Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Lỗi Thời


Nhà họ Thẩm ở trong một khu dân cư cũ, hành lang hơi nhỏ hẹp, ánh sáng cũng không quá sáng.

Thẩm Thanh Thanh đi lên tầng ba, chạm vào chìa khóa mở cửa, vô thức nhìn vào cách bố trí căn nhà.

Dù sao đây cũng là căn nhà một gia đình ba người sống hơn hai mươi năm, mặc dù hai người chủ nhân đã không còn nhưng bên trong nhà vẫn có vẻ tương đối gọn gàng.

Căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, Thẩm Thanh Thanh nhanh chóng đi hết một vòng, ánh mắt rơi vào bức chân dung gia đình trong phòng khách.

Rõ ràng là một nhà ba người, nhưng hai vợ chồng trong ảnh đều không bế đứa trẻ mà ngồi trên ghế, để đứa trẻ đứng trước mặt mình.

Chỉ cần nhìn ảnh chụp cũng có thể thấy hai vợ chồng này không hề có chút tình cảm nào với con nuôi.


Thẩm Thanh Thanh có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên biết bức ảnh này là bức ảnh gia đình duy nhất cô có.

Nghĩ đến nguyên chủ có cha mẹ, nhưng đã phải tự mình làm mọi việc từ tiểu học, còn phải giúp việc nhà và dựng quầy bán hàng, trong lòng cô liền không nhịn được thở dài.

Nhưng sự việc đều có hai mặt, tuy nguyên chủ sống một cuộc sống mệt mỏi từ nhỏ, nhưng cũng đã học được cách tự lập, cho dù vợ chồng nhà họ Thẩm không còn cũng có thể tự mình sống tốt.

Dù thế nào đi nữa, vợ chồng nhà họ Thẩm cũng đã nuôi cô lớn như vậy, cũng không cố ý ngược đãi cô, bây giờ còn để lại nhà và tiền tiết kiệm đủ để cô tốt nghiệp đại học, ngay cả nguyên thân cũng không thể trách gì được, huống chi là Thẩm Thanh Thanh "xuyên qua".

Suy cho cùng thành thật mà nói, nếu không phải nguyên thân được nhận làm con nuôi, e rằng ở lại nhà họ Hồ trọng nam khinh nữ sẽ còn thảm hại hơn bây giờ.

Thẩm Thanh Thanh đưa tay lau bụi trên khung ảnh gia đình, cũng nhanh chóng quét dọn nhà cửa một lượt đơn giản.

Nhà họ Thẩm không gần trường đại học A, đi taxi cũng mất gần một tiếng, vì vậy mà nguyên thân học đại học mới có thể ở ký túc xá trường, chỉ có nghỉ lễ mới về dọn dẹp ở tạm.

Đương nhiên sở dĩ cô không thường xuyên quay về là vì ở nhà không có người, mà ở trường lại có Lâm Ngữ Tĩnh bên cạnh.

Sau khi Thẩm Thanh Thanh dọn dẹp xong thì đã hơn hai giờ chiều.

Cô trở về vốn là để xử lý thịt sốt thanh, thế là đứng dậy đi vào phòng bếp.

Thịt sốt thanh Tần Cẩn Mặc đưa đã được chế biến đơn giản, Thẩm Thanh Thanh chỉ cần rửa vài lần rồi cho vào nồi hấp.


Thịt sốt thanh hấp xong để nguội thái lát là có thể ăn trực tiếp hoặc dùng để xào rau nấu canh, thậm chí là làm lẩu.

Thẩm Thanh Thanh nghĩ để mình hấp cắt một chút cũng được, nhưng để làm đồ ăn thì cô thực sự không có kỹ năng nên quyết định không làm bừa.

Vì thế sau khi hấp chín cắt thịt, cô hâm lại số bánh sợi củ cải kia rồi xách đồ chuẩn bị quay lại trường học.

Lúc xuống lầu cô còn gặp được mấy người già sống cùng tòa nhà, đối phương thấy cô thì quan tâm vài câu, Thẩm Thanh Thanh cũng dừng lại, kiên nhẫn trả lời.

Khi cô trở lại ký túc xá của trường, đã là hơn năm giờ chiều.

"Thanh Thanh đã về rồi à?" Dì quản lý ký túc xá nhìn thấy cô không nhịn được bắt chuyện.

Sau khi xuyên qua, mối quan hệ của Thẩm Thanh Thanh và người này càng trở nên thân thiết hơn, cô đáp lại rồi trực tiếp đi vào phòng nghỉ của dì ấy, muốn cho dì ấy nếm thử món thịt sốt thanh và bánh sợi củ cải mình mang về.

"Ôi chao, cả phòng ký túc xá các cháu còn không đủ ăn, không cần cho dì.


" Dì cười khoát tay nói.

"Đây là bánh sợi củ cải và thịt sốt thanh, dì nếm thử đi, mùi vị ngon lắm.

"Khi Thẩm Thanh Thanh mở hộp ra, mùi thơm quyến rũ trực tiếp bay ra ngoài, cuối cùng dì cũng không nhịn được nếm thử một chút, khen ngon.

"Bánh không có nhiều, cháu để lại chút thịt sốt thanh cho dì, lấy xào với chút rau là được cả bàn đồ ăn rồi.

"Dì không từ chối được, thế là lấy ra mấy quả đào to dưới gầm bàn, bỏ vào túi kín đáo đưa cho cô nói: "Đây là họ hàng ở quê trồng, cháu mang về ăn đi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận