Edit : Gấu béo
Nhạc Nhiên sờ cái bụng căng tròn vì no của mình, nở một cười mãn nguyện: "Nếu ngày nhà mình cũng được ăn cơm no như hôm nay thì tốt quá."
Ước mơ của một đứa trẻ con cũng chỉ đơn giản vậy thôi.
Ngô Tiểu Thanh nghe thấy con trai nói vậy, âm thầm thở dài ông nội bà trước kia là đại địa chủ, khi còn nhỏ đúng là tiểu thư là hòn ngọc quý được cả nhà cưng chiều, được ăn ngon, mặc ấm, cuộc sống hạnh phúc không phải lo nghĩ điều gì.
Chỉ đáng tiếc là cha của bà là một người đàn ông không biết phấn đấu , để rồi bị người ta dụ dỗ dẫn đến con đường nghiện ngập, cờ bạc, ông khiến gia đình tán gia bại sản, còn bà từ một đứa con cưng của nhà biến thành một cô gái với hai bàn tay trắng chẳng còn gì.
Ai có thể ngờ rằng nhờ sự thất bại của gia đình mà bà thoát khỏi một kiếp nạn.
Không bị đem đưa đi đấu tố , chỉ có thể nói chuyện trên đời không ai biết trước được là phúc hay là hoạ.
Khi bà mới phát hiện thấy tình hình đất nước có điều gì đó không ổn, bà liền lập tức quyết định kết hôn với Nhạc Quốc Vinh, Nhạc Gia ba đời bần nông, là hộ nghèo khó từ thời xưa tới nay, nhờ sự che chở của Nhạc Gia, mặc dù phải sống cuộc sống nhà nông thiếu ăn thiếu mặc, nhưng cũng nhờ đó mà tránh được rất nhiều tai hoạ .
Mấy năm tháng qua cuộc sống không tốt nhưng cũng quá tệ.
Mặc dù bị mẹ chồng chán ghét, nhà chồng khinh thường bà, người trong thôn tẩy chay bà, nhưng bù lại Nhạc Quốc Vinh đối xử rất tốt với bà .Có đồ gì cũng đều sẽ đành phần cho bà ăn , hai đứa nhỏ cũng rất nghe lời.Cuộc sống bình yên tự tại như vậy, bà cũng không mong cầu gì hơn.
Chỉ là mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của hai đứa nhỏ nhà mình, trong lòng Ngô Tiểu Thanh vẫn rất chua xót.
Nhạc Quốc Vinh vốn là người đàn ông đầu gỗ,nên ông không hề nhận ra cảm xúc của vợ mình đang không tốt.
Ôm con trai vào lòng xoa nhẹ bụng thằng bé : " Cha sẽ cố gắng để cả nhà mình được sống tốt hơn."
" Cha thật tốt, cha thật tuyệt vời." Miệng của cậu bé cứ giống như bôi mật vậy, rất biết dỗ ngọt người nhà.
Một nhà bốn người sống cùng nhau hạnh phúc vui vẻ và đầy ấm áp.
Nhạc Di dựa vào vai mẹ cô Ngô Tiểu Thanh trong mắt ánh lên niềm vui.
Tuy nhà nghèo nhưng cô thích có một gia đình như vậy.
Ngô Tiểu Thanh vuốt mái tóc mềm mại của con gái, nhẹ nhàng nói: "Quốc Vinh, Tiểu Di đã được mười tuổi, nếu con bé không đi học sẽ không kịp nữa."
Dù nghèo khó đến mấy cũng không thể thiếu được văn hoá, trai gái gì cũng đều phải đọc sách đến trường đầy đủ.
Nhưng ở Nhạc Gia chỉ có cháu trai mới được đến trường đi học, số tiền ít ỏi của gia đình để trang trải đều dành cho cháu trai trong nhà.
Tất nhiên, trừ Nhạc Xuân Mai luôn là trường hợp đặc biệt , cô ta là lớn nhất trong nhà và hiện đang học lớp ba ở trong xã, chỉ cần cô ta chịu đi học thì gia đình sẽ bằng mọi cách để cô ta đến trường .
Về phần cháu trai cả của Nhạc Gia, nó nói muốn cố gắng thi đậu một suất Đại học Công Nông Binh để xin học bỗng, nhưng muốn vào trường này phải vượt qua kiểm tra khảo sát, đòi hỏi gia cảnh phải trong sạch, thành tích tốt, thanh danh cũng không được dính một điều xấu nào, nên Nhạc Gia gần đây đều đang cố gắng để không gây ảnh hưởng xấu gì .
