"Anh vẫn khỏe, em và con không sao là tốt rồi, không gặp chuyện gì phiền toái chứ?"
Lâm Dương nhìn bày trí sau lưng Đặng Chỉ, xác định là chỗ mình sắp xếp nên có chút yên tâm.
"Không có, mẹ con em bên này sống rất tốt.
"
Đặng Chỉ mỉm cười, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Lâm Dương: "vậy là tốt rồi, con trai đâu?"
"Nó à, đang ở trong phòng chời đó, để em gọi nó ra cho anh nhé.
"
Đặng Chỉ đứng dậy, ánh mắt cầu khẩn nhìn nữ nhân da trắng đối diện.
Đứa nhỏ được thả ra, nhưng họng súng vẫn chỉa về phía bọn họ.
"Ba ba.
"
Lâm Hi ngoan ngoãn kêu một tiếng, trong tay cầm đồ chơi biến hình, ngồi bên cạch nghịch.
Lâm Dương thấy hai mẹ con không có gì khác thường, nụ cười trên mặt cũng rõ hơn vài phần.
"Khuyết Dĩ Ngưng bọn họ sẽ không tìm được em chứ, không biết bọn họ làm sao có được DNA của Tiểu Hi, tuy Khuyết Dĩ Ngưng không ra mặt, nhưng Hầu Man Ny sao lại có được những thứ này, Tiểu Chỉ, em yên tâm, anh và Hầu Man Ny đã ly hôn, giờ thì đường ai nấy đi rồi, khi Khuyết gia rơi vào tay anh, anh sẽ cưới em đưa về đây, cho em và Tiểu Hi một danh phận.
"
Lâm Dương tự tin nói, Đặng Chỉ sửng sốt, trong lòng bi thương, căn bản cười không nổi.
Nàng nhìn nam nhân trước mắt còn đang tự tin đắc thắng, trong lòng phức tạp khó nói.
Kỳ thực lá bài của hắn đã sớm bị người khác nắm trong tay, bất quá là hắn không biết thôi, vừa đáng thương vừa châm chọc.
Nàng hé môi muốn nói, nhưng nữ nhân da trắng lại đưa họng súng vào đứa bé trai bên cạnh, Đặng Chỉ liền nuốt nước miếng, xém chút nói ra lời trong lòng.
"Sao vậy Tiểu Chỉ, sắc mặt em nhìn có vẻ không tốt?"
"Em có chút không dám tin được, dù sao em cũng chờ nhiều năm rồi, thật vậy sao? ngày đó sẽ đến sao?"
Đặng Chỉ mượn cớ cho vẻ mặt của mình, lần nữa mỉm cười.
"Đương nhiên, không lâu nữa anh và Hầu Man Ny sẽ lên tòa, trước tiên là phủ nhận mọi chuyện không liên quan đến anh, em ở nước ngoài phải trốn cho kỹ đừng để bị tìm thấy, có khó khăn thì nói cho anh biết, Khuyết Dĩ Ngưng đứng là có Cố thị chống lưng, nhưng Cố gia cũng không phải là thùng sắt, vị trí của nữ nhân kia cũng không vững, đã có người báo cho anh biết rồi, yên tâm đi.
"
Hai tay Đặng Chỉ dùng sức nắm chặt, móng tay như ghim vào thịt, muốn kêu Lâm Dương đừng nói nữa, nhưng nàng không dám mở miệng ngăn cản.
Khi điện thoại cúp, nàng mới mệt mỏi ngồi xuống đất, ôm con trai bên cạnh vào lòng.
"Muốn tôi làm gì, thì cô ấy mới tha cho mẹ con tôi?"
Đặng Chỉ hỏi bằng tiếng Anh, trong phòng không chỉ có mỗi nữ nhân da trắng, nàng biết mình chạy không được.
"Xem ra cô cũng biết điều đó, Đặng Chỉ tiểu thư.
"
Đột nhiên có tiếng mẹ đẻ vang lên khiến cho Đặng Chỉ sửng sốt, nàng nhìn di động trên tay nữ nhân da trắng cầm liền hiểu ra người bên kia gọi điện chính là Khuyết Dĩ Ngưng.
Nàng chưa từng tiếp túc trực tiếp với Khuyết Dĩ Ngưng, không ngờ lần đầu gặp lại đối đầu nhau, trong tình huống như vậy.
Khuyết Dĩ Ngưng bật loa ngoài, hai chân bắt chéo ngồi bên kia bờ đại dương nói chuyện, dù lúc này không thấy mặt Đặng Chỉ cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của nàng.
Không phải nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao, tình nhân của Lâm Dương rất biết thời cơ, nhìn thì có vẻ tình sâu nghĩa nặng, có thể vì Lâm Dương nhiều năm làm tiểu tam, vì hắn sinh con, cầm dao cho hắn, đến lúc này, cũng phải quyết định.
Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy Lâm Dương rất đáng đời, hắn như vậy xứng được bị phụ bạc.
Đặng Chỉ: "các người muốn tôi làm gì?"
