Lư Tô năm nay không như năm ngoái, gió lạnh vi vu, nhiệt độ dưới 0 độ, nhưng vẫn không có tuyết rơi.
Nhớ đến năm ngoài bị Kiều Vũ Sơ kéo đến Xuân Triều, Khuyết Dĩ Ngưng mới chợt nhận ra đã hơn một năm rồi.
Tựa như cái chớp mắt, phảng phất như đã qua một cái xuân xanh.
Vẫn là căn phòng hát hò đó, nhưng người thì đã có chút thay đổi.
Kiều Vũ Sơ và cô bạn gái nhỏ Dư Đào, cung với Biện Kỷ An, Cố Thiến Thiến, Vương Duệ Nguyên những người đó, đã sớm bị thu thập mai danh ẩn tích rồi.
"Loan Loan tỷ sao còn chưa đến, không phải trên đường kẹt xe rồi chứ?"
Kiều Vũ Sơ cầm điện thoại nhắn tin cho Khương Tiêu Oản, tóc nhuôm màu lam lộ ra cảm giác lạnh lùng dưới ánh đèn.
Khuyết Dĩ Ngưng nhớ đến hồi mới gặp Kiều Vũ Sơ, đây là em gái thích trang đểm đậm, hiện tại đã biết tự làm đẹp cho mình, là một mỹ nhân thủy triều rồi.
"Vội cái gì, chắc là đang làm việc đó, bà xem Cố tổng còn chưa đến mà?"
Biện Kỷ An không chút lo lắng chơi di động, nhìn một hàng cơ lão, trong lòng thở dài.
Những người bạn tốt của hắn từng là thẳng nữ, giờ lại thành cơ lão hết trơn, còn có đôi có cặp, chỉ mình hắn là cô đơn, hai ngày trước lại mới chia tay.
"Cô ấy sắp đến rồi, tôi xuống dưới chờ cô ấy.
"
Khuyết Dĩ Ngưng xem tin nhắn trên di động, từ trên sofa đứng dậy.
Biện Kỷ An ồn ào: "đừng mà, Cố tổng đâu phải không biết đường à, mấy người yêu nhau thích làm màu như vậy à?"
"Câm miệng, độc thân cẩu nhà ông, mở miệng là thối hoắc.
"
Kiều Vũ Sơ không chút che dấu liền khinh bỉ, làm tổn thương lòng Tiểu Biện.
"Độc thân cẩu thì sao? tôi đang chờ chân ái biết chưa hả? hơn nữa Ngưng Ngưng và Cố tổng thành cặp là nhờ tôi mai mối đưa đường đó biết chưa hả? tôi là ông mối thì không được nói chuyện à?"
Khuyết Dĩ Ngưng đi ra ngoài trong lúc Biện Kỷ An than thở, nhịn không được bật cười.
Một năm qua mọi người ít nhiều cũng có thay đổi, Biện Kỷ An vẫn như cũ cà lơ phất phơ quần áo bảnh tỏn, vậy cũng tốt.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng xuống thay máy, đúng lúc gặp mặt Cố Sơn Tuyết đang chờ.
"Cắt tóc rồi?"
Khuyết Dĩ Ngưng có chút kinh ngạc, nhìn Cố Sơn Tuyết đưa tay, khi cô vào thang máy liền ấn số.
"Hôm qua!.
chị quyết định cắt luôn.
"
Cố Sơn Tuyết ngừng lại một chút, lời nói ẩn ý.
Khuyết Dĩ Ngưng nhớ đến hôm qua, nhịn không được ho nhẹ một tiếng.
Hôm qua đúng là hiện trường lật xe không hoàn mỹ.
Tối qua Khuyết Dĩ Ngưng mặc váy cài nút, vừa cởi xong một nửa thì lăn giường, dù sao chuyện như vậy thì cần có bầu không khí, không ngờ tóc dài của Cố Sơn Tuyết lại bị dính vào nút cài, tình huống cô từ giữa hai chân rời đi vô cùng xấu hổ, nhắc đến lại khiến Khuyết Dĩ Ngưng nhịn không được cười thành tiếng.
img
Cố Sơn Tuyết bình tĩnh đi ngủ, hôm nay liền cắt tóc.
Nhưng cú nghĩ đến thì Khuyết Dĩ Ngưng lại thấy buồn cười.
Ngón tay Cố Sơn Tuyết gãi gài lòng bàn Khuyết Dĩ Ngưng, vẻ mặt giả bộ như không có việc gì.
Đi tới trước cửa phòng hát, bước chân Cố Sơn Tuyết hơi ngừng.
"Lần đầu tiên em thấy chị, là ở đây.
"
"Chị còn nhớ không? em nhớ khi đó chị nói đi nhầm.
"
Khuyết Dĩ Ngưng còn nhớ buổi tối đầu tiên khi nàng xuyên tới, Cố Thiến Thiến giả mù sa mưa thay Cố Sơn Tuyết làm bữa tiệc để hạ nhục cô, khi đó Cố Sơn Tuyết mở cửa đi vào, nói mình đi nhầm.
"Kỳ thực khi đó là chị cố ý.
"
Cố Sơn Tuyết mím môi, sau đó mang theo tiếu ý.
"Bây giờ nghĩ lại, thật tốt là chị cố ý đi vào.
"
Khi đó cô mới về nước, đối với em gái tiện nghi ngu ngốc làm không biết hậu quả hay khiêu khích kia không coi là gì, nhưng trong lòng cũng thấy phiền, cho nên cô cố ý đặt điểm tiếp khách gần kế phòng hát đó, sau đó cố ý mở nhầm cửa.
Chính vì cái đẩy này, cô nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trong đám người đó phản ứng khác với họ.
Nàng nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp chứa ánh sáng.
Khi đó Cố Sơn Tuyết không nghĩ đến cô và người đó sẽ dính với nhau, chỉ cảm thấy dung mạo của nàng rất đẹp mà thôi.
"Cũng may là chị đi vào, nếu không!.
em cũng không biết chị như vậy sẽ khiến em động lòng.
"
Khuyết Dĩ Ngưng thì thào lời ngọt ngào bên tai Cố Sơn Tuyết, mở cửa phòng hát đi vào.
Ánh đèn hỗn loạn, Biện Kỷ An đang cầm mic hát hò, thấy Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết đi vào, liền tăng thêm bầu không khí.
"Để chào mừng đại mỹ nhân Khuyết tiểu thư và người yêu của nàng Cố tổng! chúc cho tình cảm hai người thêm mặn nồng, tôi sẽ hát tặng hai người bài hát YÊU EM!"
"Biện Kỷ An ông còn muốn sống ra khỏi đây thì câm mồm ông lại ngay.
"
Kiều Vũ Sơ vội lấy mic lại, với âm thanh vịt đực ca của Biện Kỷ An, chỉ chừng vài câu thôi là có thể các nàng sẽ bị mời ra ngoài luôn.
"Tôi không câm đó!"
Biện Kỷ An lấp ló chạy, Kiều Vũ Sơ đuổi theo, hai người chạy tới chạy lui như hai đứa con nít đuổi nhau.
Dư Đào đến rót nước cho Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết, so với một năm trước dàng vẻ sợ hãi đã không còn, nàng đã thay đổi nhiều.
Không còn là cô bé gầy yếu sợ hãi nữa, hiện tại đưa tay nhấc chân đều mang vẻ tự tin.
Khuyết Dĩ Ngưng hài lòng với bộ dạng bây giờ của nàng, nếu còn như trước thì Kiều Vũ Sơ sao có thể cùng tên ngốc tiếp tục được.
Khuyết Dĩ Ngưng giới thiệu các nàng với nhau, nhìn Dư Đào nói tiếng cám ơn.
"Không cần khách khí.
"
Dư Đào ngồi một bên, nhìn Biện Kỷ An và Kiều Vũ Sơ đùa giỡn, cong lên nụ cười.
Khương Tiêu Oản đến cuối cùng, Khuyết Dĩ Ngưng nâng ly đưa cho cô.
"Đến chậm thì phải bị phạt rượu nha.
"
"Được.
"
Khương Tiêu Oản cũng không từ chối, tự phạt ba ly.
