Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Phiên Bản Thế Thân


Bạc Yến bước ra khỏi phòng hắn, từng bước đi thẳng tới chỗ phòng Thu Yên đang nghỉ ngơi.

Đơn giản là muốn xem cô thế nào, lại nhìn thấy nha hoàn mình sắp xếp ở bên cạnh hầu hạ cô lại đang đứng gác ở ngoài cửa.
Hắn chầm chậm đi tới, nhíu mày nhìn tới Hinh Lăng mà nghiêm giọng hỏi chuyện.
" Hinh Lăng! Ta kêu ngươi ở bên cạnh hầu hạ nàng! Ngươi lại đứng ở ngoài này? ".
Hinh Lăng vừa nhìn thấy Bạc Yến, lại nghe hắn trách móc mình, Hinh Lăng một vẻ mặt vừa khó xử, lại vô tội ngay lập tức giải thích.
" Bẩm thế tử! Nô tỳ cũng muốn hầu hạ Trịnh tiểu thư, nhưng là...Trịnh tiểu thư nói không cần tớ hầu hạ ".
" Nàng ấy như nào? ".

Bạc Yến chau mày, có chút lo lắng mà dò hỏi.
Hinh Lăng để ý chủ tử rất kĩ.

Vừa rồi từng biểu cảm trên gương mặt Thu Yên đều được Hinh Lăng thu hết vào tầm mắt.

Hinh Lăng thành thành thật thật mà trả lời.
" Theo nô tỳ thấy...vừa rồi Trịnh tiểu thư thoáng nhíu mày, có vẻ như là tâm trạng không được tốt! ".
Hinh Lăng chính là nha hoàn được mệnh danh là nhiều chuyện, lại thành thật nhất trong phủ.

Có bao nhiêu liền nói ra hết bấy nhiêu.

Chính là theo cảm nhận riêng của mình, đem suy nghĩ riêng mà nói ra.

Lại không nghĩ từ miệng Hinh Lăng lại làm cho Bạc Yến càng thêm phần bồn chồn, áy náy với Thu Yên càng nhiều hơn.
Ở trong hắn một mớ rối bời tâm ma ý loạn.
Lẽ nào nàng ấy vẫn còn giận hắn sao?
Nghĩ như vậy, hắn càng phải nghĩ cách để làm cho Thu Yên vui vẻ trở lại, không còn giận hắn nữa!

Mà Thu Yên lúc này còn đang ngồi ở trong phòng, một bộ dạng lười biếng nằm lăn trên giường ngả lưng mà thoải mái nghỉ ngơi.
Vừa rồi biết được độ hảo cảm của các đối tượng công lược có chuyển biến, còn theo chiều hướng tốt nữa chứ! Tâm tình tự nhiên cũng vui vẻ lên không ít.

Nhắm mắt, dang hai tay thư giãn lại nghe được hệ thống cất giọng thông báo.
[ Kí chủ! Bạc Yến hắn đang ở ngoài cửa phòng kìa! Hắn đang cảm thấy rất có lỗi với cô.

Còn đang lo lắng, bồn chồn đến tái mặt rồi! Chỉ đang nghĩ cách để lấy lòng cô đó! ].
Thu Yên nghe được thanh âm hệ thống lên tiếng, hai mắt nhắm hờ mở hẳn ra, khóe môi khẽ cong lên sinh động.
" Không vội! Ta cũng muốn xem xem, hắn sẽ làm gì để dỗ cho ta vui đây? Thật mong chờ! ".
Hệ thống tựa như đã quen dần với tính khí của cô.

Nó thấy cô thản nhiên ung dung, bình chân như vại, không thể không cảm khái.

Đúng là khí chất của một nữ siêu trộm ở thế giới thực!
Bạc Yến đứng ở ngoài này, suy tư một hồi lâu, đưa tay vuốt vuốt cằm một lúc thì quay ra, khuôn mặt nghiêm túc đi vài phần mà hỏi khẽ Hinh Lăng.
" Hinh Lăng! Ngươi nói xem, nữ nhân thường muốn được nam nhân làm gì cho? ".
Hinh Lăng ngây ra khi nghe công tử nhà mình hỏi như vậy.

Xong cũng không đứng ngốc quá lâu.

Hinh Lăng vẻ mặt căng lại như thật sự suy nghĩ, một lát thì liền lên tiếng đối với Bạc Yến cho hắn một đề xuất.
" Hay là công tử thử xuống bếp làm món gì đó cho Trịnh tiểu thư đi! Nô tỳ từng đọc ở đâu đó có nói, con đường ngắn nhất đi vào lòng nữ nhân chính là thông qua đường dạ dày.

Công tử hay là...!".
Bạc Yến nghe tới đây, đã đủ hiểu.

Hắn cất tiếng nói một lời " Ta biết rồi! ".


Sau đó thì chân trước chân sau gấp gáp xoay người đi về hướng nhà bếp.
Hinh Lăng đem mắt nhìn theo bóng dáng Bạc Yến đã đi xa khuất, nhịn không được cảm thán một câu.
" A! Chưa từng thấy công tử đối với nữ nhân nào như vậy! Xem ra...đã có người có thể thay thế vị trí của Tô tiểu thư trong lòng công tử được rồi! ".
Bạc Yến đi vào trong phòng bếp.

Lúc này hắn cẩn thận bước vào, cũng may phòng bếp lúc này không có ai.

