nhiễm sao? Phải không?
Trái tim Bối Noãn nhảy nhót lên.
Đỗ Nhược lúc này cũng xoay người lại, duỗi tay vỗ vỗ Bối Noãn, "Không có việc gì, sinh tử có mệnh, ngay cả thật biến dị cũng không có gì quá đáng sợ."
Cự ly gần như vậy, có thể nhìn đến thật rõ ràng, tơ máu ở tròng trắng mắt của anh càng rõ ràng.
Chuyện này không đúng lắm.
Bối Noãn nghĩ nghĩ, lại cẩn thận đọc một lần thuyết minh nhiệm vụ, gọi Tiểu Tam ra.
"Tiểu Tam, tôi có vấn đề, nhiệm vụ "Tiếng động thánh mẫu" cứu cứu họ, bên trong nói 'người sắp biến dị', 'sắp' rốt cuộc là có ý tứ gì?"
Tiểu Tam được triệu tới, trả lời: "Chính là ý nghĩa thông thường mà các người hay nói đến 'sắp'."
"Cậu có tiêu chuẩn thời gian chứ?" Bối Noãn không cam lòng.
Tiểu Tam xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, thời gian tiêu chuẩn thiết kế bên trong hệ thống, không thể tiết lộ."
Cho nên nhiệm vụ không hoàn thành, cũng không nhất định có nghĩa là Đỗ Nhược không cảm nhiễm, cũng có thể là anh còn không có 'sắp' biến dị.
Bối Noãn thở dài, tránh ra cánh tay Lục Hành Trì, héo rũ mà đi trở về vị trí của mình ngồi xuống, nắm chặt di động phát ngốc.
Đỗ Nhược nhưng thật ra thập phần cảm động.
"Bối Noãn, cô đối với tôi thật tốt, lo lắng đến sắp thành bệnh tâm thần.
Nếu tôi thật biến thây ma, nhất định tận lực không cắn cô."
Bối Noãn: "......"
Đỗ Nhược xác thật không "sắp" biến dị, anh điên cuồng mà chơi trò chơi vài tiếng đồng hồ, thật sự căng được đến trời tối, thành công thắng được 10 đồng của Tưởng Húc.
Trước khi ngủ, Đỗ Nhược kéo túi ngủ của mình tới một bên cách xa mọi người.
Lại tìm được phía sau bếp một đống lớn nồi chén gáo bồn, toàn dọn ra tới, bày ba tầng ngoài ba tầng trong xung quanh túi ngủ.
Thây ma chỉ số thông minh không đủ, một khi biến dị bò dậy, nhất định sẽ đá đến mấy thứ này, kinh động những người khác.
Đỗ Nhược thiết kế xong bẫy rập cho chính mình, lại tiêm cho mình một một liều thuốc kháng virus, nhưng như thế nào cũng ngủ không được.
Cả người đều thực bực bội, toàn thân lại nóng lại đau, giống như ở phát sốt.
Miệng khô lưỡi khô, trong cổ họng giống có một đoàn lửa, uống nước thế nào cũng không đã khát, hơn nữa vẫn luôn đau đầu.
Trằn trọc đến nửa đêm, anh lặng lẽ đứng dậy, chui ra túi ngủ.
Nhà ăn đã tắt đèn, theo ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, Đỗ Nhược nhìn thoáng qua di động xem chính mình.
Hai tròng trắng mắt đã toàn bộ hồng, không còn một tia màu trắng nào, giống thây ma như đúc.
Đỗ Nhược quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người ngủ say, mặc vào quần áo, cẩn thận lựa chỗ đặt chân đi qua tầng bẫy rập trên mặt đất, đi tới cửa.
Đỗ Nhược gõ gõ cửa, nói khẽ với ngoài cửa: "Đi toilet."
Cửa mở ra.
Ngoài cửa trực ban chính là bạn học của Đường Đường ban ngày canh cửa, tên là Tống Hi Vọng, là đội trưởng đội phòng vệ nơi này.
Bởi vì phải thêm nhân thủ gác cửa nhà ăn nhỏ lầu hai, cậu xung phong nhận việc lại đây gác đêm.
Tống Hi Vọng mở cửa ra, hỏi Đỗ Nhược: "Muốn đi toilet?"
Chờ đến thấy rõ đôi mắt đỏ rực của Đỗ Nhược, hoảng sợ.
Đỗ Nhược đã lắc mình ra cửa, xoay tay lại đóng cửa nhà ăn nhỏ thật chặt, "Mau, cho tôi đi ra ngoài."
Tống Hi Vọng nghe Đỗ Nhược nói, còn ngây người.
Đỗ Nhược không để ý tới cậu ta, vội vã xuống thang lầu, một bước cũng không ngừng, "Tôi sắp biến dị, đi mau, thả tôi đi ra ngoài."
Tống Hi Vọng lúc này mới phản ứng lại, theo sát Đỗ Nhược vọt tới cổng lớn, kêu bạn học canh cửa mở nhanh cửa sắt.
Đỗ Nhược lao ra khỏi cửa, nghe được phía sau lưới sắt đóng chặt lại mới nhẹ nhàng thở ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...