Đại phòng có ba đứa con trai, Nhị phòng thì đứa đầu là con trai , chỉ riêng việc cho bốn đứa cháu trai này đi học khiến gia đình vốn đã nghèo khó nay lại càng khó khăn muôn phần.
Nhạc Quốc Vinh nhẹ nhàng thở dài một hơi, ông đã nhắc đến nhiều lần lắm rồi nhưng lần nào cũng bị mẹ từ chối, bà nói con gái dù đọc bao nhiêu sách cũng chỉ giúp ích cho người ngoài , ở nhà làm việc phụ giúp gia đình mới là điều đúng đắn.
Còn Nhạc Xuân Mai thì khác, cô ta là người có vận may , đọc nhiều sách sẽ có ích cho tương lai , sau này chắc chắn sẽ lấy chồng giàu có, gia đình này cũng sẽ được nhiều giúp đỡ.
Bà ấy nói điều đó một cách tự tin như thể đã quyết định được gia đình chồng tương lai của Nhạc Xuân Mai chắc chắn giàu có vậy , đúng là không thể nào hiểu nổi.
" Anh sẽ tìm cách, dù có phải đi vay tiền anh cũng phải để Tiểu Di được đi học".
Đã bị đối xử bất công như vậy, tại sao hai vợ chồng bọn họ phải cố gắng làm việc chăm chỉ, hi sinh vì Nhạc Gia để được gì, vậy thì việc gì phải nỗ lực.
Ngô Tiểu Thanh khẽ cau mày, ai sẽ cho nhà mình mượn đây , ai cũng biết bọn họ không có tiền,cho mượn rồi thì làm sao trả lại.
" Nếu gia đình mình được phân gia thì tốt biết mấy."
Nhạc Quốc Vinh cũng rất muốn được phân gia ra ở riêng , có tiền trong tay thì muốn tiêu sài như thế nào tùy thích, nhưng...!quá khó khăn.
Nhạc Di im lặng lắng nghe, hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của Tam Phòng bọn họ, bác cả là đội trưởng, là việc tốt cũng là việc xấu.
Ưu điểm là không ai dám ức hiếp nhà họ, nhược điểm là quyền lên tiếng quyết định của Đại phòng cũng hoàn toàn nằm trong tay của Bà Nhạc.
Thôi được rồi, Nhạc Di đã đặt ra nhiệm vụ khẩn cấp thứ nhất : là cần kiếm một ít tiền rồi tích góp một ít của cải cho Tam phòng.
Nhiệm vụ tiếp theo: Thuận lợi đến trường học.
Thức dậy vào sáng sớm,bầu không khí cả thôn đều vô cùng yên tĩnh, mọi người vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ, phòng bếp không có bất cứ thứ gì cả, từ gạo, mì, dầu,mắm, muối, đồ gì ăn được đều bị bà Nhạc đem hết vào phòng cất .
Hiểu con chỉ có mẹ , Nhạc Quốc Vinh trợn trừng mắt, ông biết mẹ mình cố ý!
Ông xoa vào cái bụng trống rỗng của mình, nhìn vợ và con gái với vẻ mặt chán nản, xoay người đi ra ngoài, " Anh đi mượn củ khoai lang của bác sĩ Lý trước để lấp đầy bụng."
Ông tuyệt đối không thể cúi đầu nhận lỗi với mẹ trước, một khi cúi đầu rồi thì cuộc sống của Tam phòng sẽ càng ngày càng khó khăn hơn.
Trong lòng Nhạc Di thấy rất cảm động, cô vội vàng đuổi theo: "Cha đợi con, chúng ta cùng đi nhé."
Nhạc Quốc Vinh đi vào phòng y tế, bác sĩ Lý đã có mặt ở đó rồi, đang cầm sách chăm chú đọc.
"...khụ..."
Bác sĩ Lý khi vừa nhìn thấy hai cha con bọn họ, nhếch môi lên nói: "Sao cậu lại đến đây nữa ? Tôi không thể cho cậu uống thêm đường đỏ nữa đâu ."
" Trước tiên cho cháu mượn tạm bốn củ khoai lang, buổi tối cháu mang trả lại."
Bác sĩ Lý nhìn hai cha con với vẻ mặt thông cảm, chỉ vào đống khoai lang trong góc gần sọt đựng rác rồi bảo ông tự lấy đi.
Hết tập 5.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...