"Cô làm nhân chứng, cô thông minh như vậy, chắc là biết tôi muốn cô làm gì rồi chứ? khi ra tòa cô chỉ cần xác nhận đó là Lâm Dương, nhưng đừng có mà cắt bớt cái gì.
"
"Hèn gì Lâm Dương phải gϊếŧ cô, cô thật độc ác.
"
Đặng Chỉ cười không nổi, nghĩ lại cảnh đó nàng liền chống cự, nhưng việc đã đến nước này, nàng căn bản không còn lựa chọn khác.
Nàng biết Lâm Dương là người đa nghi, nàng giấu hắn một lần, cho dù sau này có bày tỏ lòng trung thành với Lâm Dương, thì hắn cũng không còn toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng nữa.
"Không bằng lòng dạ rắn rết của các người đâu, vụ tai nạn đó là cố tình gϊếŧ chết mà, cô là trợ thủ đắc lực của hắn, chắc giúp hắn làm chuyện bẩn thỉu không ít nhỉ?" Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ, gõ bàn một cái nói: "tô muốn chứng cứ, càng nhiều càng tốt.
Mẹ con cô sau này như thế nào thì nó sẽ được quyết đinh qua manh mối chứng cứ mà cô đưa ra.
"
Bên kia điện thoại im lặng, khiến cho không khí nặng nề.
Khuyết Dĩ Ngưng biết nàng đang suy nghĩ, không vội thúc giục.
"Cơ hội chỉ có một lần, thức thời là trang tuấn kiệt, chủ động phối hợp vẫn tốt hơn để tôi ép các người phối hợp, không đúng sao? chắc cô cũng không muốn con mình tuổi còn nhỏ mà thành cô nhi và sai lầm của cha mẹ chứ?"
Đứa bé đúng là không làm gì sai, cha mẹ nó không thể chọn lựa, nhưng Lâm Dương làm chuyện bẩn thỉu, Đặng Chỉ cũng không sạch sẽ gì.
Nếu nàng muốn đưa Đặng Chỉ về nước, Đặng Chỉ đã làm những chuyện đó, đủ để cho nàng ngồi tù vài chục năm.
Đặng Chỉ là nữ nhân thông minh, người càng thông minh thì càng biết nhìn thời thế, mặc dù Khuyết Dĩ Ngưng tiếp xúc nàng không nhiều, nhưng cũng nắm rõ bảy tám phần tính cách của nàng, nên có lòng tin với quyết định của nàng.
"Cô có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?"
Âm thanh Đặng Chỉ hơi nhỏ, nàng ôm chặt con mình, vẻ mặt không cam.
"Trong vòng 24 giờ, tôi muốn nghe thấy đáp án của cô, qua thời gian này, cô có nói gì cuộc sống sau này của cô cũng sẽ không yên ổn được.
"
Ngữ điệu Khuyết Dĩ Ngưng lười biếng, ngón tay ra hiệu rất rõ ràng.
Đặng Chỉ biết cuộc sống về sau của nàng và con trai đều nằm trong tay nàng, nàng có thể cho bọn họ một khoản tiền để bọn họ sinh sống thoải mái ở nước ngoài, hoặc cũng có thể ném bọn họ vào một xóm nghèo chịu khổ.
Khuyết Dĩ Ngưng không nói gì thêm, dù sao hiểu cũng đã hiểu rồi, dứt khoát cúp máy, nhìn Cố Sơn Tuyết đang ngồi bên cạnh.
"Chị nên cẩn thận một chút đó, chị chưa dẹp hết vài ngày nữa sẽ một số chuyện gây phiền phức đó.
"
"Chuyện nhỏ, bọn họ không làm được trò trống gì đâu.
"
Sắc mặt Cố Sơn Tuyết không có gì thay đổi, cũng không để ý đến những người đó.
Mục đích cô quay về nước duy nhất là báo thù, thu lạ toàn bộ tài sản của Cố gia về tay mình, khiến cho cả nhà kia biết cái gì là thống khổ, bọn họ phải trả giá đắt.
Nhưng mà cô lại phát hiện có chuyện còn quan trọng hơn, những người đó không có tư cách để cô tức giận.
"Vậy cũng tốt, lần trước em xem giúp chị hạng mục đó!.
"
Khuyết Dĩ Ngưng lại tiếp tục cùng Cố Sơn Tuyết thảo luận công việc, các nàng không có gì giấu nhau, cho dù là chuyện riêng hay chuyện công.
Cố Sơn Tuyết sẽ giúp Khuyết Dĩ Ngưng phê duyệt văn kiện khi nàng bận rộn, Khuyết Dĩ Ngưng cũng sẽ giúp cô khi có cơ hội.
An Đạt và Chương Thi Vũ cũng quen với việc không tìm thấy sếp nhà mình thì gọi điện hỏi nhau xem sếp nhà mình có ở đó không.
Trong lúc Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết vì nhau cố gắng, Lâm Dương bên kia cũng vội vàng khua chiêng bắt đầu kêu ca.
Lâm Dương kiện Hầu Man Ny bôi nhọ danh dự của mình, nhưng lúc này quấn chúng hóng chuyện cũng không chấp nhận được.
[ Tại ngật nhục bảo ]: Lâm Dương có phải coi người hóng chuyện như chúng là kẻ ngu không vậy? chuyện này vừa xem đã hiểu rồi, hắn là chủ mưu đứng sau, sai tình nhân đi gϊếŧ người, hiện tại chưa có chứng cứ trực tiếp thôi, hắn nghĩ làm vậy thì có thể thanh minh được à? nhưng mà hắn cũng thông minh thật, sai tình nhân của mình, tình nhân lại sai anh họ của mình, anh họ thì đi tìm người khác, đúng là đi đường vong vo thật.
[ Cái chén ]: kết quả còn chưa có, đừng vội kết luận được không? sao chuyện này liên quan đến Lâm Dương được? có thể tình nhân của hắn đau lòng vì hắn bị khi dễ thảm quá, nên quyết định giúp hắn báo thù, muốn làm cho nam nhân mình yêu vui vẻ, vì tình yêu đi lầm đường, thì có lỗi gì chứ?
[ Oa oa chân hảo ngật ]: con mợ nó tôi mắc cười quá, lầu trên có phải bị tuyên truyền tẩy não rồi không, gì mà tình yêu mặc kệ đạo đức pháp luật vậy hả? đúng là độc ác dã man mà.
Tình yêu là đẹp, không phải cái qυầи ɭóŧ cho đám người kia mặc che thân, tự mình làʍ ŧìиɦ nhân của tổng tài rồi còn tự cho mình cao thượng vĩ đại, mau cút xa tôi ra đi.
[ Thanh Vân để tôi thắng một trận ]: thật á, gần đây mất loại tẩy não này nhiều lắm, tôi tưởng là không còn ai tin nữa, không ngờ lúc tôi nói chuyện với một người bạn, nói ra như vậy, nói hắn là đang giả bộ làm bạch liên hoa kìa, kết quả bạn tôi chủi tôi là có phải bị tẩy não rồi không, tôi hoang lắm lắm lun á.
[ Hôm nay Lâm Dương vào đồn à ]: hắn là gã đàn ông mà tôi thấy biết diễn nhất đó, không ai sánh bằng luôn nhá.
Nghĩ đến hắn nɠɵạı ŧìиɦ nhiều năm còn có con riêng, vậy mà lên ti vi diễn kịch thâm tình ân ái như thật, tối qua ăn cơm mà tôi mắc ói luôn á!
Khuyết Dĩ Ngưng xem hết những bình luận này, nàng biết người trên mạng không phải cũng chấp nhận bị mua chuộc, dù sao không phải ai cũng ngu, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, Lâm Dương có thể mướn thủy quân để bình luận giới hạn, nhưng hắn không có bản lĩnh biến mọi người thành con rối cho hắn tùy ý điểu khiển.
Nàng đang chuẩn bị làm việc tiếp, thì Chương Thi Vũ gõ cửa đi vào, hỏi nàng có việc quan trọng không cần xem xét một thứ.
Khuyết Dĩ Ngưng còn tưởng là tin xấu gì bị đưa lên hot sreach, kết quả nhìn thấy tiêu đề #nguyên hình của của Hilary trong Ngân Hà Canh Gác#
Khuyết Dĩ Ngưng kinh hãi: "sao lại như vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng lo lắng, cái này không phải Cố tiểu thư thấy rồi chứ? nếu đã đăng rồi chắc cũng đã thấy rồi.
Luống cuống vài giây, Khuyết Dĩ Ngưng bình tĩnh lại.
Nàng sợ cái gì chứ?
Dù sao chuyện thân mật nàng và Cố tiểu thư cũng đã làm rồi, chuyện trứng màu nhỏ bị Cố tiểu thư phát hiện cũng trở thành chuyện vui bất ngờ mà thôi.
Chương Thi Vũ: "hôm trước có người thấy hai người ở nhà hàng, là tấm hình hôm đó hai người bị chụp đăng lên weibo, không ngờ lại bị share trên đó trở thành chủ đề nóng, mà thân phận Cố tiểu thư tạm thời vẫn chưa bị lộ.
"
"Không sao đâu, cứ treo nó đi, chắc hôm nay sẽ xuống thôi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng đăng nhập weibo cá nhân, nàng chỉ đăng một weibo, hôm qua đăng bài thanh mình trên weibo, hiện tại bên dưới có nhiều người đang hỏi nguyên hình của Sương nữ nhân.
Khuyết Dĩ Ngưng không trả lời, chỉ chụp một tấm hình, cùng dòng chữ mặt trăng và một cây hoa hồng.
[ Bảo vê Afra của ta ]: tỷ của ta tuyệt mỹ!!!!
[ Tình yêu tuyệt mỹ ]: đây chính là tình yêu! em làm trò chơi tỏ tình với chị! chị tặng cho em ngàn chiếc đèn!
[ Nguyệt Hồng is real ]: dòng chữ này, mẹ ~ con thấy con làm đúng rồi a!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...