Hắn từ từ bước đến chỗ dao thớt, nhìn tới đống nguyên liệu có sẵn ở một bên.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu liền quyết định làm một bát cháo hạt sen tẩm bổ cho cô.
Đây là lần đầu tiên hắn vào bếp, vừa sẵn tay áo lên, tay chân hắn không khỏi có chút lóng ngóng, luống ca luống cuống không phải là đánh rơi thứ này thì là làm vỡ thứ kia.
Hắn vốn sinh ra đã là thân phận thế tử hào môn thế gia trong phủ.

Từ nhỏ đều có người hầu kẻ hạ bên cạnh, chưa từng phải đụng tay đụng chân vào bất kì việc gì.

Chứ đừng nói đến là việc bếp núc như thế này.
Huống hồ gì đôi bàn tay có chút thô ráp này của hắn chỉ dành cho đánh trận.

Bây giờ thế nhưng cũng có lúc phải xuống bếp.

Hắn vừa nghĩ lại không nhịn nổi có chút dở khóc dở cười.

Khóe miệng thế mà không tự chủ được khẽ nhếch lên.
Hắn khẽ lắc đầu, tập trung sự chú ý vào việc nhóm bếp củi.


Cũng may nấu cháo cũng không phải việc gì quá làm khó hắn đi! Hắn vừa cầm một bát gạo nếp đổ vào một cái nồi củi lớn, xong liền đổ nước, cho thêm hành và hạt sen được tách sẵn ở trên bàn bếp.
Hắn vừa vặn đổ xong mấy nguyên liệu vào trong nồi cháo thì mỉm cười hài lòng mà tự khen chính mình.
" Không ngờ ta lại giỏi như vậy! ".
Hắn không ngừng gật đầu ở một chỗ tự luyến.

Lại vụng về đem củi bỏ vào cho lửa cháy lên.

Như thế nào lại để lửa cháy to quá mức, một làn khói lớn nhanh chóng xộc thẳng vào mũi hắn, khói đen bám vào mặt hắn.

Khiến cho hắn phải phủi phủi mà ho vài tiếng " Khụ, khụ! ".
Sau bao nhiêu " thử thách " thì cuối cùng Bạc Yến cũng cho ra được bát cháo hạt sen như ý muốn.

Hắn đem thành quả của mình mà vui vẻ đem đến chỗ Thu Yên.
Thu Yên lúc này được hệ thống nhắc nhở hắn chuẩn bị bước vào trong phòng, thế là cô liền ngồi bật dậy, chỉnh trang lại y phục mà đi đến trước gương mà ngồi xuống, đem lược đưa lên tóc nhẹ nhàng chải chuốt.
Bạc Yến đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy góc nghiêng của cô, thấy được cô một tư thế duyên dáng, yểu điệu dịu dàng chải tóc, khiến cho hắn phải ngây ngẩn vài giây.
Thu Yên lúc này giả bộ như phát giác ra có người bước vào.

Cô từ từ quay mặt ra nhìn hắn, khuôn mặt hồn nhiên, dừng lại động tác chải đầu mà ngây thơ hỏi.
" A Yến! Chàng...vào đây làm gì? ".
Bạc Yến lúc này mới chợt nhớ ra mục đích của mình, hắn nhìn xuống tô cháo bưng trên tay, ngẩng đầu đi đến chỗ cô mà mỉm cười dịu dàng.
" Yên nhi! Ta vừa mới xuống bếp nấu cháo hạt sen cho nàng.

Nàng nếm thử xem! ".
Hắn đem tô cháo để ở trước mặt Thu Yên, nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh cô.

Thấy cô ngây ra nhìn hắn rồi lại nhìn sang tô cháo mà mở to mắt tựa như rất ngạc nhiên.

Hắn khẽ mỉm cười, tầm mắt không rời khỏi cô.

Thấy cô thẫn thờ thì nhẹ giọng lên tiếng.
" Nàng nếm thử đi! Xem có hợp khẩu vị không? ".

" Là chàng...nấu sao? Cho ta? ".

Thu Yên làm như rất kinh ngạc, nghi hoặc hỏi một tiếng.
Bạc Yến rất kiên nhẫn mà gật đầu, ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Thu Yên cũng không có hỏi thêm, bưng tô cháo lên mà xúc lấy một thìa đưa lên miệng nếm thử.

Dừng lại vài giây nếm nếm.

Đồng tử khẽ co giãn.

Lại ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn tới Bạc Yến đang vô cùng mong chờ, háo hức liếc nhìn cô.
Thu Yên thấy hắn như vậy, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Cô khẽ mỉm cười, lại gật đầu nói khẽ.
" Ừm! Rất ngon! ".
Bạc Yến nghe được cô cất giọng mềm mại khen ngợi, hắn vui vẻ vô cùng.

Dáng vẻ phấn khích chưa từng có, như đứa trẻ vô thức hai mắt sáng lên, cao hứng nói.
" Thật sao? Ta cũng là lần đầu xuống bếp.

Thật sự ngon ư? Ta cũng thử xem ".
" Khoan đ..đã!...!".
Còn không có để ý tới lời can ngăn của cô, hắn chưa gì đã cầm lên một muống cháo đưa lên miệng, thế nhưng lại làm cho hắn phải nhăn mặt nhướn mày.

Hắn cố nuốt xuống thìa cháo, đưa tay lên thành nắm đấm đặt ở trên miệng mà ho khụ khụ mấy tiếng.
" Hự! Hự! Cái...cái này mà cũng có thể ăn sao? ".
Hắn nhìn sang phía Thu Yên.

Chỉ thấy cô cười gượng gạo, nhìn hắn mà ngượng ngùng.
Cô là cảnh báo hắn rồi! Chỉ tại hắn không nghe, cứ cố chấp muốn nếm thử làm chi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận