3.
Tôi che lại lồng ngực đang đập mạnh, luống cuốc nhét cốc nước mật ong vào trong tay của Tần Trác. “Cậu tự uống đi!”
Nói xong liền quay người đóng cửa lại, gấp gáp đi về phía thang máy. Tới khi ra khỏi thang máy và bước ra ngoài cửa khách sạn, bị gió bên ngoài thổi vào người, tôi mới từ từ bình tĩnh lại.
Không phải chứ không phải chứ, vậy mà đã hôn rồi sao?
Tôi nhớ trong nguyên tác, Tần Trác theo đuổi nữ chính Tống Đình 100 chương, nhưng mà anh ấy ngố đến nỗi còn chưa hôn lần nào. Nếu theo như tình tiết trong sách, nụ hôn ban nãy chính là nụ hôn đầu của Tần Trác đó.
Có lẽ nguyên chủ Vạn Ngữ đã hôn qua vô số người, nhưng tôi thì cũng chỉ mới hôn lần đầu thôi.
Nghĩ đến việc tôi là thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội, ngày ngày chỉ cần cù cẩn thận đọc sách, sống đến 17 nồi bánh chưng vẫn chưa yêu ai bao giờ, vậy mà mới vừa xuyên qua đây thì đã hôn luôn rồi.
Tôi quay đầu nhìn lên trên tầng khách sạn, đoán rằng hiện tại Tần Trác vẫn chưa tỉnh rượu.
Chắc là không sao, tôi đã giúp anh ấy cởi trói rồi, sau khi tỉnh lại anh ấy có thể tự mình rời đi thôi.
Tôi vội vàng gọi xe về nhà, gấp gáp chạy đi tắm, rửa sạch hơi rượu bị nhiễm trên cơ thể, sau đó mới dùng khăn bọc lấy phần tóc chưa khô rồi ngồi lên giường.
“Nguy hiểm quá, may mà Tần Trác đã say, nếu không thì đã bị bắt ngay tại trận rồi.
Có lẽ bị chuyện ngày hôm nay giày vò đến mệt hết chịu nổi, cho nên sấy tóc xong tôi liền mơ mơ hồ hồ mà tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, tôi mang theo tinh thần dồi dào mà đi đến trường. Không khí ở trường rất tốt, quá phù hợp với một học sinh ngoan ngoãn như tôi.
Tôi yêu học tập, học tập yêu tôi.
Còn chưa đợi tôi cảm khái xong, một cánh tay từ phía sau đã vươn đến, vắt trên vai của tôi. “Chị Vạn sớm thế, bình thường chuông vào lớp chưa vang lên thì còn chưa thấy chị cơ mà,”
Tôi quay đầu nhìn một cái, là Trần Nhị, đàn em “nghé con không biết sợ cọp” thân yêu của tôi.
Tôi chê bai mà đẩy tay cậu ta ra, nói: “Chị đây hiện tại đã làm lại cuộc đời, quyết định học tập nghiêm túc.”
Cậu ta ngớ ra một lát, sau đó ngay lập tức cười lớn. “Không sai không sai, em sẽ gọi chị là Chị Vạn số 1 đếm từ dưới đếm lên!”
Số 1 đếm từ dưới đếm lên?
Không phải chứ, thành tích của nguyên chủ kém đến nỗi vậy ạ.
Cái đầu óc này sao lại toàn chứa đàn ông thế.
Não yêu đương, đáng ngoẻo!
Tôi có chút ủ rũ mà đi đến phòng học. Sáng nay xem sách thì biết được mình học lớp 11-7, vừa vào lớp tôi liền đi về phía cuối lớp. Dù sao một học sinh cá biệt như tôi chắc cũng là khách quen của bàn cuối rồi.
Quả nhiên, bàn cuối lớp bên cạnh cửa sổ chính là chỗ của tôi.
Nhìn chồng sách được xếp rõ cao, tôi biết ngay rằng chúng dùng để che chắn khi nguyên chủ chơi điện thoại. Trong ngăn bàn toàn là đồ ăn vặt và mấy thứ đồ chơi linh tinh, không hề có món đồ dùng nghiêm chỉnh nào cả.
Haizz, xem ra con đường trở thành người tốt của đầu gấu còn xa lắm mới đến đích được.
Tôi lấy cuốn sách ở trên bàn, tùy tiện lật mở trang. Không lâu sau, tôi chợt thấy Tần Trác đi về phía này, sau đó đứng ngay ở vị trí bên cạnh tôi.
?
Có chuyện gì vậy?
Người đứng đầu khối như Tần Trác sao lại đến chỗ ngồi của học sinh cá biệt thư tôi chứ?
Không phải…
Không phải là đến tìm tôi để tính toán chuyện hôm qua đấy chứ?
Tôi dùng sách che mặt lại, trong lòng gào thét một trận.
“Vạn Ngữ, bài tập ngữ văn của cậu.”
Nghe thấy bên cạnh truyền đến một câu, tôi không hề ló đầu mà vươn tay ra, nhận lấy quyển vở rồi miễn cưỡng nói hai chữ cảm ơn.
Sau đó tôi lại nghe thấy âm thanh kéo ghế vang lên, Tần Trác vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống ghế.
?
Nguyên chủ chết tiệt!
Thỏ không ăn cỏ gần hang, tại sao cô lại muốn ăn bạn cùng bàn của mình chứ!
Sau này ngày nào cũng đụng mặt, bảo tôi phải làm thế nào đây.
Không đúng, nếu trước kia Tần Trác là bạn cùng bàn của tôi thì sao tôi phải phí sức đi chặn đường anh ấy chứ?
Trong lòng đọc đi đọc lại bảng cửu chương, tôi mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Trác. “Sau này cậu đừng làm việc như thế nữa.”
“Hả?”
Tôi lặng lẽ thò đầu ra, dùng hết sức chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội của mình.
Anh ấy nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn im lặng cúi đầu xuống,
4.
Không có chút nguy hiểm gì mà sống qua được tiết học buổi sáng, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa. Tôi vươn vai, nhìn về phía Trần Nhị đang đứng ở cửa sau của lớp.
“Chị Vạn, đi ăn trưa thôi.” Mặt cậu ta hưng phấn nói.
Tên thật của Trần Nhị là Trần Tiền, nhưng vì cậu ta quá ngốc nghếch (他太二(Nhị)了), cho nên nguyên chủ trực tiếp gọi cậu ta là Trần Nhị.
Hiện tại, mỗi tối đi ngủ, tôi đều có thể nhớ lại những việc của nguyên chủ một cách đứt quãng. Những ký ức liên quan đến nguyên chủ đột nhiên đổ xô vào trong não tôi. Nhân duyên của cô ấy có vẻ không tốt, mọi người đều rất sợ cô ấy.
Bởi tuy có ngoại hình nhẹ nhàng trang nhã, nhưng thực tế tính cách nguyên chủ lại rất dữ tợn, ra tay lại cực tàn nhẫn, khiến cho người khác có cảm giác như một cô gái chân yếu tay mềm nhổ cả cây đại thụ lên vậy.
Tình ý không bằng nắm đấm, so với việc tỏ tình thì mọi người càng sợ ăn đòn hơn. Vì vậy, nguyên chủ vẫn luôn cô độc một mình cho đến khi gặp được Trần Tiền.
Hôm đó là một ngày mưa tại con hẻm, ẩm thấp và u ám. Nguyên chủ tan học đi qua hẻm thì nghe thấy có tiếng động lớn trong đó.
Bên trong con hẻm có một đám nam sinh năm cuối đang vây quanh một nam sinh, một tên trong số đó còn dùng sức đẩy mạnh nam sinh nhỏ bé kia nữa. Nguyên chủ đứng ở ngoài chỉ có thể nghe thấy tiếng cơ thể va đập mạnh vào tường.
“Mau đem tiền của mày ra đây, nếu không chúng tao cho mày đẹp mặt.” Tên cầm đầu hung ác nói.
“Tôi hết tiền rồi, toàn bộ đã đưa cho mấy người hết rồi.” Nam sinh va vào tường yêu ớt nói.
“Hết tiền? Mày lừa ai vậy, không phải nhà mày rất giàu sao? Chỉ cho chút này tiền, mày bố thí cho ăn xin đấy à!” Tên đó nói xong, nắm đấm đã kề vào mặt nam sinh kia rồi.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, nguyên chủ đã xông về phía trước, một cước đá bay tên cầm đầu sang một bên.
Tên hung hãn đó ngơ ra trong giây lát, đợi đến khi phản ứng lại thì liền sờ vào máu trên miệng mình. Ngay sau đó, hắn ta và đám đành em bên cạnh liền quát lớn: “Anh em xông lên, đánh nó!”
Vừa nói, một lũ người đã lao về phía nguyên chủ.
Nực cười, thân thể Judo thập đẳng của nguyên chủ không chỉ để cho có. Chẳng bao lâu sau, đám người kia đã bị tẩn cho nằm sõng soài trên đất rồi.
“Lần sau còn đến kiếm chuyện, tao sẽ khiến cho chúng mày phải khốn khổ!” Dứt lời, nguyên chủ liền kéo nam sinh đang run lẩy bẩy bên tường bỏ đi. Sau này mới biết nam sinh đó là học sinh mới chuyển trường, tên là Trần Tiền.
Từ đó về sau, Trần Tiền giống ý hệt tên bám đuôi, cứ dính lấy nguyên chủ. Nguyên chủ cũng lười đuổi cậu ta, dù gì thì Trần Tiền cũng khá giỏi trong việc làm chân chạy vặt.
…
Buổi trưa ở canteen rất đông người, may mắn nguyên chủ là một đầu gấu, cho nên ở trong góc vẫn luôn có một bàn trống. Trần Tiền để tôi ngồi ở đó, đồ ăn cũng lấy sẵn giúp tôi rồi.
“Chị Vạn, hôm nay chị nhìn chúng thằng nào rồi, để em đây còn đi chào hỏi giúp chị!” Trần Tiền bày đĩa đồ ăn trước mặt tôi, thuận tay lấy cho tôi một đôi đũa.
“Gì mà thằng nào?” Tôi nghi hoặc mà hỏi.
Trần Tiền sáp đến trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: “Chị Vạn, không phải chị nói muốn nỗ lực học tập sao. Trước đó chị bảo tôi chặn mấy học sinh học giỏi để lấy vở ghi chép à?”
“Vở ghi chép?” Lúc này tôi càng cảm thấy hoang mang.
“Đúng vậy, chị nói cảm thấy chuyện này mất mặt nên bảo tôi âm thầm chặn người. Vở ghi chép tôi đều đặt tại căn cứ bí mật của chúng ta rồi!”
“Chị còn uy hiếp mấy học sinh giỏi kia, nếu dám nói ra chuyện này sẽ đánh gãy chân bọn họ.”
Khuôn mặt Trần Tiến vui vẻ, giống như đang nói chị Vạn ngầu vãi.
“Vì vậy trước đây tôi chặn người đều là vì vở ghi chép?”
Được thôi, hiện tại tôi đã hiểu hết rồi, mạch não của nguyên chủ này là mạch kín, thật sự chẳng giống người bình thường chút nào.
Ôi vãi, học tập mà làm như yêu đương vụng trộm.
Tôi vốn cho rằng nguyên chủ là hiệp nữ hùng hùng hổ hổ dám yêu dám hận, ai mờ ngờ lại là một đứa nhát gan lén lén lút lút sợ sệt mất mặt chứ.
Tôi có chút đau đầu mà day day ấn đường.
5.
Sau khi tan học, tôi cùng Trần Tiền đến cái nơi gọi là căn cứ bí mật. Ở trên ngọn núi phía sau trường có một phòng làm việc bị bỏ hoang, bên trong đặt mấy loại bàn ghế bị đào thải, còn có cả mấy dụng cụ tổ chức tiệc, nhìn giống như là nhà kho vậy.
Bình thường cơ bản chẳng ai đến đây, rất thích hợp cho việc giết người diệt khẩu, à không, thích hợp cho việc học tập.
Tôi tùy tiện vứt cặp sách sang một bên, ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ bị lau nhiều đến nỗi vô cùng sạch sẽ, sau đó ngẩng đầu hỏi Trần Tiền: “Cậu còn nhớ sao trước kia tôi bảo cậu bắt Tần Trác không?”
Trần Tiến vừa dịch chuyển ghế vừa đáp lời; “Hả? Không phải chị muốn tìm người dạy thêm sao? Tần Trác là thích hợp nhất, lại còn là bạn cùng bàn của chị.”
Tôi bị lời hồi đáp này làm nghẹn họng, vô tội mà hỏi lại: “Vậy không phải tôi trực tiếp hỏi là được sao, bắt người để làm gì?”
Trần Tiền lộ ra biểu cảm càng vô tội mà đáp: “Đúng vậy, em cũng nói giống như chị, nhưng chị lại bảo em đưa cậu ấy đến nơi yên tĩnh để muốn lặng lẽ tiến hành.”
……..
Thật không hợp lý.
Tôi không muốn hỏi thêm nữa, dù gì với mạch não của nguyên chủ, chuyện gì không hợp lý thì cô ấy cũng làm hết rồi.
Trong lúc tôi đang lo lắng cho cái chỉ số IQ đáng ngại của nguyên chủ, cửa của nhà kho bỗng nhiên vang lên tiếng động.
Chạng vạng, mặt trời vẫn chưa xuống núi, ngoài trời đầy ánh hoàng hôn, Tần Trác đột nhiên xuất hiện ngoài cửa. Còn chưa đợi tôi kịp phản ứng lại, Trần Tiền đã phấn khích mà nhìn tôi. “Chị Vạn trâu bò thật, mới trong một tối mà người ta đã đpá ứng rồi.” Vừa nói, cậu ta vừa bảo Tần Trác ngồi xuống ghế.
“Cậu đến đây làm gì?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Tần Trác ngẩng đầu nhìn tôi một cái, thong thả nói: “Dạy thêm.”
Vì thế, tôi liền bị Tần Trác xách đến trước bàn học, tròn mắt nhìn anh ấy lấy từ túi của chính mình ra quyển bài tập ngữ văn. “Bắt đầu từ ba môn Toán Văn Anh, lại đây.”
Lúc Tần Trác lấy sách ra, tôi bị dọa đến nỗi nhảy sang một bên, trên mặt toàn là vẻ kháng cự. Không phải tôi không muốn học tập, mà là tôi không muốn cùng Tần Trác học tập. Cuối cùng vẫn chịu ép buộc trước uy thế của Tần Trác, tôi bị anh ấy xác đến trước quyển bài tập.
Anh ấy dựa vào rất gần tôi, khiến tôi ngửi thấy một cỗ mùi hương xà phòng dễ dịu, còn trộn lẫn với cả hương bạc hà thoang thoảng. Tiếng nói của Tần Trác vang lên từ bên tai tôi. Cứ nghe cứ nghe, tầm nhìn của tôi bắt đầu tung bay loạn xạ rồi.
Hàng mi này, nghịch thiên rồi, dài quá.
Đôi mắt này, thật là đẹp.
Cái miệng này, trông mềm mềm, xem ra là hôn rất thích.
Cứ nhìn cứ nhìn, tôi không khỏi nhớ đến cảnh tượng ở khách sạn đã bị Tần Trác ép lên tường mà hôn.
Mặt lặng lẽ đỏ lên rồi.
Tần Trác chậm chạp phát hiện ra tôi không hề tập trung nghe giảng, thế là quay sang nhìn tôi bằng khuôn mặt quở trách, mà chào đón anh ấy lại chính là ánh mắt đầy vẻ mê trai của tôi,
Tần Trác dùng bút gõ gõ lên đầu tôi thì tôi mới sực tỉnh, lúng túng mà nhìn anh ấy rồi cười cười. “Học, tôi nghiêm túc học.”
Nói dứt lời, mặt của tôi sắp áp xuống mặt bàn luôn rồi.
Cứu mạng! Quá mất mặt rồi, mê trai lại bị chính chủ bắt ngay tại trận.
Không biết qua bao lâu, trời dần dần tối đi, Trần Tiến ngồi ở một bên chơi điện thoại bỗng đứng dậy nói với tôi: “Chị, em về nhà ăn cơm trước đây.”
Sau đó nói với Tần Trác: “Anh Trác, chốc nữa phiền anh đưa chị Vạn về nhà rồi.”
Dứt lời, Trần Tiền đeo cặp sách chạy vụt đi.
……..
Nực cười, tôi không phải đầu gấu sao? Sao còn cần người khác đưa về nhà?
Cậu muốn đi thì đưa luôn cả Tần Trác đi, bộ không thấy chị Vạn tôi đây rất ngượng nghịu sao?
Nhìn vào bóng lưng Trần Tiền chạy còn nhanh hơn thỏ, tôi đè xuống suy nghĩ muốn chém cái đầu cún của cậu ta.
“À thì, tôi thấy hôm nay đã muộn rồi, hay là dừng lại ở đây đi.” Tôi nhìn Tần Trác mà nhỏ giọng nói.
“Ừm.” Anh ấy lạnh nhạt đáp lời.
Thế là tôi nhanh như chớp mà thu dọn đồ đạc, sau đó còn nhanh hơn Trần Tiền mà chuồn đi.
Quá nguy hiểm, cuối cùng cũng ra được ngoài rồi.
Tôi dùng tay che lên trái tim đang không ngừng loạn nhịp. Không biết tại sao mỗi lần Tần Trác lại gần tôi, tôi đều cảm nhận được một cảm xúc quen thuộc không tên, khiến cho nhịp đập của trái tim tôi càng nhanh hơn.
Đây là hào quang của nam chính sao? Khiên nhân vật phụ đều yêu anh ấy?
Nghĩ đến đây tôi liền lắc lắc đầu.
Tần Trác vẫn còn ngồi trong nhà kho, anh ấy nhìn về phía bóng lưng tôi đang chạy trốn mà lặng lẽ thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...