6.
Từ tối đó về sau, tôi đều đến lớp học thêm không có tình người ấy. Bất luận mưa gió bão bùng, sấm sét đùng đùng hay trái đất nổ tung, tôi cũng không được phép nghỉ học.
Tần Trác như tên biến thái vậy, ngày nào cũng lôi tôi tới nhà kho để học thêm.
Làm ơn, người muốn nâng cao thành tích là tôi, anh ấy hăng hái như thế để làm gì chứ.
Lúc trước Trần Tiến còn hay qua đây, nhưng sau đó thật sự là quá nhàm chán, Trần Tiến tan học thì liền nhanh chóng chuồn đi rồi.
Đúng là người không có nghĩa khí!
Tôi chỉ có thể nhìn Tần Trác một cách ai oán, khuôn mặt Tần Trác lại ơ hờ làm thinh, ngồi bên cạnh tôi mà quyền bài tập ra, bắt đầu đặt bút viết.
May mà kiến thức căn bản của tôi cũng được. Thế là cứ như vậy, việc học của tôi đã ngày càng tốt lên. Tần Trác thì ngồi bên cạnh quan sát tôi, nhìn tôi làm bài tập. Có câu nào không biết thì anh ấy sẽ sáp lại gần, dạy cho tôi.
……….
Có đầu gấu nào giống như tôi, phải chịu ấm ức như vậy chứ.
Có đầu gấu nào giống như Tần Trác, không đi thu thập đàn em mà đi học tập.
Nhưng tôi không dám phản kháng, bởi dù gì hiện tại tôi cũng chỉ là đầu gấu fa.ke, còn Tần Trác lại là đầu gấu real, đánh nhau vô cùng trâu bò.
Thôi thì bỏ đi, người núp dưới mái hiên, sau có thể không cúi đầu.
Dần dầu, đời sống của tôi đã bị Tần Trác xâm nhập rồi. Sáng sớm Tần Trác đưa tôi đến trường, buổi trưa cùng tôi ăn cơm, tối đến dạy thêm xong thì đưa tôi về nhà. Nếu không vì lần học thêm này, tôi cũng không biết nhà của Tần Trác ở đối diện nhà mình.
Tôi mơ hồ nhớ rằng ba mẹ mình luôn sống tại nước ngoài, còn tôi thì vẫn sống một mình. Bình thường ăn trưa ở trường, bữa tối hoặc cuối tuần tôi đều đặt đồ ăn.
Tần Trác hình như mới chuyển đến không lâu, nếu không làm sao tôi lại không có ấn tượng với anh ấy.
“Vạn Ngữ, nhanh lên một chút, sắp đến muộn rồi.” Âm thanh truyền tới từ ngoài cửa.
“Được, tôi biết rồi, đến đây.” Tôi ngậm một miếng bánh mì, tay chân lóng ngóng mà đeo giày vào, sau đó lấy cặp sách và hộp sữa ở trên bàn, cầm lấy chìa khóa rồi nhanh chóng ra ngoài.
Thấy tôi ra ngoài, Tần Trác nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy miếng bánh mì sắp rơi xuống từ bên miệng tôi.
“A, cảm ơn, suýt nữa là bữa sáng bay rồi.” Tôi vội vội vàng vàng nhét chìa khóa, hộp đựng kính,... vào trong cặp sách.
Tần Trác dường như đã quen với tình trạng bừa bãi của tôi, anh ấy còn tranh thủ thời gian bón miếng bánh mì vào miệng cho tôi.
Tôi vô cùng tự nhiên mà cắn một miếng, sau đó hình như bị nghẹn, tôi bắt đầu ho nhẹ.
Thấy trên tay tôi nhiều đồ vật, Tần Trác liền giúp tôi cầm sữa bò, cắm ống hút vào, sau đó đưa đến bên miệng tôi. Tôi liền nhấp vài ngụm sữa từ tay anh ấy.
Cuối cùng thu xếp xong đồ dùng rồi, Tần Trác lại không có ý trả lại bánh mì cho tôi. Anh ấy vẫn bón cho tôi từng miếng từng miếng một.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng nên muốn duỗi tay ra lấy lại.
“Tay cậu bẩn, vừa cầm vào chìa khóa, để tôi đút cậu ăn là được rồi.” Tần Trác đưa sữa bò cho tôi.
Tôi ngượng nghịu gật gật đầu, sau đó cúi đầu hút mấy ngụm sữa bò. Khó khăn lắm khi đi đến cổng tiểu khu thì mới ăn xong bữa sáng.
“Lần sau đi sớm một chút, hoặc mà mang bữa sáng đến trường ăn, đừng vừa đi vừa ăn như vậy, hại dạ dày.” Tần Trác phủi phủi vụn bánh mì trên tay, lấy ra khăn giấy lau lau tay.
“Lần này là vội cho kịp giờ, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Tôi chẳng chút để tâm mà nói, thuận tay ném vỏ hộp sữa vào thùng rác.
Có lẽ là thời gian này ở bên Tần Trác quá lâu, tôi đã bắt đầu quen với cuộc sống có anh ấy.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, tôi cũng cảm thấy rất tốt. Nhưng rồi cho đến đến một ngày lúc tới cổng trường, tôi đã nghe thấy một cái tên quen thuộc.
7.
“Tống Đình, đợi tớ với!” Một cô gái đeo cặp sách gấu dâu, buộc tóc đuôi ngựa chạy từ trong trường ra ngoài, thở hổn hển chạy đến bên cạnh một nữ sinh dễ mến.
“Tống Đình, cậu đi nhanh thật đấy. Hôm nay cậu mới chuyển đến đây học, tớ còn muốn đưa cậu đi dạo quanh trường cơ.” Cô gái vui vẻ mà ôm lấy Tống Đình.
“Xin lỗi, lần sau nhé, hôm nay tớ có hẹn rồi.” Tống Đình với khuôn mặt lanh lợi nói.
“Vây mai tớ đưa cậu tham quan, giờ tớ đi nhé, ngày mai gặp.” Nói xong cô gái liền đi về hướng trạm xe buýt.
Tống Đình một mình yên lặng, đứng ở trước cửa hàng tiện lợi bên cạnh trường học.
Đây là Tống Đình? Là nữ chính trong tiểu thuyết sao?
Còn chưa đợi tôi nghĩ xong, một giọng nói quen thuộc đã vang lên.
Tôi bị dọa đến nỗi vội vàng nấp vào con hẻm bên cạnh.
“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.” Là giọng nói của Tần Trác.
Cuối cùng vẫn không thể chống lại hướng đi của nguyên tác sao?
Nam chính đã định sẵn là thuộc về nữ chính. Đoạn thời gian chung sống này, chung quy lại là tôi đã tham lam rồi.
Tôi lặng im đứng trong con hẻm, trốn ở phía sau chồng hộp chuyển phát nhanh, nhìn về phía Tống Đình đang e thẹn mà đi cùng Tần Trác, dần dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Việc gì nên đến rồi cũng sẽ đến.
Tôi đeo cặp sách, lặng lẽ đi về nhà. Đến lúc sắp tới rạng sáng, tôi mới nghe thấy động tĩnh ở cách bức tường.
Đến giờ Tần Trác mới về nhà sao?
Tiễn người ta về nhà mà lâu thế này sao?
Nghĩ đến đây tôi có hơi tức giận, nhưng tôi có vị trí gì mà giận dữ đây? Tôi và Tần Trác căn bản chẳng có quan hệ gì. Tôi chỉ là bạn học bình thường được anh ấy dạy thêm thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng chợt thấy đắng chát. Bên phía cánh cửa kia dường như là có cảm ứng vậy, Tần Trác quay lại mà nhìn về hướng của tôi. Tôi bị dọa đến nỗi vội ngồi bệt xuống để trốn.
Mặc dù người bên ngoài không thể nhìn qua mắt mèo để nhìn thấy bên trong, nhưng tôi vẫn bị cảm xúc của bản thân mà bị dọa. Đến khi nghe thấy tâm thanh đóng cửa, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tối đến tắm xong, tôi lấy bình sữa bò rồi ngồi xuống ghế sofa uống. Wechat bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Tần Trác.
“Xin lỗi, gần đây có việc bận, tiến độ học tập của cậu cũng đã đuổi kịp mức cơ bản rồi, chuyện học thêm tạm thời dừng lại nhé.” Xem xong tin nhắn này, trong tim tôi giống như bị ai đó rút mất thứ gì vậy.
Ngồi trên ghế sofa, tôi lặng lẽ mà khóc. Tôi cũng không biết bản thân ấm ức điều gì, chỉ là cứ không nhịn được mà khóc thôi.
Cuối cùng, tất cả đều phải kết thúc rồi sao?
Công chúa và hoàng tử đã định sẵn là ở bên nhau, người phụ nữ ác độc sẽ phải cô độc đến già ư?
8.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm thì hình như Tần Trác đã ra ngoài rồi. Tôi qua tôi không ngủ, gần như mở mắt cho đến trời sáng mới chợp mắt được một lúc.
Đợi đến lúc gần đi học muộn như thường ngày cũng chẳng thấy Tần Trác đâu, xem ra quả thật đã rời đi từ sáng sớm rồi.
Tôi thở dài một hơi,lấy cặp sách rồi một mình đi đến trường.
Thói quen thật sự là một điều đáng sợ. Khi trước không có Tần Trác, con đường này cũng không cô độc như bây giờ.
Hiện tại anh ấy không còn ở đây nữa, con đường này thật quạnh quẽ làm sao.
Tôi thầm thề trong lòng, sau này không được sơ ý, để người khác tùy tiện tiến vào cuộc sống của tôi như thế nữa. Nếu không khi anh ấy rời đi, người đau khổ sẽ chỉ có tôi mà thôi.
Tôi thà từ đầu đến cuối chỉ có một mình, chứ không muốn từ hai người biến thành một người.
Tôi mất đi sự hào hứng mà đi đến trước cổng trường, từ phía xa đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Là Tần Trác.
Ở bên cạnh anh ấy còn có nữ sinh thanh tú - Tống Đình.
Tôi thở dài một hơi, đi sát góc tường mà tiến vào trong trường, sợ rằng sẽ phải đụng mặt Tần Trác.
Tần Trác dường như nhìn thấy tôi, muốn chào hỏi tôi, tôi bèn vội vàng chạy nhanh vào trong trường.
Không muốn quay đầu.
Quá khứ thì đừng níu giữ.
Tần Trác đứng ở cổng nhìn thấy tôi trốn tránh anh ấy thì ngẩn người.
“Anh ơi, có chuyện gì vậy?” Tống Đình nhìn Tần Trác với vẻ mặt nghi hoặc.
“Không sao, đã quen với trường học mới chưa?” Tần Trác lấy lại tinh thần, hỏi.
“Ừm, các bạn học ở đây đều oối với em rất tốt.” Mặt Tống Đình nổi lên chút sắc đỏ mà trả lời.
“Vậy thì tốt, lên lớp trước đi.” Nói dứt lời, Tần Trác liền đi vào trong trường. Tống Đình cũng vội vàng đi theo.
Đến khi vào lớp, Tần Trác liền nhìn thấy tôi nằm sấp trên bàn học.
“Vạn Ngữ, cậu không khỏe sao?” Tần Trác đi đến vị trí ngồi rồi từ từ ngồi xuống. Tôi không muốn để ý đến anh ấy nên cũng không trả lời.
Anh ấy vươn tay muốn sờ trán của tôi, tôi liền nhanh chóng trốn tránh, ngồi bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Anh ấy lại ngẩn người, bàn tay vươn ra ngượng nghịu mà bất động trong không trung.
“À thì… Tôi không sao, tôi đi vệ sinh.” Nói xong tôi liền chán nản mà rời khỏi phòng học.
Đáng ghét!
Rõ ràng là Tần Trác rút lui trước, tại sao người cần phải trốn lại là tôi!
Tôi không khỏi tức giận với chính mình.
Đi đến trước cửa phòng vệ sinh, tôi liền nghe thấy bên trong líu ra líu ríu tiếng nói chuyện.
“Nghe gì chưa? Ở thành phố B có một học sinh mới chuyển đến.”
“Nghe nói là bạn gái của người đứng nhất khối đó.”
“Không phải chứ, vậy Vạn Ngữ phải làm sao?”
“Cái gì phải làm sao? Không phải Tần Trác chỉ bị cậu ta ép dạy thêm thôi sao?”
“Bạn mới chuyển đến vẫn tốt hơn, có vẻ ngoan ngoãn, con rất xinh đẹp.”
“Tính tình Vạn Ngữ nóng nảy, còn thường xuyên đánh nhau, làm gì có học sinh ngoan nào thích cậu ta chứ!”
“Trước đây tớ thấy Tần Trác và cậu ấy đi rất gần nhau, quan hệ có vẻ khá thân đó!”
“Khá thân cái gì chứ, đều là giả tạo, các cậu đã nghe chưa, lúc trước Tần Trác bị Vạn Ngữ bắt đi đó!”
“Cái gì?”
“Còn nghe nói là bị đánh đập tàn nhẫn một trận, sau đó mới uất ức mà dạy thêm cho Vạn Ngữ.”
“Không phải chứ, tuy tính cách Vạn Ngữ không tốt, nhưng dường như sẽ không tùy tiện đánh người. Tớ nghe nói những người cậu ấy đánh đều là mấy nam sinh thích bắt nạt bạn học.”
“Ai mà biết chứ, biết người biết mặt không biết lòng, trước kia Vạn Ngữ chặn đường không ít nam sinh đẹp trai đâu...”
……….
Nghe đến đây, tôi không còn dám bước vào nhà vệ sinh nữa, chỉ đành ủ rũ mà quay trở về.
Xem ra người xấu muốn trở nên tốt hơn là không thể nào. Mọi người đều nhớ những việc làm không xấu của bạn, cho dù bạn có làm bao nhiêu điều tốt đi nữa cũng vô dụng.
Thôi vậy, hình tượng của tốt vốn không tốt, mọi người nghĩ tôi như vậy cũng là bình thường, không cần để trong lòng làm gì.
Tôi âm thầm tự cổ vũ cho chính mình, sau đó mặt không cảm xúc mà bước vào lớp, trực tiếp nằm sấp xuống bàn.
Tần Trác nhìn thấy tôi thì hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hề lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...