Edit : Gấu béo
Cái nắng của trưa tháng chín làm người ta nóng đến ngột ngạt ,trên cây những chú ve sầu không ngừng kêu ríu rít.
Thôn Nhạc Gia lúc này, trên những cánh đồng lúa đan xen nhau, những bông lúa chín vàng nặng trĩu trên cành, ngước mắt nhìn không thấy được đâu là điểm cuối, tạo nên khung cảnh một mùa thu hoạch bội thu.
Người nông dân tay cầm liềm mà mồ hôi ướt đầm cả người, tay đưa đến đâu bông lúa được cắt rơi đến đấy, còn mấy người phụ nữ thì đi theo phía luôn tay luôn chân gom lúa, bó thành từng bó với kỹ thuật khéo léo, khiêng từng gánh lúa xếp lên xe bò, từ xe chuyển đến đội sản xuất.
kho của đội dùng để phơi khô lúa, toàn bộ quá trình diễn ra nhịp nhàng như nước chảy mây trôi nhờ sự chăm chỉ của mọi người.
Mấy đứa nhỏ trong thôn cũng không nhàn rỗi, tốp năm tốp ba kéo nhau đi nhặt những bông lúa còn sót lại trên ruộng.
Khi bầu trời dần chuyển râm, vẫn không có nổi một ngọn gió nào thổi qua, oi ả, nóng bức.
Nhạc Di cầm một cái rổ trong tay, cầm những bông gạo nhặt được vào đó, thỉnh thoảng quay đầu lại canh chừng em trai Nhạc Nhiên.
Nhạc Nhiên tuy còn tuổi còn nhỏ ,nước da tái nhợt, xanh xao, nhưng vẫn đang rất chăm chỉ nhặt lúa.
Không riêng gì hai chị em cô ,mà cả đám trẻ con trong thôn cũng đang phụ giúp , mùa thu hoạch lúc nào cũng rất nhiều việc một ai là rảnh rỗi, toàn thôn đều dồn hết sức để làm việc.
Khuôn mặt Nhạc Di đỏ bừng,miệng lưỡi khô khốc, thở không ra hơi, thắt lưng đau nhức không thể đứng thẳng người, bụng thì cồn cào vì đói, những giọt mồ hôi cứ lăn dài trên mặt, rơi trúng mắt vừa xót vừa khó chịu,phải cố gắng đứng thẳng người để chớp mắt giảm đau.
Cô vốn biết làm ruộng vất vả nhưng không ngờ vất vả đến cỡ này, chỉ cần việc cúi lên cúi xuống mỗi ngày nhặt bông lúa cũng khiến một người chưa từng lao động như cô mất nửa cái mạng.
-_-
Nhạc Di trước khi xuyên tới đây là một đứa trẻ được lớn lên ở thành phố, chưa từng phải lao động dưới đất,không ngờ lại phải xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thập niên, trở thành một cô gái ở thôn Nhạc Gia những năm 1970.
Cô xuyên trúng một gia đình rất đông anh em đã thế còn rất trọng nam khinh nữ.
Ở những năm đầu thập niên này thì hầu như nhà nào cũng đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm , cũng như đại gia đình Nhạc Gia thức ăn chính là ăn cơm độn với khoai lang,nhưng mà cũng chỉ cho ăn để chống đói thôi chứ không phải được ăn no.
Hiện tại cổ họng cô khô khốc như muốn bốc khói, chân nặng như đeo chì, chỉ đành ngồi phịch xuống đất, không thể cử động nổi nữa.
Huhu cuộc sống này thật là khó khăn…..
Nhạc Nhiên dùng đôi chân ngắn ngủn lộc cộc chạy tới chỗ cô, nghiêng đầu qua lo lắng nhìn chị gái, trông có chút đáng yêu.
Nhạc Di đưa tay kéo em trai ngồi xuống, phải nghỉ ngơi đầy đủ thì mới có sức mà làm việc.
Từ đâu một giọng nói bất ngờ vang lên: "Nhạc Di, mọi người đều đang cố gắng làm việc, còn em thì trốn ở đây lười biếng.
Việc làm này của em không tốt đâu.
Nghe lời chị, đứng dậy và tiếp tục làm việc đi.”
Cô gái trước mặt đầu thắt bím hai bên, đang nhìn cô bằng ánh mắt không bằng lòng, đôi lông mày nhíu lại, vẻ mặt bất mãn.
Nhạc Di nhìn thấy cô gái này là lại đau đầu, đây là con gái của bác cả Nhạc Xuân Mai, là một cô gái hiền lành, tốt bụng, giản dị và chăm chỉ, có danh tiếng rất tốt trong thôn.
Cô ta cũng được mọi người biết đến với tên gọi khác là cô gái luôn gặp nhiều vận may, là kiểu chỉ cần làm bất cứ việc gì đều sẽ thành công ấy.
Nghe nói, một năm sau khi Nhạc Xuân Mai được sinh ra, thì ngay sau đó mẹ cô ta liền mang thai rồi sinh được hai người em trai song sinh , người ta nói đều là vì cô ta may mắn, nên rất được mọi người trong nhà yêu thương.
Rồi đến khi lớn lên cũng chẳng thay đổi gì ,Nhạc Xuân Mai vẫn luôn tiếp tục gặp rất nhiều may mắn , khi người khác cố gắng mãi vẫn không bắt được cá thì chỉ cần cô ta xuất hiện thì nơi đó sẽ có cá.
Lại thỉnh thoảng cũng hay giúp đỡ mọi người trong thôn giải quyết vấn đề nên rất nổi tiếng, bác cả Nhạc Quốc Cường được chọn làm đội trưởng một phần cũng vì sự nổi tiếng của con gái là Nhạc Xuân Mai.