Người trong phòng mặc dù không nhiều, nhưng đều là quen biết nhau, uống uống chơi chơi vui vẻ.
"Đoán Đại Tiểu, thua uống rượu hoặc nói lời thật lòng, ai chơi?"
Khuyết Dĩ Ngưng chuẩn bị giơ tay, thì nghe Kiều Vũ Sơ nói: "không cho Ngưng Ngưng chơi nha.
"
Kiều Vũ Sơ quay đầu nhìn Cố Sơn Tuyết, giống như kể khổ nói: "lão bà nhà cô lợi hại lắm a, lợi hại đến nghịch thiên luôn á, nàng rất là trâu, tôi chơi với nàng không thắng nổi a.
"
"Vậy để tôi đi.
"
Cố Sơn Tuyết bị lời Kiều Vũ Sơ chọc cười, vén tay áo lên.
Tuy tính cô lạnh lùng, nhưng cũng không phải kiểu người nhàm chán, cô biết Kiều Vũ Sơ bạn tốt của Khuyết Dĩ Ngưng, cũng có quan hệ tốt vui vẻ với nàng.
Biện Kỷ An tự nhiên cũng gia nhập chơi cùng, Dư Đào ở bên cạnh Kiều Vũ Sơ nhìn.
Khuyết Dĩ Ngưng nghiêng đầu, phát hiện Khương Tiêu Oản cúi đầu uống rượu.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng đi qua ngồi, nhìn bộ dạng cô mượn rượu giải sầu nhíu mày.
Từ lúc nàng biết Khương Tiêu Oản cho đến này, nàng ít khi thấy tình huống như vậy.
Không lẽ nhà phá sản à?
Không nghe đồn gì a.
"Dĩ Ngưng, cô nói xem có phải tôi già rồi không?"
Khương Tiêu Oản chống tay lên bàn, tựa như nghi vấn cảm thán cười khổ nói.
"Tuổi cô không còn trẻ, cách cái già cũng không xa.
"
Khuyết Dĩ Ngưng đè ly rượu của cô xuống, không để cô dùng rượu giải sầu.
Đúng vậy, Khương Tiêu Oản sắp 40 rồi, thực sự cô không còn trẻ nữa, nhưng cách tuổi gia còn quá sớm, cuộc sống vẫn còn đặc sắc a.
"Nàng và cô chia tay rồi à?"
Khuyết Dĩ Ngưng nói nàng ở đây chính là người giống mối tình đầu của Khuyết Sở Linh, Tiêu Sam Nguyệt đã chết kia, Khuyết Dĩ Ngưng chưa từng nghĩ nàng sẽ quen với Khương Tiêu Oản, cũng như nàng không nghĩ đến nàng kia đá Khương Tiêu Oản.
Dù sao với giá trị nhan và địa vị của Khương Tiêu Oản, cho đến giờ đều là cô bỏ rơi người khác mà thôi.
"Ừ, nàng nói với tôi, giữa nàng và tôi có sự khác biệt, nói tôi không hiểu được thứ nàng theo đuổi, so với nàng có lẽ tôi già thật rồi, tôi nghĩ đến!.
.
bỏ đi, không còn ý nghĩa nữa, dù sao thanh niên thì không có mục tiêu nhất định, tương lai bọn họ có vô số khả năng mà.
"
Khương Tiêu Oản lắc đầu, nằm xuống sofa.
Cô thật sự có chút tổn thương, chưa từng ngờ đến sẽ có người đá vì tuổi tác, nhưng cái này là phần cứng không thể sửa được, nói sao đây, tuổi trẻ của cô chưa chắc đã thích tiểu cô nương đó.
"Đừng buồn nữa, chỉ là cô chưa gặp đúng người mà thôi, cô nhìn người kia đi, nàng sợ Kiều Vũ Sơ quên mất nàng.
"
Khuyết Dĩ Ngưng chép miệng, chỉ cô nhìn Dư Đào đang hoa tay múa chân.
"Còn có Cố tiểu thư nhà tôi nữa, cô ấy đã bằng lòng sống cả đời với tôi rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nói lời này không hề khoe khoang, mà có chút cảm thán.