Chính vì vậy mà đại gia đình Nhạc Gia coi cô ta như hòn ngọc quý trên tay ,ngay cả bà nội Lê vốn xem trọng con trai hơn con gái cũng coi Nhạc Xuân Mai như cục vàng, có thể nói cô ta là đứa con được chiều chuộng nhất của Nhạc Gia.
Trong thôn hầu như chàng trai nào cũng đều có ý với cô ta.
Đúng là một nhân vật nữ chính được thiết lập hoàn hảo.
Còn cô Nhạc Di chỉ là một cái bia đỡ đạn, nữ phụ của truyện….hazzzz
Vì giọng nói này khá lớn, nên thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người , ba người cô và sáu người phụ nữ lần lượt lên tiếng.
"Hai đứa nó đều là cháu gái của bà Nhạc.
Mà một đứa thì chăm chỉ, khiêm tốn luôn luôn cố gắng làm việc , còn đứa kia thì lúc nào cũng chỉ biết lười biếng.
Đúng là khác nhau một trời một vực."
“ Xuân Mai không chỉ siêng năng mà còn là một người chị tốt , vừa yêu thương mấy đứa em trong nhà vừa biết dạy tụi nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Nếu nhà tôi mà có một đứa cháu gái như thế này chắc đêm nằm tôi sẽ cười đến không khép được miệng "
Má ơi, cô không muốn bị chụp oan cái mũ này đâu cô lười biếng hồi nào, ai cần thì đến lấy đi.Trong lòng Nhạc Di điên cuồng phản kháng.
"Ai nói không phải chứ? Tôi cũng thích đứa nhỏ Nhạc Mai này.
Nó vừa ăn nói nhẹ nhàng, hiền lành, biết đối nhân xử thế, tốt bụng rồi còn từ nhỏ đã luôn gặp vận may nữa.Con bé là đứa nhỏ giỏi nhất trong thôn Nhạc Gia của chúng ta.Còn đứa nhỏ Nhạc Di này thì có biết làm gì đâu, suốt ngày chỉ ăn rồi chơi, không giúp được việc gì.”
Lời nói của mọi người Nhạc Di nghe được một cách rõ ràng, khóe miệng giật giật, muốn khen nữ chính thì cứ khen, sao lại muốn kéo cô theo làm gì.
Quỷ thần thiên địa ơi, một đứa bé mười tuổi tay nhỏ chân nhỏ, không được cho ăn uống gì trưa nắng vẫn ra ruộng đi nhặt lúa, mệt đến mức thở không ra hơi còn mang tiếng không làm được việc gì ?
Nhạc Xuân Mai lớn hơn cô bốn tuổi, là đứa cháu gái được cưng chiều nhất nhà còn có vận may trên người hỗ trợ, bình thường cô không ra đồng vì phải giặt quần áo làm việc ở nhà, vì mùa thu hoạch nhiều việc nên phải ra ruộng để phụ giúp làm việc.
Từ lúc ra ruộng đến giờ cô vẫn luôn đi nhặt bông lúa chưa hề nghỉ.
Cô không làm việc khi nào? Sao cô không biết ?
Nhạc Di khó hiểu liếc nhìn Nhạc Xuân Mai, à ừm, đang cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên...!Có phải đang rất đắc ý không ?
Nhạc Di bỗng thấy rùng mình , cảm giác không tốt chút nào, Nữ chính hình như có vẻ cũng không phải kiểu hiền lành đâu.
Má ơi….
Cô đến đây chưa được bao lâu, mới chỉ biết hoàn cảnh gia đình mình và những chuyện đã xảy ra, chứ không hề biết được những chuyện xảy ra sau này ….
Nên không thể nào biết được nữ chính trong truyện là người như thế nào cả ?
Nhạc Di vừa định nói gì đó thì tiếng loa trong đội vang lên: “Các đồng chí hãy cố gắng hơn nữa, phải tranh thủ đêm để đưa lúa về kho để phơi khô.
Các đồng chí, đã đến lúc kiểm tra năng lực của mọi người rồi …”
Đội trưởng Nhạc Quốc Cường cầm chiếc loa lớn nhiệt tình vận động người trong thôn , mỗi lời nói ra đều dạt dào cảm xúc mãnh liệt truyền động lực cho thôn dân, người dân ai nấy đều sôi trào nhiệt huyết khơi dậy ý chí nỗ lực hết mình, ai cũng khí thế bừng bừng.
Nhạc Xuân Mai nhìn cha mình với nụ cười trên môi, mang nét mặt tự hào.
Lúc này bỗng một tiếng thét chói tai vang lên, khiến mọi người hết hồn, quay qua nhìn.
Cách đó không xa, một bóng người loạng choạng rồi ngã thẳng xuống cánh đồng.
Sắc mặt Nhạc Di thay đổi hẳn, chạy ra: “Cha cháu ngất xỉu rồi, giúp cha cháu với .”
Nhạc Nhiên cũng nhanh chạy tới, Nhạc Quốc Vinh hai mắt nhắm chặt , nằm im bất động, trên trán chảy máu trông rất đáng sợ, hai chị em cô quỳ xuống bên cạnh nước mắt chảy dài: “Cha ơi, cha ơi …" "
Bên kia, Ngô Tiểu Thanh điên cuồng lắc mạnh thân thể người đàn ông, lớn tiếng kêu lên: “Cha tụi nhỏ anh đừng làm bọn nhỏ sợ, anh không được xảy ra chuyện.
Nếu cha tụi nhỏ có chuyện gì thì mấy mẹ con em làm sao mà sống được? Mẹ chồng thì luôn thiên vị, anh chồng của anh chỉ biết quan tâm đến danh dự của mình, chứ không thèm quan tâm đến sự sống chết của anh em trong nhà …”
Hết chương 1: .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...