Mỗi khi nghĩ đến suy nghĩ của Cố Sơn Tuyết, nàng muốn nói cô là tên ngốc, vừa bực mình vừa buồn cười nhưng lại không nỡ.
Khương Tiêu Oản xua tay, nhìn qua thấy Cố Sơn Tuyết như đang sợ cô chiếm tiện nghi Khuyết Dĩ Ngưng, liền cố ý nắm vai Khuyết Dĩ Ngưng, nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "đừng tự khen nữa, các người vậy chỉ là số ít thôi.
"
"Nếu cô tâm ý nguội lạnh, thì cho dù cô gặp được số ít đó cũng có khả năng bị mất.
"
Khuyết Dĩ Ngưng kéo tay cô ra, bắt chéo chân.
Cũng như nàng chưa bao giờ nghĩ đến, chính mình lại xuất hiện ở chỗ này, lại gặp Cố Sơn Tuyết.
Vận mệnh đôi khi lại kỳ quái như vậy đó, có thể sau một khắc lại không như ý, nhưng sau đó thì lại có thay đổi khác biệt.
Đang ở bên kia lắc xí ngầu uống rượu chợt phát ra âm thanh thở dài, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn sang, phát hiện Kiều Vũ Sơ đang dụ Cố Sơn Tuyết uống rượu.
"Sao vậy, kết bè khi dễ người của tôi hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng đi qua ngồi, dựa vào người Cố Sơn Tuyết.
"Chúng tôi nào dám khi dễ Cố tổng a, Cố tổng không dám nói lời thật lòng, nên phải uống rượu mà.
"
"Nói lời thật lòng gì?"
Khuyết Dĩ Ngưng hiếu kỳ.
Biện Kỷ An nói: "Tiểu Kiểu muốn Cố tổng nói ra 3 khuyết điểm của bà, nhưng Cố tổng không nói được cái nào cả, cầu sinh mạnh quá nên phải uống thôi!"
"Tôi nói thật lòng mà, trong mắt tôi nàng không có khuyết điểm.
"
Cố Sơn Tuyết đáp lại rất nghiêm túc, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, mở to mắt.
"Dung mạo nàng xinh đẹp, âm thanh dễ nghe, lại rất thông minh, tính khí tốt, đánh đàn êm tai, khiêu vũ đẹp!.
"
"Dừng lại đi, thích thì một vừa hai phải thôi chứ! độc thân cẩu quan ngại cầu xin các người đó! may là Tiểu Kiều bà kêu cô ấy nói khuyết điểm đó, chứ bà để Cố tổng nói ưu điểm thì chắc cô ấy nói đến mai luôn!"
Biện Kỷ An hô dừng, cảm giác mình bị tổn thương.
Mấy thứ khác thì cho qua, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng mà tính khí tốt à?
Cố tổng soi cô bạn này cũng quá nghiêm trọng rồi, với cái tính hung hăng bao liệt của Khuyết Dĩ Ngưng, chỉ cần nhìn kẻ thù của nàng đang thê thảm thế nào thì sẽ rõ, hắn thấy Khuyết Dĩ Ngưng không vui trong lòng liền sợ sợ a, vậy mà kêu tính khí tốt đó?
Kiều Vũ Sơ có nỗi khổ không thể nói được, nàng rõ ràng cũng có người yêu, nhưng vẫn bị thua phải uống.
Trong ánh đèn lờ mờ, trong mắt Cố Sơn Tuyết cất giấu ánh sao.
Lớp băng lạnh trên người nàng đều đã cởi xuống, tràn đầy xuân tình lưu luyến.
Khuyết Dĩ Ngưng lại rung động, hận không thể đè Cố Sơn Tuyết ra hôn một phát.
Nàng khắc chế ham muốn trong lòng, híp mắt nhìn Kiều Vũ Sơ, chợt cười khó hiểu nói: "bà cảm thấy tôi có nhiều khuyết điểm lắm hả?"
Kiều Vũ Sơ vội vàng lắc đầu, tự mình lấy rượu uống.
Trong lòng nàng gào thét, có nên chơi nữa hay không đây!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...